Phần 24: CHIA LY
-Neji… làm sao con biết..?
Neji khuỵu hẳn xuống nền đất, mắt
như bị thôi miên bởi bức ảnh cầm trên tay. Lắp bắp từng câu chắp lại, anh thậm
chí không thể diễn đạt trôi chảy lại những gì đang chạy qua trí óc, hay thật sự
tâm trí anh cũng đang hỗn loạn?
-Ta đã nghĩ là ta nhầm…. nhưng bức
ảnh của Mijung phu nhân…. Dù chỉ là 1 khoảnh khắc trong đêm tối ấy… nhưng ta đã
thấy… ta hi vọng. TA HI VỌNG RẰNG TA ĐÃ NHẦM!!!
Neji gào lên trong phút chốc. rồi lại như 1 đứa trẻ lạ lẫm trước những điều mới mẻ, nửa sợ sệt nửa hoang mang, cất giọng hỏi:
-Hinoe-… không, Mijung-sama… tại sao
sama lại không quay trở về Hyuga phủ?
Hinoe, mà thực sự là Hyuga phu nhân
cúi đầu, chất giọng thanh bỗng đục lại và run lên như những dây đàn bị căng
trong kìm nén.
-Neji… nếu con đã biết rồi, thì thực
sự… thì thực sự con cũng nên biết hết.
-Ý người là sao, Mijung-sama? Tại
sao… tại sao sama lại ẩn mình tại nơi này? Nếu như tính mạng của sama bị đe
dọa, kẻ hèn này nhất định cũng sẽ lấy thân mình ra đảm bảo sự an toàn của sama,
để sama về đoàn tụ…
-Đừng nói như vậy, Neji!!
Giọng Mijung phu nhân bỗng đanh lại,
rồi vỡ òa ra. Bà đưa 1 tay lên, chỉ muốn che đi những giọt nước mắt chực rơi
ra.
-Đừng… đừng đem tính mạng của mình
ra hi sinh dễ dàng như vậy…
-Mijung-sama….
-Quả thực,… rất giống, tưởng như
Hizashi đang ở trước mặt ta vậy… - đôi vai của người thiếu phụ run lên, tay bà
vẫn che lấy đôi mắt nhưng không thể che được hai hàng nước trườn xuống hai bên
gò má.
Neji hơi khựng lại. anh tiến đến gần
phu nhân, miệng không biết nên thốt ra lời nào. Sự trở lại của 1 người từ cõi
chết, lại là gợi nhắc về 1 người đã mãi nằm xuống.
Mijung phu nhân đột nhiên vươn 2 tay
ra, ôm chặt lấy Neji. Ngay cả anh cũng không ngờ đến 1 hành động bất ngờ như
vậy. Bối rối, nhưng sống lưng Neji như bị giật lại khi vị phu nhân mở lời giữa
nước mắt:
-Con đáng lẽ phải là con của ta,
Neji! Con phải là con của ta…
-Mijung-sama… xin đừng… - Neji
ngượng ngùng định gỡ tay của phu nhân ra – kẻ hèn này nguyện làm tôi tớ của nhà
Hyuga… và bảo vệ Hinata-sama và Hanabi-sama…
-Không! – Mijung giằng lại – ta
không có đứa con nào với Hiashi cả. Ta chỉ sinh con cho Hizashi, người mà ta
yêu mà thôi.
1 giọt nước nóng hổi run bần bật và
vỡ bung trên vai Neji.
-Hizashi, tại sao chàng không giữ
lời hứa với ta…. tại sao chàng không quay lại….
~~~
-Hizashi! Hizashi! – Mijung hớt hải
hất mạnh tấm cửa giấy mỏng manh, tiếng chà sát vang lên khô khoẳng.
-Phu nhân, xin bình tĩnh lại!
-Chàng sẽ đi thế mạng thay Hiashi
sao?!!
-Phu nhân…. – Hizashi ngồi nghiêm
nghị bên ánh nến – bảo vệ gia tộc là trách nhiệm của tôi, tôi không thể thấy
Hinata-sama trong hiểm nguy mà không cứu được.
-Đừng đi, Hizashi … - vị phu nhân
ngồi sà xuống bên Hizashi, ánh lửa nhỏ nhoi bập bùng phả lên tấm kimono và
gương mặt màu sắc nhợt nhạt – đừng đi…
-Phu nhân – Hizashi ngắt lời –
Hinata-sama là ái nữ của phu nhân-
-Thiếp không có đứa con như nó! –
bàn tay mịn màng đập mạnh lên vạt kimono – nó là con của Hiashi… thiếp không
muốn đẻ ra con của Hiashi…nếu ngày đó chàng không nói…
-Phu nhân, chuyện đã qua lâu xin
đừng nhắc lại – Hizashi lắc nhẹ đầu.
-Hizashi…
-Phu nhân, được phu nhân ưu ái quả
thật là may mắn của kẻ hèn này – người đàn ông cúi đầu, những lọn tóc trượt dài
qua vai – kẻ hèn nguyện hi sinh thân mình bảo vệ phu nhân, bảo vệ gia tộc…
-Chàng vẫn quyết ra đi – giọng nói
run lên qua làn môi – thiếp biết thiếp chẳng cản được chàng… chàng ác lắm… bỏ
thiếp đi như vậy…
-Kìa phu nhân – Hizashi bỗng bật
cười giữa khung cảnh u tối – chẳng phải chữ “tạm biệt” chỉ là lời biệt ly trong
giây phút thôi sao?
Đàn dế cỏ gảy lên những khúc ca rấm
rứt đan chéo vào nhau không thể tách rời, giống như những lời không thể bật
lên, những giọt nước không thể rơi xuống khỏi khóe mắt.
-Phu nhân, xin người hãy quay về
phòng đi thôi…
1 giọt nước vẽ nên chấm tròn trên
viền áo.
-Vậy… hãy hứa với thiếp… là chàng sẽ
trở về…. Chàng nhất định sẽ về với thiếp chứ?!
Nụ cười vẽ nên trên gương mặt.
-Phu nhân… sinh mạng hèn mọn này, kiếp này nguyện thuộc về phu nhân.
Gió lại ca những ngôn từ trống rỗng,
thổi vào tâm hồn mỗi người nghe nó mảng trống nhạt thếch. Chỉ là gió, chỉ là
không khí…
Nhưng quá dày, quá mạnh, quá nóng,
quá lạnh…
Đến mức không thể ban phát cho những
kẻ tuyệt vọng 1 kẽ hở, để hai luồng hơi ấm chạm đến nhau…
Rất sát, rất gần…
Nhưng thực ra là cách xa ngàn trùng.
Là rất xa….
-Ta… sẽ đợi… - Mijung phu nhân thẳng
người lại, kéo những lớp áo loạt soạt – ta sẽ đợi khi kẻ hèn mọn của ta trở về.
Mây mỏng đến thế, chỉ cần lơ đãng 1
chút là sẽ trôi đi ngay lập tức
Vậy mà lại tăm tối đến độ chia cắt
trăng và hoa
Để hoa ngóng trăng tàn dần trong đêm
tối
Để trăng cô độc bó mình trên cao
Tương phùng
Chính là để chia ly.