Mar 26, 2009

phần 2: BỤI

phần 2: BỤI

-Không khỏe hả Hinata? – Shino cất lời, nhân tiện thả vài con bọ xuống thảm cỏ, có lẽ anh ta cần tìm thứ gì đó.

-Không đâu Shino-kun, chỉ có chút chuyện thôi.

-Ừm.

Hinata khẽ nghiêng đầu, liếc nhìn Shino một cái. Khuôn mặt ẩn dưới chiếc áo măng tô và cặp kính đen, dung mạo Shino thậm chí còn khó biết được hơn là Kakashi-sensei. Shino tuy bí ẩn nhưng thực sự rất mạnh, theo đúng nghĩa đen, với thứ vũ khí là những con côn trùng “suốt ngày bò lổm ngổm”- theo lời của Kiba. Anh rất ít nói, nhưng rất chững chạc và hiểu biết. “Liệu mình có nên nói cho Shino-kun biết không? Có thể cậu ấy sẽ giúp mình khuyên được Neji-san” – Hinata tự hỏi.

Và đúng lúc cô định mở miệng thì có tiếng sủa vang lên ngay gần đó. Akamaru, mà trên lưng là Kiba, đang đứng chễm chệ trên một cột điện. Quất đuôi vài cái ra chiều hứng chí, Akamaru sủa thêm một đợt dài rồi tung bắn mình lên không trung, sau đó đáp xuống đất nhẹ nhàng với cái cách ưỡn ngực như đang muốn nói: “hãy nhìn tôi đây!”. Chủ nào tớ nấy, con chó này hoàn toàn lây nhiễm bệnh thích được chú ý và được chỉ đạo của Kiba, chủ nhân của nó.

-Hey, khỏe không các bạn? – Kiba nhảy khỏi lưng Akamaru, cười toét.

-Kiba, xem dáng thì ắt hẳn cậu vừa thực hiện một nhiệm vụ thành công?

Shino đoán không nhầm. Gần như lập tức, Kiba đưa tay lên vỗ đầu Akamaru, cười đắc thắng:

-hẳn nhiên rồi, làm sao lại có chuyện chúng ta thất bại, phải không Akamaru.

-Tuyệt quá, Kiba-kun. Cả cậu nữa, Akamaru – Hinata tán thưởng.

Con chó to lớn vẫy đuôi, thè lưỡi như đang cười.

-Khá lâu không gặp, tất cả mọi người xem chừng vẫn đầy nhiệt huyết nhỉ?

Một giọng nói nữa cất lên. Không hẹn trước, cả 3 người cùng đồng thanh:

-Kurenai-sensei!

Kurenai bước ra khỏi bìa rừng. Mái tóc đen nhánh phủ ra sau lưng, cô vẫn không thay đổi ngay cả một chút. Rất xinh đẹp, dù đã buồn đi nhiều. Sau khi nhìn tất cả học trò - chiến hữu của mình thật cẩn thận, cô nháy mắt:

-Thật lâu lắm mới có dịp hội ngộ thế này, có gì đặc biệt thế hả Kiba-kun? Chắc cậu định mời tất cả một bữa để mừng chiến thắng oanh liệt ở bờ sông hôm trước phải không?

Mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía cậu trai trẻ cùng con chó to lớn. Rõ ràng hơn bất cứ câu trả lời nào, Kiba gãi đầu, cười hì hì.

Cả nhóm đi vào làng, bước dọc theo từng ô gạch. Kiba rõ ràng rất phấn khích, anh thấy tự hào và thực sự kiêu hãnh. Tuy có thể hay nói huyên thuyên và gây náo động một chút, dòng máu của shinobi cự phách trong người anh vẫn chảy, và anh vẫn là một chuunin chiến lược của làng.

-Cẩn thận!

Kurenai hét lớn. Cô bắn mình lên không trung, đưa 2 tay ra đỡ lấy một bóng người đang lao xuống. Lộn thêm một vòng nữa lấy đà, cô đáp xuống đất hết sức nhẹ nhàng. Ngay lúc đó, cô cũng nhận ra Akamaru đã trong tư thế sẵn sàng lao lên đỡ, côn trùng của Shino đã đan thành một tấm lưới đen kịt sẵn sàng đón lấy bất cứ thứ gì, còn Hinata cũng đã lấy thế chuẩn bị bật lên. Nếu Kurenai không ra tay, hẳn 3 học trò - chiến hữu của cô cũng có thể tự giải quyết chuyện.

“Khá lắm” – Kurenai nhủ thầm, cô bất giác mỉm cười.

