Con quỷ cái
Author: thuyduongmm19/ darknovaGGC
(at darknovaGGC.blogspot.com)
Category: Literary
Genre: Romance, Tragedy
Rating: none
~~~
Cách
đây khá lâu rồi… đã có một cặp tình nhân hẹn thề với nhau. Bị ngăn cấm tình yêu
và không còn lối thoát. Tuyệt vọng nhưng yêu nhau tha thiết, họ đã tự tử cũng ở
trên con đường này và hẹn sẽ gặp nhau ở kiếp sau. Và họ cũng hẹn, rằng người
nào nhớ đến kiếp trước của mình trước thì phải đi tìm người kia.
17/4/2011
~~~
-Đây là nơi em sống sao?
-Phải – em đáp – cười khúc khích – anh không
bị choáng chứ?
-Không hề, trừ việc gã ở nhà đối diện cứ nhìn
vào chúng ta qua hướng ban công.
-Ôi dào kệ hắn đi, hắn như thế đã lâu lắm
rồi.
-Em chẳng nên sống ở cái xó xỉnh chật hẹp
đến độ bên này hắt xì có thể làm tung cửa nhà bên kia. Này… ít nhất em cũng nên
đóng cửa lại chứ? Anh thấy hơi kì cục.
-Mặc hắn đi, anh.
-Thằng đó nghiện thuốc hay bị thần kinh
thế? Sao nó cứ nhìn chằm chằm vào đây thế?
-Em chẳng biết – em nhún vai – thế gian này
đầy những thứ cuồng loạn.
-Như tình yêu của anh cho em?
Em lại cười.
Rồi em quấn lấy người yêu, lồng những ngón tay
vào mái tóc của anh ta. Phải, anh ta. Em hôn anh ta, cho anh ta nếm từng đường
rãnh trên môi em.
Và để mặc tôi đứng đây.
Lắng nghe những lời bình phẩm về mình và
tuyệt vọng nhìn sang ban công nhà đối diện.
Tôi biết em cố tình để cửa ban công mở, để
tôi có thể nhìn thấy rõ những gì bên trong. Để tôi phải thấy em và một gã đàn
ông khác âu yếm nhau và trao cho nhau sự nồng cháy của những cuốn tiểu thuyết
diễm tình lãng mạn.
Và giống như những cuốn tiểu thuyết đã
viết, tôi cảm thấy như đang hóa đá. Bắt đầu từ tai, rồi đến sống mũi, hàm, gò
má, cổ, vai và rồi toàn thân sững lại. Tôi phải quay mặt đi, nhưng tôi không
quay được. Tôi phải nhắm mắt lại, nhưng mắt tôi vẫn xoáy về phía em. Tôi phải
che những hình ảnh đang đâm vào tim tôi, nhưng tay tôi như bị cùm vào những
tảng đá kè biển.
Tôi đáng lẽ phải khóc.
Tôi đáng lẽ phải hét lên giận dữ.
Tôi đáng lẽ phải buông lời chửi rủa nhục
mạ.
Nhưng tất cả tôi có thề làm là đứng ở đây.
Ngây người ra, ước mong rằng mình sẽ là người thay thế người đang ôm em và được
em ôm lại.
Mắt bị thôi miên bởi những đường nét của
em, và thèm, thèm thuồng được chạm vào chúng. Cái thèm của người chưa nhìn thấy
đường cát bao giờ, phải cẩn trọng nâng niu từng hạt.
Người yêu em có vẻ đã hết kiên nhẫn, anh ta
thò cổ ra chửi tục vài câu rồi đóng sầm cửa lại.
Trước khi cánh cửa sập vào, tôi còn kịp
nhìn thấy em.
Em mỉm cười nhìn tôi
đắc thắng.
À, cuối cùng, sau một thời gian dài, em đã
mỉm cười với tôi.
Lần đầu tiên em mỉm cười với tôi.
Tôi thở mạnh ra. một lực vô hình đè lên ngực
tôi khiến nước mắt và giọng nói của tôi bị chẹn lại. Nặng, nặng vô cùng. Cả dạ
dày, cả lồng ngực tôi như đang chứa đầy đá và vẫn có người đang ấn mạnh chúng
xuống.
Em đã mỉm cười với tôi, một cái cười mai
mỉa.
