Genres: general, tragedy
Rating: None
Foreword:
Nhạn lửa
-dành tặng Nh-
Author: darknova/ darknovaGW/ darknovaGGC (thuyduongmm19)
Category: fiction
Genre: general, tragedy
Rating: None
Foreword: thật khó để diễn tả lại cảm giác khi được/bị yêu bởi mình là hình bóng của thứ khác. Khi tình yêu nảy sinh không phải do hai thực thể nam nữ thu hút nhau mà lại là do cái “cần” và “muốn” của người khác. Và cũng là không thể để diễn tả hết ý nghĩa của sự chờ đợi trong vô vọng.
---
Anh tin rằng thế gian này tồn tại một thứ tình cảm bất diệt. Và anh truyền cảm hứng ấy cho tôi.
Tình yêu bất diệt trên thế gian này…mãi mãi trường tồn, có lẽ chỉ có loài phượng hoàng mà thôi. Đồng cảm với điều đó, anh đặt tên cho cái tình cảm vô hình nhưng hữu tâm ấy cái tên “phụng thánh”. Với anh, đó là điều để vươn tới. Với tôi, đó là sự thách thức. Bởi thật khó để có thể vẽ ra, hay chỉ là phác họa, hình ảnh tượng trưng cho nó. Đã nói nó vốn là vô hình, làm sao có thể vẽ được đây?
Một bức tranh tên “phụng thánh”. Đó là thách thức của tôi.
Anh đắm chìm vào những câu ca cho “phụng thánh” , những vần thơ trầm bổng lên xuống. Và thật dễ dàng với anh để thốt ra những ngôn từ đắm chìm cả lửa, cả yêu trong đó.
“…Người hay đúng chẳng màng tranh luận
Bất kể tình sai trái có không…”
Thơ anh là những lời vô tình cho những cái tình, anh nói vậy. Vậy tranh của tôi sẽ là gì? Tôi bắt tay vào vẽ “phụng thánh”… một mỹ nhân với nét nhìn u hồn, mái tóc trắng không tuổi tác không tháng năm. Tôi dồn tất cả những nét bút của mình vào đôi mắt của nàng. Vừa chờ đợi, vừa mong ngóng.
Đưa cho anh. Anh chỉ cười khẩy và dẹp nó sang một bên. Tranh của tôi không đủ để hấp dẫn anh…có lẽ chúng vẫn chưa truyền tải được hết những gì anh muốn cảm nhận chăng?...
Tôi vẽ một “phụng thánh” khác, một “phụng thánh” của riêng tôi và anh. Một “phụng thánh” xinh đẹp cao quý như loài chim truyền thuyết nhưng cuồng dại vô ngần. Nếu không cuồng dại, sao lại đắm chìm vào ái tình trần gian?
Lần thứ hai, tôi vẽ vẫn mỹ nhân đó, vẫn ánh mắt đó, nhưng đang uốn mình trong biển lửa. Tối, tôi nằm mơ thấy mình đang bị thiêu cháy trong chính ngọn lửa mình đã vẽ ra. Quay cuồng trong cái nóng, thấy cơ thể của mình đang giãy giụa trong vô vọng. Hốt hoảng tình dậy gọi cho anh. Anh không nhấc máy.
Anh đắm chìm vào “phụng thánh”, anh bắt đầu đi tìm kiếm ý nghĩa đích thực của cái vô thực. Anh muốn quên đi cái thực mà anh đang trải nghiệm.
-Em đó hả? Anh nhớ em, em đang làm gì đó?
Tôi chưa kịp mở miệng trả lời thì anh lại tắt máy. Cuộc gọi một chiều, kéo dài vỏn vẹn năm giây không hơn không kém.
Hai ngày, ba ngày…
-Anh à, đã một tuần rồi mình chưa gặp nhau… - lời tôi bật ra, không đầu không cuối.
-Ừ anh xin lỗi, anh cũng nhớ em. Nhưng anh mệt quá…
Và lại kết thúc bằng tiếng ngắt máy khô khốc, trước khi tôi kịp nói gì.
Vài tháng…
Tôi tìm đến nhà anh, thấy anh đang ngồi ôm đàn, giấy viết vương vãi trên sàn. Anh không buồn chào tôi, mà chính xác hơn là anh cũng không nhận ra sự có mặt của tôi. Mắt anh đăm chiêu nhìn vào tờ giấy, tìm kiếm hình ảnh của một tình yêu bất diệt tồn tại mãi đến mai sau. Anh tìm từ những góc cạnh của từ ngữ, lục tung từng đám bụi nhỏ một của thanh âm để tìm ra một “phụng thánh” hoàn hảo của anh.