Và trong tay cô, không ai khác chính là Konohamaru, đứa cháu đích tôn của Hokage đời thứ 3. Cậu bé níu chặt lấy cánh tay Kurenai. Dù có thể đã rơi xuống tan thây, song xem cậu không có vẻ gì là run sợ dù chỉ một chút. Có lẽ đó là do dòng máu, dòng máu của các Hokage.

-Chuyện gì thế, Konohamaru? Cháu không sao chứ? – Kurenai nhìn kĩ cậu nhóc xem có vết thương nào không.

-Gì thế nhóc – Kiba cốc đầu nhẹ cậu nhóc - định tự gây dựng một thuật ninja mới tên là “rơi từ trên cao xuống” đó hả?

Konohamaru hơi bĩu môi, phụng phịu:

-Chỉ là do chút bất cẩn thôi mà.

-Khá đấy Konohamaru – Kurenai khẽ vuốt đầu đứa cháu của Hokage – chakra xem chừng khá lên nhiều, nhưng lần sau đừng lên tầng thượng để tập luyện nữa nhé.

-Vâng! - cậu nhóc dạ ran, xem ra nó rất “chịu” Kurenai. Điều đó cũng dễ hiểu dù đứng trên bất cứ khía cạnh nào.

-Và cũng đừng tập luyện quá sức đấy nhé – Kurenai tiếp.

-Cảm ơn Kurenai-sensei. Bye bye – Konohamaru chạy về phía cuối đường, còn tiếp tục nói vọng lại – cháu sẽ cố gắng hơn nữa! Cháu sẽ không thua ông nội và chú Asuma đâu…!!!

Nghe đến cái tên “Asuma”, Kurenai không tránh khỏi chấn động. Đã một thời gian từ cái chết anh dũng của Asuma, người mà cô yêu nhất. Đến tận bây giờ, cô vẫn tưởng như cái ngày Shikamaru Nara đến nhà cô và thông báo cái tin động trời là một cơn mơ. Cô vẫn tưởng rằng cái buổi sáng khi cô nhìn thấy Asuma đứng ở nóc nhà đối diện đang nhìn cô mới chỉ là hôm qua. Và cô vẫn nghĩ đến những ngày Asuma còn sống sẽ tiếp diễn trong một khung cảnh nào đó, một giây phút nào đó, một lúc nào đó…. Nó sẽ quay trở lại, vào một ngày nào đó…. Cô vẫn bị ám ảnh như thế…

-…Kurenai….sensei…?

Giọng nói của Hinata làm Kurenai bừng tỉnh. Cô nhìn vào những hình ảnh nhập nhòe trước mắt, khẽ cười:

-Ah, thật chẳng biết… tại sao… ở đây lại lắm bụi thế…

Cô nói thế, rồi đưa tay lên quệt nước mắt, những dòng nước nóng hổi chẳng hiểu sao không thể kìm giữ, cứ lăn dài trên má cô.

-Kurenai-sensei… - Shino và Kiba cũng lặng người.

-Vâng, Kurenai-sensei – Hinata đặt vào tay Kurenai một chiếc khăn - ở đây thật bụi quá. Chúng ta nên đi vào phía trong làng thôi.

Rồi tất cả lại bước đi, men theo những hàng rào, bước lên những ô gạch. Họ cùng nhau bước vào một quán ăn. Lao xao tiếng chào hàng, lại thêm sự ồn ào của phố chợ, khiến không khí nhộn nhịp khác thường.

-Mừng Kiba, một chuunin xuất sắc, và tất cả học trò ngày nào của ta giờ cũng là những chuunin xuất sắc – Kurenai nâng cốc, nghiêng đầu nở một nụ cười.

-Kurenai-sensei – Kiba mỉm cười, nhìn cô gái với đôi mắt đỏ - thầy dạy, chiến hữu của anh - phải công nhận có những đoạn đường lắm bụi. Nhưng em sẽ là người cầm chổi quét hết đám bụi đó, hãy tin em.

Kurenai hơi ngỡ ngàng. Cô mỉm cười, nhìn vào đôi mắt như chứa đựng lửa của Kiba.

-Cậu định quét từ mấy giờ đến mấy giờ, Kiba-kun? - giọng Shino cất lên, làm Kiba như bị “đá” khỏi khí thế.

-Thật chẳng có chút kiến thức gì cả, Shino-kun! Không hiểu thế nào là “ăn nói văn hoa” sao?

Lại tiếng cãi nhau, lại huyên náo…Xôn xao…

…bụi, hãy bay đi…


No comments:

Post a Comment