Oct 21, 2009

Phần 29: LẠ

Phần 29: LẠ

Gió thổi ngược từ dưới thấp lên cao, nâng những chiếc lá ném vào không trung. Thu vươn sang, cả lá cũng bị cả gió hiền từ bứt khỏi cuộc sống.

-Này… – 1 cái bóng lên tiếng, hình thù ngoằn nghèo hằn lên bậc thang như đang bị gãy qua 1 bên, xiêu vẹo – sao đột dưng cô không nói gì?

-Thứ ta cần biết ta không thể có câu trả lời, thứ ta không nên biết thì dĩ nhiên ta không nên hỏi – cô gái đáp.

Shikamaru phì cười, lấy ngón tay quệt ngang mũi:

-Quả đúng là Temari-sama của Suna – vừa nói anh vừa liếc qua nhìn cô gái cao lớn với ánh nhìn như đang tự hỏi mình vừa nhận được 1 lời khen hay là lời mai mỉa.

-Lôi thôi đủ rồi đấy! – Temari nhăn mặt dù thực tâm cô chẳng có ý phật lòng – vậy cuối cùng tờ giấy người phụ nữ tự xưng là Hinoe-san đưa cho cậu là gì?

-Tôi không quan tâm tới mấy thứ vớ vẩn nên đã vứt đi rồi! – Shikamaru nhún vai, đáp nhẹ tênh.

-Cái thứ này! Cái gì cũng quăng đi được sao?! – Temari giậm mạnh 1 chân xuống bậc thang.

-Này này… “cái thứ này” là…. saoooooo…? – chàng chuunin trẻ trề môi – tôi không quan tâm nghĩa là tôi không quan tâm thôi, cô chẳng nên làm lớn chuyện như vậy làm gì, à mà…

Chưa dứt lời, Shikamaru thò tay vào túi lấy ra chiếc khăn tay trắng có thêu 1 nét hoa văn trang trí ở góc.

-Ha, ta cứ tưởng với 1 cậu nhóc thì cái khăn tay không đáng-quan-tâm này đã bị vứt luôn vào xó rồi chứ - Temari nhếch mép cười, cái cười nửa như thách thức nửa như đang tận hưởng cái gì đó thú vị lắm.

Shikamaru mím môi, anh không thích khi luôn bị làm khó bởi Temari. Lần nào cũng vậy, bà chị này luôn làm anh cảm thấy anh không nắm bắt được, cũng may cô ta không phải 1 tay chơi cờ tướng và cũng không ca cẩm suốt ngày như mẹ anh hay làm loạn lên như những đứa con gái khác. Nhưng thật không may chính vì thế nên “đối phó” với cô ta thật chẳng đơn giản chút nào.

-Ờ… tôi … - Shikamaru đưa tay lên gãi cổ trong vô thức – tôi cũng không phải người giặt nó đâu… sáng nay khi tôi ngủ dậy đã thấy nó được giặt sạch rồi.

-Thật chẳng phải là “sự tiếc nuối” thật lòng gì cả! – Temari đưa 1 tay chống ngang hông, quay phắt đi – sao không nói thẳng ra rằng đó là do mẹ cậu giặt cho cậu?

“Cậu trẻ nhà Nara” như đứa trẻ nhút nhát vừa bị đẩy lên sân khấu, không biết tiến cách nào mà cũng không biết lùi cách nào. Đưa chiếc khăn ra cũng dở vì “không thật lòng” mà chẳng lẽ lại không trả lại? Anh cũng quay mặt đi chỗ khác, 1 tay vẫn nắm chiếc khăn, cứng đơ.
Những tiếng bước chân vẫn vang lên đều, chỉ có ngữ từ thì không còn xuất hiện nữa. Nếu như tiếng thở có thể dùng để giao tiếp, có lẽ “cậu nhóc” đang vướng trong 1 mớ bòng bong cũng không dám hít không khí vào.

Ôi đám con gái thật là phiền phức!!!! Và những người có trí óc thì thậm chí còn phiền-phức hơn, hơn nhiều lần!!!!

Đến khi cả 2 chiếc bóng thôi không ngả nghiêng nữa và trườn xuống nằm im trên con đường gạch, tấm bảng hiệu quảng cáo của cửa hàng xén to tướng đã cứu nguy đầu óc đang càng lúc trở nên nặng trịch của Shikamaru.