Tôi ngồi xuống cạnh anh, thu mình lại như một con mèo. Thi thoảng anh quay ra nhìn tôi và nở một nụ cười ngây ngô như đứa trẻ. Nhưng tôi biết trong mắt anh, thứ anh nhìn thấy không phải tôi, mà là một ảo ảnh của “phụng thánh” nào đó trong anh.
Thi sĩ thường lấy cảm hứng từ những thứ quanh mình mà khai thác.
Tôi cũng chỉ là một cái nguồn đó thôi chăng?
-A, anh Nam! – anh reo lên, lao ra cửa – mình đi cà phê đi, em mới có thêm vài ý tưởng nữa nhưng chưa biết phải thể hiện chính xác cách nào, bản nháp của em còn thô quá! Anh biết quán cà phê mới mở ở góc phố không? Chỗ đó đẹp lắm, đi thử cho biết nhé!
-Ừ ừ… nhưng mà… - a Nam nhìn tôi, tỏ vẻ ái ngại.
-Không sao đâu ạ - tôi cười gượng – em ở đây vẽ nốt tranh, hai người đi đi.
Cánh cửa hân hoan đóng sầm lại trước mặt tôi.
Anh đã hứa sẽ đưa tôi đi ra quán cà phê đó ngày hôm nay.
Tôi thở dài, đóng cánh cửa sổ đang phả vào phòng những luồng hơi lạnh buốt. Tôi thả lên giường anh bức tranh vẽ cô gái tượng trưng cho “phụng thánh” của tôi. Lần này mắt nàng chỉ còn là hai vực thẳm sâu hoắm, và trống rỗng. Từ đó, hai dòng nước chảy ra…
~~~
-Anh à, anh có yêu em không?
-Em ngốc quá – giọng anh vang lên trong điện thoại, trách móc – sao em còn phải hỏi anh câu đó?
-Anh có nhớ em không?
-Lúc nào trước khi ngủ anh cũng nhớ về em cả, em có biết không hả?
Tôi mỉm cười.
-Đợi anh khoảng 5 phút nhé, anh đi có việc một tí. Anh sẽ gọi cho em.
Anh ngắt máy trước khi tôi kịp “dạ vâng” một tiếng.
Tối… tôi đợi.
Sáng…tôi đợi.
Cả ngày tôi li bì nằm nhà. Tỉnh dậy, cũng không thấy anh gọi hay nhắn tin. Chỉ có tin anh Nam hỏi giữa tôi và anh có chuyện gì sao mà tôi không cùng đi với hai người.
Tôi lê lết, bó gối trong phòng mình suốt cả tuần. Bạn bè đến thăm không khỏi ái ngại. Có người bực bội.
-Yêu đương đâu phải chỉ là hời hợt gắn chữ “người yêu” lên nhau là xong?
Có kẻ gay gắt.
-Mày xé hết đám tranh mày vẽ cho ông ấy đi! Tất cả những gì ông ấy hứa hẹn làm cho mày, cuối cùng vẫn một thân mày lo. Tao không cần biết lý do, hứa là phải làm! Ông đó không có tư cách!
Tôi chỉ im lặng.
Tôi vẫn đợi.
Không một tin nhắn, không một cuộc goi, không cả một tin nhắn online.
Vài tháng sau, đến ngày tôi nhận bằng tốt nghiệp, ngày cái tôi bỡ ngỡ đã đón nhận viên bảo thạch đầu tiên của con đường mang tên cuộc sống. Vị trí ở bên cạnh tôi lại trống. Anh đã từng hứa sẽ đến dự ngày hôm nay.
Trở về nhà, tôi nằm đờ lên giường như bị tê liệt để đến đêm khuya mới bò dậy, chấm nốt những chấm mực đỏ tượng trưng cho máu rơi ra từ khóe mắt của nàng “phụng thánh”.
Tôi đi vào phòng tắm, nhúng đầu mình vào chậu nước lạnh. Đến khi mà cả tai, cả mũi, cả mắt như đang bị nước làm cho nhòe đi đến rát, khi mà mắt tôi quá cay để có thể rơi ra bất cứ giọt nước nóng hổi nào từ trong người nữa. Tôi lẳng lặng dẹp đi những khung tranh, những cuốn sổ chi chít hình ảnh cô gái với đôi mắt ám ảnh.
Tôi chuyển sang vẽ kỹ thuật. Từ bỏ những mộng mị, lãng mạn, ảo ảnh hư vô nào đó vào cái sọt rác mang tên quá khứ.