Em biết tôi đã đau khổ dường nào, và cánh
cửa ngỏ cũng để tôi được dẫn tới kết cục ấy.
Không khí… trở nên quá khô với tôi.
Nhưng…cuối cùng thì em cũng ban cho tôi một
nụ cười.
~~~
Tôi xin phép được gặp em và tất nhiên yêu
cầu được chấp nhận. Nói cho cùng, người ta cũng không nỡ từ chối một đề nghị vào
lúc như thế.
Em từ chối.
Tôi đề nghị một lần nữa.
Em từ chối.
Tôi xin một lần nữa. Thằng cha bên cạnh nói
tôi bỏ ý định đi.
Em từ chối.
Tôi nài nỉ một lần nữa.
Bị ép buộc, cuối cùng em cũng chấp nhận đến
gặp tôi.
Em nhíu mày, không che dấu sự khó chịu khi
nhìn thấy tôi.
-Anh muốn gì thì nói đi!
-Cho tôi nhìn em lâu thêm một chút được không?
Tôi cũng không nhớ em đã trả lời gì. Tôi
chỉ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, được nhìn thấy em thật gần. Chỉ cách một chút
thôi là tôi có thể ôm em, và tôi phải bấm từng ngón vào bắp tay để ngăn mình
làm việc đó. Tôi thở gấp như đang sợ không đủ thời gian sống để nhìn thấy em.
Mà đúng là không đủ, chưa bao giờ đủ.
Giá như tôi biết cách người ta có thể lưu
giữ hình ảnh sống động nhất của em trong đầu. Giá như tất cả cần làm chỉ là
đóng đinh một bức tranh vào não, tôi sẽ ghim hàng chục cái đinh vào đầu để hình
ảnh của em cắm thật sâu vào tâm trí.
-Xong chưa? Tôi phát ngấy lên rồi! – em
gắt.
-Em không thích tôi đến vậy sao?
-Tại sao tôi phải thích anh? – em nhìn xoáy
vào tôi, đôi mắt bướng bỉnh đã khiến tôi điên cuồng nhiều năm, rất nhiều năm.
Phải, rất nhiều năm.
Em hất những lọn tóc qua vai. Tôi tự hỏi,
liệu có một loại thèm nào trên thế giới là loại thèm được vuốt tóc người khác không?
Nếu có thì chắc tôi sẽ là bệnh nhân đầu tiên, và tóc em sẽ là thuốc giải.
-Tôi không hiểu – em khẽ nghiêng đầu – chủ
đích của anh là gì?
-Ý em là sao?
Tôi nhướng mày, nhìn chăm chú vào bờ vai
em. Người ta tôn thờ những đôi vai thanh mảnh còn những gì cao quý nhất với tôi
là một chiếc lưng với đôi vai nhỏ nhắn.
-Tại sao anh lại ra nông nỗi này? Lén nhìn
tôi qua hướng ban công, theo dõi tôi ngày này sang ngày khác và anh lại còn…
Câu nói ngắt quãng, dù tôi biết em định nói
gì.
Tôi ngẩng lên, nuốt nước bọt.
Đắng.
Hít một hơi thật sâu, lại một lần nữa hứng
chịu cái nặng nề chèn vào đường thở.
-Em biết không – tôi hơi nghẹn lại - cách
đây khá lâu rồi… đã có một cặp tình nhân hẹn thề với nhau. Bị ngăn cấm tình yêu
và không còn lối thoát. Tuyệt vọng nhưng yêu nhau tha thiết, họ đã tự tử cũng ở
trên con đường này và hẹn thề sẽ gặp nhau ở kiếp sau…
Không đợi tôi nói hết câu, em đứng bật dậy
rồi bước thẳng ra cửa.
-Chẳng ích gì đâu – tôi nghe tiếng em vọng
vào – hắn chỉ là một gã điên, có lẽ do học hành nhiều quá. Đừng bắt tôi nói chuyện
với hắn nữa. Các anh biết đấy, chẳng có gì khủng khiếp hơn cho một cô gái đơn
thương độc mã như tôi khi bị một gã điên theo dõi. Với tất cả những gì hắn đã
gây ra, đó là hình phạt xứng đáng nhất.
Rồi tiếng em thút thít vang lên ra chiều
hoảng sợ, rồi mấy viên thanh tra tử tế an ủi em.
