May 9, 2013

Phần 106: EBIZOU



Phần 106: EBIZOU

Kankuro hầm hầm dẫn đầu đoàn hộ tống Neji và Hinata đến gặp Ebizou. Căn phòng của vị trưởng lão này nằm sâu trong dãy núi chứ không phải sát vách như nhiều người đã nhầm tưởng. Ebizou và Chiyo là 2 người rất được trọng vọng, có khi còn hơn cả Kazekage. Có người tin rằng họ vẫn còn nắm giữ rất nhiều jutsu bí mật chưa được tiết lộ cho hậu thế.

Lối đi và cầu thang ở đây được đục đẽo rất đơn giản. Cảm tưởng như nơi đây chỉ là 1 hang động và người ta chỉ chỉnh sửa 1 chút để sống. Khó có thể tin được những người có quyền lực và thực lực như vậy lại sống ở nơi thế này.Nhưng sự thực là đa số những cá nhân xuất sắc đã đạt đến 1 vị trí nào đó, như Sannin ở Konoha chẳng hạn, lại chọn cách sống thầm lặng hay sách vở thường nói: “lánh đục tìm trong”. Liệu có sự liên quan nào không, giữa việc hiểu biết trải nghiệm nhiều và việc chán ghét lối sống hào nhoáng?

Mặc dù đã có Kankuro và những shinobi khác tháp tùng, Neji vẫn triển khai Byakugan trước khi tiến vào hầm. Việc Hinata không thể sử dụng jutsu đến lúc này khiến lo lắng của anh tăng thêm bội phần.

Gió từ người lùa vào như muốn hút cả đám người vào phía trong. Hinata, như thói quen đưa tay lên giữ tóc trong khi Neji kín đáo nhích lên trước cô 1 chút.

Sự cẩn thận của anh có phần trở nên phí phạm khi tất cả cùng tiến vào trong mà không gặp trở ngại nào. Thậm chí càng đến gần căn phòng ở xa được thắp sang bằng 1 bóng đèn cũ mèm, Neji lại cảm thấy có phần yên tâm hơn. Những cơn sóng cuồn cuộn trong đầu anh bỗng được 1 luồng khí vô định nào đó ở phía xa trấn áp, hát ru bằng những câu ca rì rào. Cả Hinata cũng cảm nhận thấy điều đó, nhịp thở của cô thư giãn như cô đang tận hưởng những phút giây thư thái thưởng trà ở Hyuga phủ chứ không phải là đang đi điều tra.

-Lão già kia!!!

Kankuro hét ầm lên và đạp mạnh vào cánh cửa ọp ẹp phía trước. Cũng thật là thần kì khi nó không hề gãy nát.

Trong căn phòng khá rộng và có phần trống vắng, chẳng có gì ngoài 1 ông cụ đang ngồi câu bên cái hồ cá bé teo. Và đó, ngạc nhiên thay, thực sự là tất cả. Ông lão râu tóc đã bạc hết, vết cũ kĩ trên quần áo hiện ra rõ mồn một. Nhưng bàn tay cầm cần, dù nhăn nheo, vẫn tuyệt nhiên không động khi Kankuro xông vào.

-Lão già mất nết! – chàng trai đeo con rối trên lưng bỗng đâu mất hết sự nghiêm túc khi ở cạnh Kage bấy lâu, lao đến và hét – tại sao lại có chuyện lão đi hỏi vợ cho người ngoài mà chẳng đoái hoái gì đến ta thế hả? Này lão trả lời ta đi!

2 vị khách từ Konoha đã bị quên bẵng. Nhưng họ cũng tự thấy không nên lên tiếng trong hoàn cảnh này, nên cuối cùng chỉ đưa mắt nhìn nhau.

-Trả lời đi lão già sắp xuống lỗ, không ta đá lão xuống hồ cho cá rỉa bây giờ!

Kankuro tiếp tục gào thét như thế trong khi người đối diện không hề động đậy. Xem chừng cả mặt nước cũng chẳng có đến 1 bong bóng sủi tăm. Cứ như Kankuro đang độc thoại.

Đột nhiên, Ebizou ngẩng đầu lên, hít hít mấy cái, và quay sang nói:

-Cháu ngoan, mau lại đây với ông nào.

Vừa nghe đến chữ “cháu ngoan”, bao sự ấm ức đang tuôn trào của Kankuro như dòng thác bị va vào đập chắn lũ, bắn tóe ra biển hết cả. Kankuro bối rối, đưa tay gãi gãi đầu và lắp bắp nói:

-Cháu… cháu....