-Dẫu sao thì… - anh đảo mắt, cố tìm lời thích hợp – khăn tay của cô đã bị tàn thuốc của tôi vương vào rồi. Để tôi mua chiếc khăn mới đền cho cô.

-Không, đừng!!!

Sự phản đối bất ngờ đến từ người đối diện khiến Shikamaru sững lại. Temari bất giác nhìn xuống chân, đôi mắt bỗng chốc trầm màu của hoàng hôn dù cho mặt trời vẫn còn trên cao.

-Đừng vứt chiếc khăn này đi, hãy cứ giữ lấy.

-Chiếc khăn này ư? – Shikamaru nhìn xuống mảnh khăn trong tay, nó khá tầm thường và thậm chí có vẻ hơi cũ là đằng khác.

-Nó là… chiếc khăn mẹ tôi thêu cho tôi trước khi bà qua đời.

Có quá nhiều mất mát và kỉ niệm xảy ra trong cuộc sống của 1 shinobi khiến những mảnh vụn kí ức còn lại sẽ không làm ngạc nhiên bất cứ ai. Nhưng ánh mắt cháy lửa tàn như đang đêm sẽ chừng sụp xuống khiến Shikamaru cảm thấy như đất dưới chân mình nát vụn.


Ráng chiều…


-Ta cũng không muốn lấy lại nó đâu! – Temari đột nhiên đổi giọng, có lại dáng vẻ nghênh ngang như cô chưa từng nói gì vài phút trước – tàn thuốc của cậu làm bẩn nó rồi.

-Nếu vậy….

-Nhưng vì nó là kỉ vật của ta – cô gái với mái tóc màu nắng quay bước đi thật nhanh – ta cấm “nhà ngươi” vứt nó đi!

Rồi cô hấp tấp tung mình lên không trung, biến mất sau những nóc nhà, chỉ để lại những cơn gió không kịp níu lấy cô.

Và để lại 1 Shikamaru đứng đực ra như đang bị chôn chân xuống đất.


-Thật là… – Shikamaru chép miệng, mắt vẫn không rời hướng bóng kunoichi vừa khuất – nằng nặc đòi đến đây rồi lại thoắt cái vù mất. Vừa ngang vừa… loạn!

Anh nhìn vào chiếc khăn vẫn nằm im trong tay, bỏ nó vào túi áo và cài nút lại. Ừ thì được thôi, không muốn giữ thì ta sẽ giữ, có sao đâu nào!

Mây trời trôi lững thững, nhìn như những thanh kẹo bông đang bị gió níu trên cao. Mà không, đây là “kẹo mây” mới đúng.

Ừ thì giữ cái khăn, có sao đâu!

Dẫu sao thì 1 chiếc khăn mới cũng sẽ không có được mùi hương như thế này…. Lạ!

Oct 14, 2009

Phần 28: BIẾN MẤT

Phần 28: BIẾN MẤT

Hinata hoàn toàn không thể hiểu được thái độ kì lạ của Neji. Anh vội vã lao đến tìm cô, rồi lại nín lặng. Như 1 chiếc bóng, thoăn thoắt lướt đi phía trước và cô không bao giờ với theo được.

Đường phố Konoha với những hàng cột chằng chịt dây điện được lồng vào 1 chiếc khung dầy đặc tiếng động buổi sớm. Nhưng khoảng cách giữa 2 người lại trũng sâu trong im lặng. Nó nghẹt đặc cả những xúc cảm không thể nói nên lời.

Neji dừng lại trước đường lên chùa. Ánh mắt anh dõi theo ánh sáng phía trên, nhưng lại như đeo đuổi bóng tối u uất nào đó, giống hệt lần cô gặp anh trước phòng tập ở Hyuga phủ. Neji bước chân lên, nhưng mang cho Hinata cảm giác như anh đang lún sâu xuống 1 khoảng không vô định.

Đôi môi khe khẽ rung lên, rồi lại mím lại, và cuối cùng bật hẳn ra tiếng:

-Cẩn thận đấy Neji-san, những bậc thang bằng đá khá trơn.

Neji bỗng khựng lại. Hinata thậm chí nghe thấy rất rõ tiếng thở bị chặn trong cuống họng. Cô nắm chặt tay, mở to mắt nhìn từng cử động dù là nhỏ nhất của anh họ mình.

Và anh lại mang cho cô 1 bất ngờ nữa khi quay lại chậm rãi với nụ cười mà cô những tưởng đã rất lâu rồi cô mới có thể thấy lại.

