Jun 16, 2012

Phần 80: CÁI CỬA SỔ ĐÂU THẤM GÌ


Phần 80: CÁI CỬA SỔ ĐÂU THẤM GÌ


-Nói thế thôi chứ ta tự đi được, sâu ngủ về giường đi! Tí lại lăn đùng ra thì ta không vác về nhà trả cho cha mẹ người được đâu.

Temari vỗ vai Shikamaru rồi nhảy khỏi mái nhà, mất hút vào đám đông. Chỉ còn Shikamaru đứng đực tại chỗ như bị đông cứng. Tuy đã mạnh miệng nói sẽ đưa Temari đến chỗ Izumo nhưng dù cho cô không nói, anh cũng không thể di chuyển được 1 chi nào trên cơ thể nữa chứ đừng nói đến việc đi đến gặp Izumo ở tít đầu làng.

“Tôi nghĩ…có lẽ tôi thích người như vậy hơn”.

Anh thực sự đã nói câu đó sao? Ngay ở đây à? Ngay trong hoàn cảnh này? Là do chính anh nói ra? Từ miệng anh mà ra?

Gió bạt qua tai anh, tạo thành tiếng ù ù xoay tròn như lời cười nhạo cho những điều anh đã làm.

Shikamaru ngồi bệt xuống, thẫn thờ. Chính anh cũng không rõ tại sao và bằng cách nào anh đã có 1 cuộc hội thoại như vậy với Temari.

Là thứ gì cơ chứ?

Là do bát mì khi nãy nóng quá đã làm tâm trí bấn loạn?
Hay tại trời lạnh đã làm đông hết não bộ của anh rồi?
Là do anh đang còn ngái ngủ không nhận biết được những gì mình nói?
Hay là những cảm xúc bất chợt dấy lên khi nghe người khác kể về quá khứ không vui vẻ của họ?
Là do giọng nói bình thường rất rắn rỏi bỗng run lên những cung bậc lạ thường?
Do đôi mắt lúc nào cũng sáng bỗng bị phủ 1 lớp mờ mang tên ‘nỗi buồn’?
Hay là do khoé miệng luôn nhếch cười lại trĩu xuống như đang nếm trải dư vị mặn đắng của cuộc đời?

Là thứ gì, thứ gì đã khiến anh…?

-Shikamaru! Còn nằm dài trên mái nhà nữa hả? Mau vào dọn dẹp phòng con đi!

Tiếng gọi chói tai với ra từ ô cửa sổ ngay phía dưới cắt đi dòng suy nghĩ nhưng lại là động lực lớn kéo Shikamaru quay trở lại phòng mình, cũng qua lối anh đã chuồn ra trưa nay. Nhưng thay vì cuống quýt gấp lại đống chăn bị tung ra, anh nằm phịch xuống giường, vùi mặt lên nệm.

1 mùi nhẹ bay qua, 1 mùi mà Shikamaru không thể không nhận ra.

Anh đưa tay vào túi, lôi ra chiếc khăn tay đã cũ sờn. Sẽ thật sự là 1 trò cười nếu chúng bạn biết anh có khăn tay – 1 thứ hết sức nữ tính, và nó còn là khăn tay của con gái nữa chứ. Nhưng cũng thật chẳng hiểu sao cho dù đã giặt rồi, nó vẫn còn thứ mùi này…. Mùi hương mà anh không biết diễn tả thế nào…không phải nước hoa, mà nói là mùi mồ hôi thì có phần hơi quá. Nó dễ chịu, nhưng theo 1 cách lạ lùng mà anh không tả nổi.

Giá như anh được gần thêm 1 chút nữa, có lẽ…

-Trời ơi!!! – Shikamaru gào lên – Tôi đang cảm thấy cái gì thế này? Tôi đang nghĩ gì thế này?!! Không thể như thế được!

Nói rồi anh bật dậy, lao tới đập thẳng đầu vào tường trong cơn tuyệt vọng, mong cú va đập mạnh sẽ giúp anh tỉnh khỏi 1 mớ những thứ đáng lẽ ra anh không nên, tuyệt đối không nên nghĩ về.