Nói rồi anh đưa tay ra, chuẩn bị ôm người ông mà anh đã thường xuyên thăm hỏi bầu bạn mấy năm nay. Khi những ngón tay còn run rẩy nhẹ do xúc động vươn đến đôi vai gầy guộc của Ebizou, ông lão đưa tay ra nắm lấy. Và rồi xoẹt 1 phát,bàn tay gầy guộc già nua quăng thẳng Kankuro xuống cái hồ bên cạnh. Nước bắn tung lên, làm chòm râu của ông lão cũng rung lên nhè nhẹ do những hạt nước bắn vào.

-Cái….cái quỷ gì thế này lão già khốn kiếp!

Kankuro lao lên ngay sau đó, miệng nguyền rủa và tay nhanh chóng lôi con rối của mình ra. Tiếng các khớp gỗ vang lên lách cách như lưỡi khoan muốn xoáy vào tai người khác. Nhưng trước khi chú rối đó kịp đáp xuống thì 1 loạt kunai lao đến, găm cả nó lẫn người giật dây lên tường.

Thế là chỉ trong một giây sau khi bị dìm xuống chơi với cá, Kankuro lại bị ghim lên tường. Những giọt nước tong tong nhỏ xuống từ quần áo anh càng khiến tình cảnh nhìn thảm hại hơn nữa.

-Lão quỷ kia! Ta phải giết lão! Ta thề sẽ giết lão! Băm ra làm thức ăn cho cá! À không, phải dán lại lên tường làm mồi cho quạ rỉa!

Ebizou hứ 1 cái, đưa ngón tay lên ngoáy mũi và quay mông lại cái miệng đang gào thét, nói:

-Ta mà thèm nhận cái ôm của 1 thằng xí trai như ngươi à? Ta đang nói đến… – cái mũi nhăn nheo lại khịt khịt lần nữa - …nói đến 1 thiếu nữ xinh đẹp nào đó vừa mới xuất hiện ở đây. Đúng rồi, cái mùi mơn mởn này không thể lẫn vào đâu được! Đã lâu lắm rồi ta không được ngửi thấy mùi nào ngon lành thế này.

Ngay lập tức, mọi ánh mắt đổ vể phía Hinata, miệng đang há hốc ra trước những gì vừa nghe. Neji trợn mắt, đưa tay gạt Hinata ra phía sau lưng mình trong khi mí mắt Kankuro giật mạnh 1 cái. Cả 2 anh chàng không hẹn mà gặp, đồng thanh:

-Lão già biến thái!

Ebizou đưa tay vê râu, hứ 1 cái rồi nói:

-Rõ là sự thật mất lòng. Ta không thèm chơi với các người nữa!

Hinata thì chưa thoát khỏi sự bất ngờ đến từ cú ngã của Kankuro lẫn câu nói rợn cả sống lưng của Ebizou. Cô cố trấn tĩnh lại, đưa tay đẩy nhẹ vào lưng Neji dù miệng vẫn chưa có can đảm nói thêm câu nào. Neji hiểu “tín hiệu” đó, anh tiến đến trước 1 bước, mở lời:

-Ebizou-jiisama, thật thất lễ. Chúng tôi từ xa đến thực sự có việc quan trọng cần hỏi ý. Mong jiisama bỏ qua cho.

Kankuro, lúc này đã thoát được khỏi bức tường, khẽ lừ mắt với đám shinobi hầu cận rồi theo họ đi ra ngoài. Anh không thể đoán được hết mấy trò tai quái của Ebizou nhưng anh ý thức được khi lão đã bắt đầu làm việc thì sẽ thế nào, cũng như việc anh hiểu điều Neji và Hinata đến hỏi có thể là việc hệ trọng riêng của lão.

Trong phòng giờ chỉ còn lại 3 người. Khi không còn bị châm chọc hoặc bị nhìn bởi quá nhiều người nữa, Hinata cũng trở nên bạo dạn hơn. Cô tiến tới trước và hỏi:

-Ebizou-jiisama, không biết ngài có phái Kanmin-san đến Hyuga phủ không?

---

-Hiashi-sama, việc này thật sự quái lạ.

-Thực vậy sao, Tetsu?

Ông quản gia vẫn không ngẩng đầu lên, cứ cúi xuống mà nói chuyện:

-Vâng thưa sama, những vị khách ấy không có vẻ gì là lo lắng hay khó chịu, ngược lại còn tỏ thái độ rất phục tùng.