Tôi dỏng tai lên cho đến khi tiếng chân em
chìm hẳn vào khoảng không.
~~~
Đánh thức tôi dậy khỏi cơn mơ màng về em là
một tiếng nổ rất dữ dội. Tôi lao ra khỏi giường và điều đầu tiên tôi nghĩ đến,
là em.
Lịch sử luôn lặp lại.
Lịch sử đã lặp lại.
Tôi tìm thấy em đứng trước chiếc tràng kỷ
dài mà trên đó là xác của gã người yêu tội nghiệp. Gã nằm vật ra, hứng trọn một
vết lõm vào trán. Em vẫn như xưa, không bao giờ kiềm chế được những cơn giận dữ
của mình.
Em quay lại nhìn tôi. Làn môi tôi phải nằm
mơ để được chạm đến đang ở ngay trước tôi, hồng lên dưới nắng.
Em hướng mũi súng về phía tôi. Không chút
do dự. Ánh mắt long lên như giây phút con thú chực chờ lao đến cắn xé con mồi
của mình.
-Em không bắn được đâu – tôi nhìn vào những
ngón tay rất thơm và mềm. Tôi biết chúng thơm và mềm – khẩu súng chỉ có duy
nhất một viên đạn.
-Chết tiệt, sao anh biết!
Em vứt khẩu súng vào mặt tôi, gằn lên.
Lịch sử luôn lặp lại.
Không có vũ khí trong tay, em chỉ giống một
con hổ bị lấy hết răng nanh, phút chốc biến thành chú mèo vằn co ro trước hiên
nhà, cố gắng khoe những cái móng bé tí xíu nhằm đe dọa kẻ thù. Có lẽ tôi đã lao
vào yêu em vì điều đó chăng?
Tôi mỉm cười, một lần nữa. Tôi nên đến ôm
em mới phải. Tôi phải vỗ về em khỏi những cơn ác mộng do chính em tạo ra.
Nhưng tôi biết mình phải làm gì.
Tôi nhặt khẩu súng lên và quay lại phòng
khách, chào đón những người đang trên đường ào đến nhà em sau khi nghe tiếng nổ
và cũng để chào đón vận mệnh của mình.
~~~
-Cảm ơn cậu nhưng thế là đủ rồi – tôi cười
với vị luật sư tội nghiệp – chính tôi đã giết anh ta.
-Tôi biết là không phải! Cậu là người bạn
tốt nhất của tôi và tôi không thể mất cậu! Tôi biết cậu nhận tội thay cho cô
ta. một câu thôi, chỉ cần một câu thôi! Chúng ta có thể lật ngược lại tình thế.
Tôi sẽ chống án đến cùng. Tôi xin cậu đây…chỉ một câu thôi…
Tôi lắc đầu chậm rãi trong im lặng. Đó là
câu trả lời tốt nhất tôi có thể đưa ra.
-Tại sao, tại sao cậu phải làm thế vì con
quỷ cái đó? Tại sao?!!
…
“con quỷ cái”
Đã lâu rồi mới nghe người ta gọi em bằng
chữ này.
Phải, con quỷ cái.
Có ai nói đã từng nói, lịch sử là một vòng
tròn.
Em vẫn là con người như vậy. Dứt khoát đến
lạnh lùng. Tàn nhẫn đến lạ lùng. Nóng nảy đầy thất thường. Em làm tất cả để
thỏa mãn cho ý muốn của em. Em vẫn như xưa. Em vẫn yêu một khoảng không nhỏ bên
ban công để em có thể chào đón từng tia nắng mặt trời sớm mai. Em vẫn yêu thích
màu son đỏ nồng để em có thể vô tư hôn lên những cánh hoa, in lại dấu vân môi
xinh xinh trên đó. Em vẫn…
Vòng tròn lịch sử.
Em thích khiến những người quanh em khổ sở
theo cách riêng của em, theo cách khủng khiếp nhất em có thể nghĩ ra. Và với một
số người, đó là tước đi của họ sự sống. Em thích trò chơi trí óc và thích đánh
bại họ trong ván cờ sinh tử. Em thích…
Lịch sử lặp lại.
Khẩu súng cuối cùng em bắn luôn chỉ còn
đúng một viên đạn.
