Oct 8, 2009

Phần 26: KHƠI DẬY

Phần 26: KHƠI DẬY

-Mijung…ta không bao giờ có thể ngờ rằng ta có thể gặp lại nàng sớm như vậy.

Mijung quay lưng lại Hiashi, cho dù bà không thể nhìn thấy khuôn mặt ông, trong tâm tưởng bà vẫn mang cảm giác né tránh người đàn ông mà bà từng gọi là chồng.

-Nguơi hãy về đi, và đem Neji về trị thương.

-Nàng nghĩ ta có thể bỏ đi ngay khi mới gặp nàng sao?

-Hãy mang Neji về trị thương – Mijung, thay vì đáp lại câu nói của Hiashi, chỉ lặp lại lời của chính mình.

Hiashi không đáp, và người đàn ông đứng đầu gia tộc Hyuuga chỉ lẳng lặng quỳ xuống.

-Đó là… tội lỗi của ta. Xin nàng đừng để nó đeo đuổi. Sự ra đi của Hizashi, mắt nàng cũng đã mất đi ánh sáng, xin đừng để Hinata và Hanabi thiếu đi nàng.

-Ngươi đang lo cho ta, hay thực chất ngươi đang nghĩ đến bản thân? – Mijung gay gắt - khi Hizashi vì ngươi mà mất mạng, ngươi có thực sự thương tiếc? Khi ta ra đi có thật ngươi nhớ thương? Ngươi muốn chuộc lại lỗi lầm hay thật sự ngươi chỉ sợ sẽ bị bỏ rơi trong im lặng?!

-Mijung! – Hiashi bất thần gần như gầm lên, nhưng rồi ngay lập tức giọng ông lại trùng xuống – mọi người ai cũng đã phải chịu nhiều mất mát, xin đừng tiếp tục kéo dài nó thêm nữa!

Mijung nín lặng 1 lúc. Không phải vì sợ, mà đơn giản vì quá khứ lại đang mang sắc màu ám ảnh đến cho cả hai.

-Hiashi, ngươi biết ta chỉ có 1 tấm lòng cho Hizashi, sao năm đó còn đến tìm ta?

Đôi vai của Mijung lại run lên. Nếu trong quá khứ đã tồn tại 1 vướng bận, thì mãi mãi con người ta cũng không thể vượt qua.

-Bao năm với cuộc đời ca kĩ, dưới cái nhìn khinh rẻ. Chỉ có mình Hizashi thực sự coi trọng ta, chỉ mình Hizashi nhìn đến ta. Ta vẫn luôn mong mình sẽ có thể luôn ở bên Hizashi. Nhưng tại sao ngươi lại đến tìm ta? Sao ngươi lại kéo ta ra khỏi Hizashi?

-Đó là tội lỗi của ta – Hiashi đáp – ta những tưởng sẽ đem lại hạnh phúc cho nàng…

-“Những tưởng”?! Ta thừa hiểu Hizashi đã có người đính ước, nhưng với ta cho dù có mang danh phận thê thiếp, chỉ cần ở bên Hizashi đã là mong ước của ta. Nhưng ngươi lại đến, mang sính lễ đến cho mẹ ta, và phá tan tất cả, tất cả!!

Những lời nói của Mijung, từng từ từng ngữ như 1 dòng thác đã bị chặn lâu ngày, nay trôi xuống, tung những bọt nước màu quá khứ làm mờ cả thực tại.

-Ta có thể hiểu khi nàng hận ta. Đó là điều ta mãi mãi không thể bù đắp được. Ta đã ngỡ sẽ không bao giờ có thể gặp lại nàng, nhưng thật không ngờ nàng vẫn ở lại Konoha này.

-…

-Đã hơn 10 năm rồi Mijung.

-Ta đã gặp Hanabi – Mijung bỗng đặt 2 tay vào nhau, như để tìm lại cảm giác bàn tay nhỏ bé của cô con gái mà bà đã nắm mới rất gần đây thôi – thông minh, đầy sức sống.

-Hanabi rất giống nàng – Hiashi chợt mỉm cười – có thực tài, và đã được chọn làm người kế thừa của gia tộc.

Mijung bất ngờ quay lại đối mặt Hiashi, giọng nói của bà đanh lại thấy rõ.

-Sau khi ta ra đi, ngươi không bao giờ trực tiếp dạy dỗ Hinata nữa đúng không?

-Chuyện này… - Hiashi bất giác cúi đầu xuống dù không có bất cứ ánh mắt nào xoáy vào ông.

-Ta biết – Mijung cười khẩy dù 1 dải buồn hiện rõ trên khóe môi – ngươi không bao giờ đủ can đảm đối diện thẳng với Hinata, bởi Hinata giống-hệt-ngươi, Hiashi. Luôn ngại ngùng, không dứt khoát và luôn hiện diện kém cỏi hơn người anh của mình.

-Ta…

-Đủ rồi! – Mijung cắt lời – ta không muốn thấy ngươi ở đây nữa! Ngươi hãy mang Neji về mau đi!

Tấm màn tĩnh lặng trùm lên, dù chỉ là 1 khoảnh khắc mà ngỡ như hàng giờ đã trôi qua. Hiashi đợi 1 câu trả lời cho sự tạ tội, Mijung chờ 1 điều khác hơn là chỉ 1 lời xin lỗi.

Im lặng nối tiếp im lặng.

Người đàn ông sở hữu 1 trong những sức mạnh đáng kinh sợ nhất của Konoha.

Và người phụ nữ với sắc đẹp từng khuynh đảo biết bao kẻ.

Cả 2 cũng có những nỗi sợ riêng trong mình.

-Hiashi - Mijung siết tay lại dưới ống tay áo – cứ tiếp tục nói với Hinata và Hanabi rằng mẫu thân của chúng đã thực sự không còn nữa.

Một lần nữa, Hiashi không đáp. Ông chỉ lẳng lặng xốc lấy Neji và chầm chậm men theo từng bậc cao thang xám xịt màu.

Rêu đã vạch lên nơi này những vết chằng chịt xanh loang lổ, để ngăn cho người đã tới sẽ không rời đi, và người muốn ra đi sẽ không bao giờ có thể cất bước.

Nhưng rêu vốn mỏng manh và yếu ớt, liệu chỉ với màu xanh ấy, có thể thực sự ngăn được bước chân của kẻ chạy trốn, lối thoát thân của người muốn tháo lui?

Neji, gục trên vai của Hiashi, nửa muốn rời khỏi chốn ấy nửa muốn nán lại. Cả cơ thể anh dù không thể cử động, nhưng từng mạch máu lại đang thét gào kêu gọi 1 hành động, 1 quyết định.

Như nghe được tiếng gọi trong người Neji, Hiashi trầm giọng:

-Neji, ta biết cháu có thể nghe được mọi chuyện. Nhưng có những thứ ngay cả người trong cuộc cũng chưa thể thoát ra được những vướng mắc của nó. Những sai lầm của người đi trước không thể đặt nó lên vai của người khác được.

Neji hiểu những gì Hiashi muốn, nhưng cho dù anh có kìm nén lại những cảm xúc của mình, thì tận đâu đó trong tâm khảm thật sâu, vẫn có tiếng kêu gọi anh….

Kêu gọi 1 hành động…


đâu đó thật sâu…


---
Phụ chú:
*Mijung gọi bà chủ kĩ viện là mẹ. đó không phải mẹ ruột của Mijung


No comments:

Post a Comment