-Hinata-sama…

Dù nụ cười đã bị che khuất phần nào với những tia sáng rọi từ sau, Hinata vẫn cảm thấy nó khắc sâu trong trí óc cô hơn thứ nào hết.

–Xin đừng lo, nếu sama ngã tôi vẫn luôn luôn có thể đỡ lấy sama.

-Neji-san, đừng sơ xuất như vậy.

Dù cảm thấy yên lòng khi thấy Neji cười, cách cư xử thay đổi nhanh chóng của anh vẫn làm cô hoang mang.

-Hinata-sama – Neji bật cười thành tiếng – lần đầu tiên sama trách Neji này “sơ xuất”!

Hinata ngượng chín mặt. Sức nóng từ cổ lan lên mang tai cô. Cô lắp bắp, vội nhìn xuống chân, lưỡi rối không thành tiếng. Cho dù Neji luôn gọi cô là sama, với cô Neji vẫn luôn là bậc trên. Dù anh đã yêu cầu cô ngưng gọi anh là Neji-niisan từ lâu, nhưng anh vẫn là Neji-niisan, người vượt trên cô tất cả mọi mặt. Vậy mà hôm nay cô lại dám nói anh “sơ xuất”, từ mà ngay cả các sensei và senpai cũng chưa bao giờ dùng để nói về anh. Chân cô ríu lại, đầu mũi chân chạm vào nhau.

-Sama?

Hít thêm 1 hơi thật dài, Hinata mới ngẩng đầu lên lại được, cố gắng thanh minh:

-Neji-san, đó không phải…. em không có ý đó!

Neji lại cười, anh chậm rãi nói như sợ cô sẽ không nghe được hết:

-Sama đừng bận tâm mấy chuyện nhỏ vậy, chỉ là 1 đoạn nói vui thôi mà.

Rồi anh nghiêng một bên vai về phía sau, ý nhường đường cho cô bước lên trước. Với danh phận là tiểu thư của Tông Gia, Hinata đáng lẽ phải luôn đi trước anh. Cô hơi ngại vì vẫn không rõ điều gì đang xảy ra với Neji nhưng đặt chân lên bậc thang phía trên.

Không thấy Neji nói gì.

Cô lại tiến thêm 1 bậc nữa, giờ cô đã ở ngang hàng với anh.

Neji vẫn không nói gì, chỉ nhìn cô khi cô đưa mắt thăm dò thái độ của anh.

Chỉ đến khi Hinata đã ở trên Neji 2 bậc, anh mới mở giọng:

-Xin hãy cứ thẳng lối này, Hinata-sama.

99 bậc thang gối đầu lên nhau, đưa con người ta với cao hơn tới bầu trời phía trên cho dù đó chỉ là 1 nấc nối ngẳn ngủi với bầu trời, với những bước chân đặt lên từng bậc đá này, ánh sáng rọi xuống lại nhiều hơn hẳn.

-Neji-san, rốt cuộc thì anh định đi đâu?

Hinata lên tiếng khi họ đã đặt chân đến ngay trước cổng chùa.

-Em biết – Hinata đặt tay lên ngực, quay lại nhìn Neji phía sau – em cảm thấy được, anh không có ý định dẫn em lên chùa, không chỉ đơn giản chỉ là 1 chuyến thăm quan.

Neji nhíu mày lại, nhưng lần này anh không nhìn thấy hình ảnh nhỏ bé của mình trong đôi mắt thăm thẳm của cô nữa, anh chỉ nhìn thấy 1 bầu trời rộng với hàng cây lá bao quanh trong đôi giếng trắng ngọc ấy.

-Hinata-sama... sự thật là…

-Yo, 2 người kia!!

1 tiếng nói vang lên cắt đứt câu nói của Neji. Từ phía sau chùa, Shikamaru và Temari bước ra.

Ngay trước khi bất cứ câu hỏi nào kịp bật thành tiếng, Shikamaru đã cất giọng, vẫn điệu bộ ngán ngẩm thường ngày:

-Tôi có việc định lên đây, lại tiện đường với Temari-san nữa. Tụi này có lên lại chỗ trên kia, nhưng… – ngay lập tức Shikamaru đổi giọng, 1 âm lượng đanh hẳn luồn vào từng chữ - …nhưng tất cả đã được dọn sạch, không còn ai ở đó nữa cả.