Lịch sử…
Mà không… lần này cuộc sống trớ trêu đã làm
trật một bánh răng xưa cũ và thay đổi em, một điều duy nhất.
Em không như cũ, tình yêu của em. Chính xác
hơn, đó là tôi, tôi trong tim em.
Thật khó để khiến người khác tin, rằng em
từng yêu tôi tha thiết và rằng thậm chí em đã chết vì tôi, chết để được yêu
tôi.
Cuối cùng thì…cái chết của em lại khiến em
rũ bỏ tôi. Tôi không thể nhớ đã van xin em bao nhiêu lần, đã quỳ xuống bên
giường vật vã chỉ mong sao em nhớ đến dù chỉ là một hình bóng mờ nhạt nhất của
tôi trong cuộc đời em trước kia.
“con quỷ cái”
Tôi khẽ lẩm nhẩm trong miệng.
Con quỷ cái…
Đã đạp lên tình yêu của tôi bằng cách cho
tôi tận mắt chứng kiến cô ta tình tứ bên bạn trai.
Để cô ta hạnh phúc khi chứng kiến tôi đau
khổ
một con quỷ cái…
Tôi sẽ chết vì cô ta
Tôi sẽ chết cho cô ta được sống
Và con quỷ cái
Vẫn sung sướng nhìn tôi bị thiêu sống
Ngọn lửa mà đáng lẽ cô ta phải nhận.
Tàn nhẫn…
Tôi nhìn lên và khẽ thấy em đứng ở phía xa,
rất xa. Nhưng tôi thấy rất rõ ràng, nụ cười hả hê của em.
Tất cả những gì em dành cho tôi trước khi
tôi lãnh án tử hình là môi cười của cay độc.
Em đúng là...
-Em biết không… em là một con quỷ cái…
Tôi đưa tay ra trước mặt để có thể chạm vào
hình ảnh của em, giờ chỉ còn cao bằng một đốt ngón tay. Trong cái một phần
nghìn hay phần vạn của giây, tất cả những ảnh ảo của quá khứ dội về. Về em khi
đang nằm trong tay tôi với một em đang tìm mọi cách dẫm đạp lên tình yêu tội
nghiệp của tôi. Về những cuộc truy đuổi chúng tôi đã trải qua, về ngày em trao
cho tôi nụ hôn cuối cùng và hẹn gặp tôi một ngày nào đó xa xăm.
Để rồi tất cả đọng lại chỉ còn là nụ cười
của em bây giờ… khi em biết tôi sẽ chết.
Tất cả những gì tôi muốn chỉ là một chút
lòng tốt của em dù nó có là gì, là tình yêu, tình thương hay thậm chí là sự
thương hại. Tôi muốn hơi thở của mình chạm đến trái tim em một lần nữa, không
cần cầu mong em sẽ thuộc về tôi.
Người ta thường gọi những kẻ thất tình là
người mang trái tim tan vỡ. Nhưng nếu tim đã vỡ thì làm sao còn sống được? Trái
tim tôi không tan vỡ. Nó chỉ…
Nó chỉ…
Tôi không đòi hỏi gì từ em cả, chỉ cần
chút, một chút rất nhỏ mềm mại từ trí óc em.
Và cả cái chết của tôi cũng không thể lấy
đi của em một chút rất nhỏ đó.
Em của tôi, em chỉ là một con quỷ cái.
-…nhưng từng đó là đủ với tôi.
Điên lên vì em. Đau khổ vì em. Tuyệt vọng
vì em. Bị chế nhạo vì em. Cày nát xương tủy vì em. Bị hạ nhục, bị cắn xé, bị
giết. Đóng đinh chính bàn tay mình lên bàn hoặc tự lột da. Tắm trong than hồng
cho đến lúc chết hoặc nhảy vào dung nham núi lửa với đôi chân trần. Tất cả
những gì một người có thể nghĩ ra.
Vì em.
Tôi mở miệng thật rộng để cười và rồi nhận
ra trên cằm lại cái cảm giác mơn trớn trong mơ mà tôi vẫn tưởng tượng đó là cảm
nhận khi ngón tay em chạm vào tôi.
Cải cám giác ấy bẽ bàng rơi xuống, để lại
trên nền đất một giọt nước vỡ tan tành.