-Ngay cả khi ta đã cử số người canh gác gấp đôi?

-Vâng thưa sama, khi Kanmin-san đề nghị được ra vườn tham quan thậm chí còn không có 2 người kia đi theo.

-Vậy họ ở đâu?

-Lúc đó họ đang dùng cơm ở nhà khách, vẫn có người của ta theo dõi. Sama, ý sama thế nào?

Hiashi đặt cây bút đang viết xuống, khẽ thở dài. Hình như từ mấy tháng nay tóc trên đầu ông đã nhuốm bạc nhiều hơn. Sợi ngắn, sợi dài. Lo ít, buồn nhiều.

-Bọn trẻ đã đi gần 2 ngày, hẳn đã đến được Suna.  Hãy cố gắng giữ chân Kanmin thêm 2 ngày nữa. Ngày mai ta sẽ đi họp mặt cùng Hokage-sama, khi ấy sẽ thông báo về chuyện này.

-Thưa vâng, sama.

Tetsu cúi rạp đầu lần nữa rồi đứng dậy, khúm núm đi lùi ra phía cửa. Ông là người anh họ của Hiashi và Hizachi, cũng là người đầu tiên dạy dỗ kèm cặp họ. Khi Hiashi lên kế thừa chức vụ, vị trí của ông cũng trở thành trợ lực chính cho Hiashi, trên cả Hizashi 1 bậc. Sự tin tưởng và kì vọng dành cho ông lớn đến mức có người đồn rằng ông là người duy nhất trong Hyuga phủ không có ấn chú trên trán. Tetsu có cách hành xử cung kính nhất mực, 1 điều kì lạ nữa về ông.

-Còn về người khách mới trong phủ chúng ta thì sao thưa sama?

Tetsu hỏi khi gót chân đã chạm vào thành cửa. Dường  như ông đã đắn đo có nên hỏi hay không suốt 1 thời gian cho đến lúc này. Đáp lại ông, Hiashi chỉ thở dài thêm 1 cái nữa. Ông cầm lại chiếc bút lông trên bàn, khẽ đưa tay theo hướng chữ. Không rõ những gì ông muốn nói nằm ở trang giấy, hay những gì ông muốn viết lại trôi ra ngoài khi vành môi khẽ nói:

-Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí.

Vừa lúc đó, 1 người hầu vào thông báo có Shikamaru Nara đến cần gặp Hinata.

-Có phải là cái cậu Nara bạn của Neji và Hinata không?

-Thưa vâng, sama, chính là cậu ấy.

-Bảo cậu ta rằng Hinata không tiện gặp.

Người hầu kia đi rồi, Tetsu vẫn giữ nguyên cách đứng cúi người lom khom. Có lẽ sự nhẫn nại có phần quá sức này không phải là chuyện lạ với Hiashi. Ông hỏi:

-Ông còn chuyện gì muốn nói nữa hả?

-Vâng thưa sama, chuyện là… hôm trước tôi thấy cậu ta cũng đi gặp Hinata-sama. Việc đó chưa bao giờ xảy ra trước kia.

-Vậy ý ông là giữa Hinata và cậu ta đã có mối quan hệ thân thiết?

Hiashi phì cười nhẹ với ý nghĩ này. Cô con gái của ông vốn nổi tiếng vì sự ngưỡng mộ cho cái cậu nhóc Naruto kia, và giờ thì lại có thêm 1 cu cậu nữa? Thật khó mà đoán trước được những gì diễn ra trong đầu tụi nhỏ.

-Hiashi-sama!

Tetsu đột nhiên nghiêm giọng, việc này khiến Hiashi 1 lần nữa phải ngưng bút. Nhưng thay vì giận dữ hay bất bình trước thái độ của người hầu cần mẫn này, ánh mắt Hiashi từ từ ngước lên, mang theo con ngươi lay động trước ánh sáng, như có phần vị nể người đối thoại.

-Hiashi-sama – Tetsu tiếp – Tình cảm càng nhiều, con người ta càng yếu đuối. Sama tự thân biết điều đó rất rõ! Sama phải ngưng Hinata-sama lại trước khi quá muộn. Gia tộc Hyuga không thể bị hủy hoại!

Nghe lời nói có phần tránh cứ mình, Hiashi càng không giận. Ông ngửa mặt lên trời, nửa như oán than nửa như thú nhận bằng những câu từ khẽ rung lên trong vòm họng, như tiếng thê lương của những bài ca buồn:

-Phải…Hinata quá giống cha nó…

 ---
Editorpizzalia