Neji không ngăn được nét thiếu bình tĩnh trên gương mặt mình. Quá khứ anh muốn giở ra nay đã biến đi như 1 cơn gió.


-Tất cả… - Shikamaru nhìn thẳng vào Neji – y như tất cả những điều tồn tại trước đây đều là 1-giấc-mộng vậy.

Nói rồi Shikamaru khẽ nhắm mắt lại chậm rãi, tiến đến 1 bước.

-Tôi vô tình nhặt được thứ này, chắc 2 người đang tìm kiếm nó?

-Bức ảnh! – Hinata gần như reo lên.

-Phải – Shikamaru cẩn thận trao trả vật về tay chủ cũ, và đưa ánh nhìn sắc như lưỡi dao về phía Neji lần nữa – đây là di ảnh của Mijung Hyuga, Mộng phu nhân.


---
Phụ chú:
*” giống hệt lần cô gặp anh trước phòng tập ở Hyuga phủ” – phần 1: Trăng Đêm

Oct 10, 2009

Phần 27: NGƯƠI MONG MUỐN ĐIỀU GÌ?

Phần 27: NGƯƠI MONG MUỐN ĐIỀU GÌ?

Neji mở mắt. Những tia ánh sáng xuyên thủng sự ảm đạm trong căn phòng. Lần đầu tiên Neji nhận thấy mùi gỗ từ đồ đạc trong phòng xộc lên mạnh đến vậy. Đầu óc anh quay cuồng trong nhiều suy nghĩ đan xen.

Tất cả những gì đã xảy ra, như 1 giấc mơ dài đăng đẳng. Không, nếu nó thực sự là giấc mơ thì sẽ hay biết mấy. Nhưng những mảnh ký ức chắp nối hiện hiện rõ trong đầu như minh chứng rằng con người sẽ không bao giờ có thể đạt được thứ mà họ mong muốn nhất chỉ bằng 1 điều ước.

Đặt chân xuống giường, Neji nhận ra Kou – 1 trong những con cháu của Phân Gia. Kou tuy lớn tuổi hơn Neji, Hinata và Hanabi nhưng lại được sinh ra bởi người em gọi Hiashi và Hizashi là nii-san, nên về vai vế vẫn thấp hơn Hinata, Hanabi.

Kou gục đầu xuống, gà gật ngủ, cõ lẽ anh ta đã ở đây canh chừng Neji suốt đêm. Cho dù không có khả năng để trở thành 1 thiên tài như Neji, Kou cũng là người nắm bắt được kỹ thuật của Byakugan. Và cũng khác với Neji-của-quá-khứ, Kou luôn an phận với vị trí ở Tông Gia của mình. 1 người ít nói, nhưng phục tùng các sama chân thành.

-Ne…Neji … - Kou lơ mơ tỉnh dậy khi nghe tiếng thở lớn hơn bình thường.

-Thật thất lễ, tôi làm anh thức giấc? – Neji choàng tấm áo lên mình.

-Không…không. Để tôi đi báo với Hiashi-sama là cậu đã tỉnh lại!

-Đừng!! – Neji ngay lập tức ngăn lại - …à… sama có lẽ đang bận việc giờ này, vả lại tình trạng của tôi đâu phải quá nghiêm trọng, tự tôi sẽ thu xếp và đến gặp Hiashi-sama, anh đừng lo.

-Vậy cậu định đi đâu? Ít nhất cũng nên báo cho Hanabi-sama và Hinata-sama biết.

Neji đứng lặng. Ánh sáng lọt vào phòng qua khe cửa, nhưng với anh bóng tối u ám trong tâm trí vẫn chưa mang thêm ánh rạng rỡ nào hơn.

-Không cần đâu Kou-san. Tôi sẽ đi tìm gặp Hinata-sama. Sama hiện giờ đang ở đâu?

-Tôi nghĩ là ở trong điện thờ, sama vẫn đang tìm cách thay thế bức ảnh cũ của phu nhân…

Nói đến đây, Kou tự ngưng bặt và trách mình vô tâm. Nhưng Neji không để tâm chuyện đó, anh lách qua 2 cánh cửa và bước ra ngoài, để ánh nắng chói lòa rọi lên toàn bộ cơ thể.
Bước chân anh hướng về phía điện thờ, gấp gáp hơn bao giờ hết.