-Em muốn chia tay sao?
-Anh không yêu em – tôi nói, giọng khô khốc – anh chỉ cần một người để anh gọi là “người yêu” thôi. Anh như băng tuyết vậy, lạnh lẽo và tham lam, chỉ cần vật chủ để bám lấy và chiếm đoạt thôi.
- Em khác xưa rồi... – giọng anh nghẹn lại - Em không phải cô gái dễ thương và đáo để anh từng quen biết. Anh muốn cô gái đã khóc khi anh tiễn về nhà, anh muốn cô gái ấy trở về…
-Nếu anh là “phụng thánh” – tôi ngắt lời, vẫn lạnh tanh – thì em sẽ là một khẩu súng để bắn nát cái giấc mơ ấy.
Tôi ngắt máy. Anh cũng không gọi lại.
Thở hắt ra, thấy cả thân người nặng trĩu.
~~~
Ngày qua ngày, tôi tự ví mình như một khẩu súng. Đứng đơn độc, lúc nào cũng trong tư thế tấn công. Không chờ đợi, không mong đợi. Mà kể cả tôi có chờ, có mong thì cũng đừng hi vọng tôi sẽ để lộ điều đó ra. “Phụng thánh” cuối cùng trong tôi giờ là nỗi sầu bất diệt, mà không, có lẽ mỹ nhân ấy cũng đang chơi vơi trong đống nước mắt tôi đã rơi. Hay ít nhất là tôi mong như thế.
Đôi khi đọc thấy những truyện ngắn viết về những mối tình kết thúc bằng đạn, những lời thề thốt chưa nói, những ước mơ còn chưa được thực hiện, tôi lại cười, thấy thế gian vẫn còn lắm kẻ tin vào tình yêu.
Đôi lúc lại có người hỏi sao tôi suốt ngày vẽ phác hình một mỹ nữ đơn độc với dáng điệu buồn thảm đến vậy. Tôi trả lời, đơn giản đó là “thứ” mà em muốn xóa bỏ.
Tôi vẽ mãi, vẽ mải miết. “phụng thánh” vẫn thách thức tôi từng ngày từng giờ, cho đến một giây phút khi tôi chợt nhận ra, “phụng thánh” nhìn tôi với cái nhìn đầy thương hại.
Giận dữ. tôi xé nát bức tranh, xé nát “phụng thánh”.
Để rồi nhận ra, tôi thực ra đang hoảng sợ khi đối diện với cái nhìn ấy.
Một số thời gian khác nữa lặng lẽ trườn qua…
Anh ra nước ngoài tu nghiệp, thành công với những cải tiến trong sáng tác của mình. Anh thoát khỏi cái bóng cổ hủ như gốc đa già. Giờ anh y như những cây dẻ mang đậm nét lãng mạn tây phương. Quanh anh có vô vàn những cô gái khác. Có lẽ một trong số đó là “phụng thánh” mà anh đang tìm kiếm chăng?
Tôi, vẫn chỉ là một thợ vẽ kĩ thuật bèo nhèo, bon chen vật lộn trong thế giới của đàn ông.
Anh mở phòng thu nghệ thuật và lần đầu tiên sau bao năm, anh gọi đến với ý muốn tôi góp tranh.
-Em tưởng anh không thích tranh của em?
-Anh cần một cái gì đó có liên quan đến “phụng thánh”. Em biết không, anh vẫn tìm kiếm hình ảnh của “phụng thánh”…
À… ít nhất giờ tôi biết tranh tôi có gì. Tranh tôi có “một cái gì đó liên quan”….
~~~
-Em nhìn vẫn như xưa, có lẽ còn có vẻ xinh hơn.
-Em già rồi – tôi đáp gọn. Tuyệt nhiên không chạm môi vào cốc nước trên bàn.
-Nhưng tính em thì quả khác xưa! Cô gái hiền lành năm xưa đã nắm bắt được cái vô tình trong đời rồi đó! – anh bật cười, mắt nheo lại sau cặp kính.
Tôi im lặng, thảy mấy cuộn giấy lên bàn. Anh hẳn ngạc nhiên khi thấy tôi đưa cho anh nhiều hơn một bức tranh.
-Tranh siêu thực à em? – anh nghiêng cổ nhìn, nửa đùa nửa thật.
-Không.
-Thế bức tranh toàn màu trắng này là gì?
-Phụng Thánh, bị chôn vùi trong băng tuyết.
Anh lặng đi vài giây, rồi lại hỏi.
-Còn bức toàn màu đen? Em đừng nói rằng đây là thế giới của “phụng thánh” chứ?