-Bình tĩnh lại nào Shika – anh đưa tay rịn vầng trán sưng vù, miệng tự nói cho mình nghe – không phải cô ta đâu! Chỉ là do câu chuyện thương tâm mà thôi! Chỉ cần không gặp lại cô ta thì tất cả sẻ ổn ngay thôi mà. Phải rồi, chỉ cần không gặp lại cô ta thôi!

Câu nói hùng hổ vang lên oang oang rồi tắt lịm sau đó. Thay vào là những tiếng bước chân gấp gáp đi đi lại lại ngang dọc như muốn làm mòn vẹt cả sàn. Đôi lúc chúng bị ngắt quãng bởi tiếng đấm vào gối thùm thụp. Cũng may là mỗi người chỉ có 1 cái trán, nếu không chắc tường cũng đã bị lõm vào trước sự tự phủ nhận cương quyết của cậu trai nhà Nara.

Shikamaru liếc nhìn đồng hồ. Đã gần 15 phút từ lúc Temari đi. Nếu đi với vận tốc bình thường thì sẽ phải gặp Izumo rồi, trong trường hợp nội dung cần thông báo ngắn gọn thì có lẽ thậm chí Temari đã xong việc.

Anh chỉ muốn lao ra tìm cô. À không, anh không muốn chút nào! Anh chỉ muốn…

Anh muốn…

-Không sao đâu mà, mình chỉ gặp cô ta để nói lời từ biệt thôi. Dẫu sao mình cũng nên tử tế với cô ta 1 chút, phải đấy! Mình chỉ muốn gặp lại cô ta để chào thôi!

Gật gù với chính bản thân mình, Shikamaru tông cửa sổ và lao ra ngoài. Anh đã từng cằn nhằn về ngôi nhà mới nhưng chắc bây giờ thì không còn nữa. Bố trí cửa sổ thẳng ra đường từ phòng anh cũng đâu phải là ý tồi?

-Izumo! – cậu trẻ nhà Nara lao tới, chắn ngay trước 1 shinobi mang những dải băng quấn trên mặt quen thuộc – Temari đâu rồi?

-Temari…? Shikamaru, cậu không sao chứ?

-Không, tôi không sao, chỉ là…à, Temari mới gặp anh phải không, cô ấy về rồi à?

-À – Izumo, 1 trong 2 người cận vệ của Tsunade, bấy giờ mới hiểu Shikamaru đang nói gì. Dẫu sao thì việc gặp cậu ta thở hồng hộc xông đến đã khó hiểu lắm rồi – ý cậu là Temari-san của Suna? Tôi đâu có gặp cô ấy, cô ấy quay lại Konoha lúc nào vậy?

-Hả…?

Izumo tiếp tục công việc của mình, bỏ lại Shikamaru ngơ ngác phía sau. Không gặp Izumo, vậy là…sao? Anh nhìn quanh trong vô thức, không nhận ra bất kì 1 bóng dáng quen thuộc nào. Cũng không thể nào Izumo lại nói dối anh. Chẳng lẽ Temari đã về thẳng Suna? Hay…tất cả những gì anh đã trải qua chỉ là…

…1 cơn mơ?

Shikamaru thò tay vào túi.

“Mộng rồi sẽ gặp”.

-Chỉ là mộng thôi sao?

Shikamaru thẫn thờ lấy ngón tay miết từng chữ 1. Đã thực sự gặp nhau rồi, mà sao…cuối cùng lại có thể ra đi không 1 lời từ biệt như thế chứ? Anh còn phải mộng đến bao giờ mới gặp lại?

-Ơ kìa, nhóc, ngươi làm gì ở đây…?

Tiếng gọi vang lên, với Shikamaru không khác gì cảm xúc khi chiếc chuông chùa rền vang những âm thanh đầu tiên đón năm mới.

---

Yoshino he hé cửa nhìn vào trong, tỏ vẻ thất vọng:

-Cứ đà này nó sẽ phá hết cửa sổ mất thôi, nhà thì mới xây lại. Nó giống hệt mình đấy, cứ yêu là phát điên lên.