-Hinata-sama! – Neji gọi, đưa tay đẩy bật cánh cửa gỗ xưa cũ, tạo nên thứ âm thanh gọn nhưng thô nhám.

Trong khoảnh khắc, khi đôi mắt anh chạm đến ánh-sáng-màu-trắng, anh nhìn thấy bản thân mình phản chiếu trong đó. Hình ảnh của anh, sao nhỏ bé 1 cách đáng thương.

Anh.
Run sợ.

Chẳng phải chỉ mới cách đây 1 ngày, anh đã tìm cách chạy trốn khỏi nó sao? Và giờ thì anh đã nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, tự bẫy mình trong biến trắng mênh mông.

-Neji-san? Anh ổn chứ?

Thấy Neji sững lại bên cửa, Hinata lo lắng tiến đến gần.

-K…không sao, tôi ổn – Neji cố tình nghiêng đi, vừa để tránh ánh nhìn màu trắng kia, vừa để tỏ ý từ chối sự quan tâm – Hinata-sama xin đừng bận tâm.

-Nếu vậy thì tốt, anh có chắc là anh thấy ổn ko?

-Tôi ổn. Tấm ảnh của Mijung-sama là do tôi đã tự ý mang đi, xin tạ lỗi.

Neji bất ngờ vấn đề khó nói khá thẳng thừng, như cách thông thường vốn có. Nhưng nó khiến cho Hinata cảm thấy khó xử hơn ai hết. Cô không giận, vì lẽ đó nên không thể trách cứ, cô cũng không rõ nguyên nhân khiến Neji hành xử như vậy, nên cũng không thể hỏi thẳng. Và hơn ai hết cô tin vào anh họ mình và cô không coi những gì Neji đã làm là tội lỗi, nên cô không thể dễ dàng bật ra tiếng bỏ qua.

-Hinata-sama – Neji cất lời cắt ngang dòng suy nghĩ của Hinata, mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào cô – nếu sama không phiền, xin sama đi theo tôi.

Thậm chí không đợi Hinata trả lời, Neji đã quay lưng bước đi. Anh thực sự không chờ đón bất cứ sự hưởng ứng nào từ Hinata. Dù cho sau anh có sự hiện diện của thứ hơi thở nhẹ nhàng quen thuộc hay không, anh vẫn sẽ cất bước đến nơi anh cần đến.

Hinata bám theo anh, và hoàn toàn im lặng.

Neji biết anh nợ cô 1 lời giải thích thỏa đáng. Nhưng tất cả những gì anh đang làm, anh tin đó là điều đúng đắn.

2 người rảo bước qua con đường chính trên Konoha, hướng về phía ngôi chùa cổ. Không 1 lời được bật ra, nhưng trong trí não mỗi người lại là hàng ngàn hàng vạn câu từ đang lao nhao xáo trộn.

Khi những bước chân chạm đến 99 bậc thang dẫn lên chùa, Hinata mới lên tiếng:

-Cẩn thận đấy Neji-san, những bậc thang bằng đá khá trơn.

Lòng Neji se lại, lồng ngực anh co thắt mạnh hơn.

Đúng như Hiashi đã nói, khi chính người trong cuộc còn chưa thể thoát ra, thì mãi mãi vấn đề sẽ không có lối thoát bởi bất kì ai khác.

Anh vẫn luôn trói buộc mình trong sợ hãi. Nhưng nỗi sợ hèn nhát ấy là của ai? Của 1 Neji ngạo nghễ trước kia hay của 1 Neji đã kịp buông lời thề?

Anh đã chạy trốn nhiều lần

Hiashi-sama và cả Mijung-sama cũng là những người muốn thoái lui. Và họ thực ra lại càng mắc lại trong bi kịch do chính họ tạo nên.

Anh mãi chỉ lo ẩn náu và che dấu tội lỗi của mình.

Trong khi có 1 người không bao giờ trách cứ anh, và có lẽ cũng sẽ không bao giờ nhận bất cứ lời xin lỗi nào từ anh.


Anh muốn điều gì…? Anh mong mỏi điều gì?

Khi anh dẫn theo Hinata đến tận nơi này?


-Hinata-sama – Neji quay lại và mỉm cười với cô gái vẫn đi sát sau anh – xin đừng lo, nếu sama ngã tôi vẫn luôn luôn có thể đỡ lấy sama.


---
Phụ chú:
*Kou đã xuất hiện trong Naruto, chapter 430