-Không, đó là nhạn lửa…nó là của riêng em.
-Nhạn lửa mà lại đen?
Tôi đứng dậy đi về.
“…Chẳng thiếu xưa nay, yêu hóa hận.
Lòng chàng có nhớ phút nao nồng?
Hay đâu bạc mệnh muôn cay đắng,
Não nề tình riêng nổi bão giông…”
Nhạn lửa vốn tự nguyện đắm thân mình trong lửa
ắt
đến một ngày kia
nó sẽ trở thành
tro tàn.
Và nhìn vào đống tro ấy, cũng không ai biết đã có bao nhiêu
Đau đớn
Thất vọng
Đợi chờ
Vô vọng
Đau đớn…
ở trong ấy.
Người ta chỉ nhìn thấy duy nhất
một màu đen mà thôi.
Đó mới là màu sắc thực của nhạn lửa.
Đó là “phụng thánh” của riêng tôi.
----
TB: fic này không thật sự liên quan đến "súng" nhiều như vậy. Nhưng chỉ đơn giản cho trực quan, nên vẫn quyết định sẽ đặt tag "súng" cho nó. Nói đi nói lại, bản thân nhân vật tôi đã là súng rồi, phải không? ^^
Phần 48: NGHI VẤN
Hinata tỉ mẩn ngồi kẹp lại những cánh hoa vào cuốn sách. Ép hoa với nhiều người là 1 thách thức, hoặc là 1 việc nhàm chán. Nhưng ít người có thể nhận ra từng bông hoa là 1 lời giao ước được gửi đến cho mỗi cá nhân. Chúng có thể nở, có thể tàn, có thể chết đi. Nhưng cho dù đến phút cuối cùng, những cánh hoa vẫn cố gắng làm tròn nhiệm vụ của nó. Không phải vì biết ngày mai mình sẽ tàn mà ngừng cố gắng, không phải vì biết mình sẽ bị cắt lìa khỏi cành mà ủ rũ, đó là tinh thần của hoa.
Hinata đã chuẩn bị 1 cánh hồng ép thật đẹp để tặng cho Naruto trước khi anh đi tập luyện. Thật tiếc Naruto ra đi vội vàng quá mức, nên cánh hồng màu giờ đã ngả sang màu đỏ thẫm vẫn còn nằm ở đây.
Nhặt 1 mảnh ép đã từng mang màu tím rất đặc trưng, Hinata khẽ mỉm cười. Hoa thạch thảo. Nó là kỉ niệm rất riêng của cô và Neji. 1 lần yếu đuối, 1 lần gục ngã, 1 lần được đỡ dậy, để biết rằng cô có may mắn có bạn bè, người thân ở bên. Đế tự nhắc mình rằng không thể gục xuống 1 lần nữa, không thể phụ lòng Neji-san 1 lần nữa.
Tiếng sấm nện thẳng vào nền trời.
Mưa to.
Nghe rõ cả những xào xạc cây cối đang quờ quạng ngả ngớn vào nhau để tìm điểm tựa.
Chưa từng nói với ai, nhưng Hinata cũng có kí ức gắn liền với mưa. Ngày cô được trả về Hyuuga phủ, và cũng là ngày Hizashi-san qua đời.
Trời cũng trút mưa tầm tã như than khóc, sấm chớp giật như lòng người quặn thắt.
Hình ảnh Neji vật vã dưới mưa, gào lên từng hồi.
Đó là lần trở về nhà duy nhất mà Hinata không thể nở nụ cười.
Hạnh phúc của người này vốn được trả giá bằng bất hạnh của người khác. Còn gì đau xót hơn?
-Neji-san – Hinata đặt tay lên ngực – anh hẳn đã và đang cảm thấy vô cùng đau khổ phải không?
Vừa nghĩ đến đó, Hinata đã nghe thấy tiếng gọi tên mình ngoài cửa. Neji-san! Nghe giọng thật hấp tấp, giống như có chuyện gì đó đã xảy ra.
Cô lao vội đến bên cửa, và thấy Neji toàn thân ướt sũng, những lọc tóc dính nước ép sát vào gương mặt thất thần. Giống như anh đã chạy qua sân dưới trời mưa tầm tã.
-Có chuyện gì vậy Neji-san? Sao cả người anh lại ướt đẫm thế này?
Hinata vội vã lục tìm trong túi thứ gì có thể giúp lau bớt nước cho Neji. 1 điều mà nghĩ lại, cô cảm thấy thật ngốc nghếch. Đáng lẽ cô phải chạy vào lấy cho anh chiếc khăn lớn.