-Sao lại là anh? – Shikaku ló mặt ra từ sau lưng Yoshino, chân mỏi rã rời vì phải khom lưng  nhìn qua lỗ khoá nãy giờ.

-Tất nhiên là giống hệt mình rồi, đừng có tìm cách đổ lây cho em! Giờ thì con nó chuồn rồi, bố nó phải dọn phòng đi!

Shikaku thở dài ngao ngán nhưng không dám trái lời. Vừa đưa tay dọn dẹp lại đống bừa bộn con mình xới tung lên trên giường, ông vừa nhìn ra cửa sổ, lắc đầu:

-Cố lên con trai ạ, ngày xưa cha còn suýt mất mạng nữa cơ, 1 vài cái cửa sổ đâu thấm tháp gì?

Jun 7, 2012

Phần 79: TÔI KHÔNG GHÉT NGƯỜI NHƯ THẾ



Phần 79: TÔI KHÔNG GHÉT NGƯỜI NHƯ THẾ

Sau khi chén bát ramen nóng hôi hổi thì ngồi thư giãn trên nóc nhà không phải là ý tưởng tồi. Cảm nhận không khí lạnh đang cố gắng xâm chiếm cơ thể cũng là 1 trải nghiệm hay. Chẳng trách thứ nhàm chán này lại là thú-vui của Shikamaru.

-Nhóc có vẻ không thường gặp đội của mình lắm nhỉ? –Temari mở lời.

-Biết làm sao được. Ino phải chăm lo cho cửa hàng, Chouji dạo này rất chú tâm luyện tập vả lại cậu ấy cũng thuộc 1 dòng họ lớn ở Konoha, không phải chỉ đơn giản rong chơi như tôi. Cô thì chắc khá hơn? Dẫu sao đội của cô cũng toàn người nhà. Cô lại là chị cả nên tôi đoán cả đám nghe lời cô răm rắp.

-Không, tôi và Kankuro chia sẻ vai trò riêng. Khi Gaara trở thành Kazekage thì tất nhiên cũng làm đội trưởng. Tôi chưa bao giờ dẫn dắt đội của mình.

-Hở? – Shikamaru nhướng mày. Bà chị luôn đành hanh anh lại chưa bao giờ làm thủ lĩnh của đám em mình sao?

Hiểu được câu hỏi chưa bật ra, Temari tiếp:

-Vì…cha tôi với cương vị Kazekage rất muốn có 1 đứa con trai để hướng dẫn nó trở thành 1 shinobi mạnh mẽ, với nhiều hi vọng có thể kế vị ông. Nhưng mẹ lại có tôi. Kankuro sinh ra sau đó lại không được tư chất vượt trội như cha tôi mong đợi, nên ông đã quyết định mạo hiểm với Gaara. Nói cách khác, khi xếp đội của chúng tôi, cha chưa bao giờ có ý định đặt tôi vào vị trí dẫn đầu.

Temari ngồi co lại, tì cằm lên đầu gối.

Gió lạnh cuốn lấy người cô, ép lên lồng ngực hơi thở khô buốt khiến những gì mang tên quá khứ bỗng trôi ra không thể ngăn lại được.

-Tôi đã sống và được nuôi dạy như 1 đứa con trai. Tất cả chỉ là luyện tập và luyện tập. Không ai ép tôi cả, tự tôi ý thức được rằng mình chỉ có thể có vị trí trong mắt mọi người nếu trở thành 1 người đàn ông. Tôi đóng kín cuộc sống của mình, cố gắng chứng minh cho cha thấy rằng mình xứng đáng. Cuối cùng thì mong ước cũng thành hiện thực, ở tuổi 15, muộn hơn tất cả các em mình, tôi mới được tham dự kì thi lên Chuunin.

-Chính là lúc cô đã đấu với tôi?

Không có câu trả lời nhưng Shikamaru biết anh đã đúng. Anh cũng đã đặt câu hỏi tại sao với sức mạnh và khả năng phán đoán như vậy, cô ta lại tham gia kì thi Chuunin ở cái tuổi mà phần lớn người đã hoặc đang phấn đấu trở thành jounin.