-Hinata-sama, hãy nghe tôi – giọng Neji run run, như chính anh cũng đang sợ điều gì - nếu như đang có chuyện xảy ra… ý tôi là nếu có gì nguy hiểm xảy ra, Hinata-sama, sama hãy đi khỏi đây được không?
Hinata ngước nhìn Neji, tự hỏi điều gì đã xảy ra với anh. Hẳn anh đã gặp 1 cơn ác mộng chăng? Anh đang lo, lo cho cô. Có phải cô đã làm gì không phải khiến anh phải bận tâm?
Đưa cho Neji chiếc khăn tay, Hinata cố gắng để Neji yên lòng.
-Neji-san, cho dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần có Naruto-kun, có anh, có mọi người ở bên thì em tin rằng tất cả mọi chuyện sẽ ổn cả. Vậy nên anh đừng lo lắng, được không anh?
Neji im lặng 1 hồi, rồi bỗng trở lại vẻ điềm đạm như chưa từng có gì xảy ra. Anh đẩy nhẹ chiếc khăn tay lại cho Hinata rồi nói lời từ biệt.
Nhưng chính điều đó lại làm Hinata lo lắng. Cho dù cô đã nói, và gần như ra lệnh, đã tìm mọi cách để đến được gần hơn với Neji, anh vẫn chưa mở lòng cho cô. Từ chuyện quyết định trở thành người hầu, rồi vết rạch trên trán, anh làm tất cả trong im lặng. Anh không hề sẻ chia với ai, không sẻ chia với cô.
Trong đêm mưa gió thế này, liệu có chuyện gì đã xảy ra?
Nghĩ đến đó, Hinata vội vã ra khỏi phòng. Đừng nói với cô, rằng Neji lại định làm điều gì đó ngu ngốc chứ? Lần này sẽ là gì? Ra khỏi Hyugaa phủ?
Cô đi thẳng đến phòng cha mình, quyết tâm hỏi cho ra nhẽ. Nếu như Neji không muốn nói cho cô, thì cô cũng có quyền được biết.
Vừa đến khúc rẽ, Hinata nhận ra cha cô vẫn còn thức và đang nói chuyện với người khác. Tiếng mưa rào rạt đổ khiến Hinata không nghe rõ cuộc đối thoại.
-…ở phía tây… xinh đẹp, mù….rất giống Hanabi-sama…và còn nói…
Câu nói vừa dứt, giọng cha cô đã vang lên:
-“Mộng”?!! Người đâu, chuẩn bị hành lý và xe cho ta và Hanabi. Ngay trong đêm nay!
Rồi cha cô bước nhanh ra khỏi phòng, về phía phòng của Hanabi. Chuyện gì đã xảy ra?
Nhưng cha cô đang bàn chuyện với người khác vào lúc này, hình như là về 1 người phụ nữ, thì hẳn không thể liên quan đến Neji được. Thân mẫu của Neji tuyệt đối không phải là chủ đề để cha cô bàn bạc riêng tư với người khác, đó là điều mà Hinata chắc chắn.
Vừa nghĩ đến đây thì người còn lại trong phòng đi về phía Hinata và chạm trán cô.
-Hinata-sama?!!!
Không ai khác, đó chính là người hầu riêng của cha cô.
-Tetsu-san, sao bác lại ở đây?
-Không, không có gì – giọng nói không giấu được vẻ luống cuống – tôi chỉ đi ngang qua đây thôi, Hinata-sama, muộn… muộn rồi mà sama còn đi đâu?
-Ta… ta chỉ… ta thấy khó ngủ…
-Chắc là do mưa lạnh quá phải không ạ? Tôi sẽ gọi người mang thêm chăn nệm tới giường cho sama. Khi ấm rồi thì sẽ rất dễ ngủ.
Hinata không hỏi thêm, ngoan ngoãn bước về phòng. Thật kì lạ, Tetsu là người hầu thân cận nhất của cha cô, nếu chỉ là bàn việc thì đâu cần phải lấp liếm? Hay đó là chuyện gì đó liên can đến chính cô mà cô không được biết? Không, không chỉ liên can đến cô, mà hẳn còn có liên hệ với Hanabi nữa.
Chiếc xe ngựa lộc cộc lao ra khỏi Hyuuga phủ trong mưa.
Là chuyện gì mà Hanabi và cha cô phải lập tức xuất hành giữa đêm? Là chuyện gì mà cô không thể và không được phép biết?
Xinh đẹp… mù… mộng.
Mưa to, rất to.