Temari không nói thêm gì nhưng đoạn sau ai cũng hiểu được. Kazekage đời thứ 3 đã không bao giờ nhìn thấy con gái lại 1 lần nữa để biết về những gì cô đã đạt được. Xác ông được tìm thấy sau đó không lâu, bị ám sát và cả khuôn mặt cũng bị lấy đi. Ít nhất thì con trai của ông, Gaara, đã đủ tư chất kế vị ông và trở thành Kazekage thứ 4 của Suna.


Tiếng thở dài vẽ lên khung cảnh 1 nét xám ảm đạm.


-Đôi khi…nghĩ lại những năm tháng đã qua, tôi cũng không khỏi hối tiếc. Tôi đã cư xử, đã sống 1 cách quá khô khan. Có những lúc tôi đã nghĩ nếu mình trở nên mềm mỏng hơn, từ bỏ cuộc sống của 1 kunoichi và trở thành 1 chị gái bảo bọc chăm lo cho các em thì có lẽ Kankuro và Gaara đã bớt cô độc, Gaara không phải chịu nhiều đau đớn như vậy. Khi soi mình xuống nước, có lẽ… 1 tảng đá cũng muốn trở thành 1 viên ngọc tròn trịa…

Shikamaru nãy giờ nghẹo cổ ra sau như thể không quan tâm. Nghe đến đây, chất giọng ồ ề của anh bất chợt vang lên:

-Cô nên tự hào về bản thân mới phải…. Tôi ấy à, tôi rất ghét phiền phức nên chuyện gì tôi cũng tìm cách né tránh. Suốt những năm tháng học ở trường tôi luôn tự nhận thua hay bỏ cuộc trong mỗi cuộc đấu để đỡ phải tranh đua với ai. 1 cuộc sống chẳng có gì là anh hùng hay tốt đẹp cả, không phải sao?

Temari gục đầu xuống, giọng nói nhỏ dần:

-Ít nhất thì cậu cũng là 1 anh hùng lười nhác. Còn ta…không phải 1 người đàn ông, cũng không phải 1 người phụ nữ đúng nghĩa mà là 1 cái gì đó có lẽ quá gai góc khi phải đặt mình vào giữa mọi người…

Shikamaru nhổm dậy, nhìn thẳng vào Temari.

-Tôi không coi đá là 1 thứ gì đó thô ráp. Tôi chúa ghét con gái vì đó là 1 lũ suốt ngày mè nheo, nổi giận bất thình lình và cố gắng đẩy con trai vào tình thế khó. Nhưng 1 người đã cứu tôi thoát nạn, ở bên tôi khi tôi đang suy sụp, khích tôi vào lúc tôi có ý định từ bỏ cuộc đời của 1 shinobi, cho dù lúc đó tôi còn quá nhỏ để hiểu được ý nghĩa lời nói của cô ấy. Và cô ấy làm tất cả những việc đó khi chỉ mới 15, 16 tuổi. Tôi không xếp loại đá như vậy vào danh sách “ghét”.


Temari ngẩng lên, ngạc nhiên nhìn “cậu nhóc” vốn trước giờ rất ghét bị gọi là mít ướt bỗng nay khơi lại chính kỉ niệm đó ra, với những lời lẽ cô chưa từng nghe bao giờ, và cũng không thể tin sẽ có ngày chúng bật ra từ cậu.


Kỉ niệm đó, ngày cậu đã khóc khi bạn mình bị thương…


Và cô, với miệng lưỡi không thể ngọt ngào như những người con gái khác, đã ở bên cậu…


~~~


“Đàn ông thật lạ, có thể trở nên mềm yếu 1 cách bất ngờ…” – Temari nói.
“Tôi nên từ bỏ, tôi không thích hợp để trở thành đội trưởng”
“Cậu sợ phải chịu thêm tổn thương khác thì đúng hơn”

Shikamaru bỏ đi.

“Shikamaru, con bị lời nói của 1 cô gái lấn lướt và muốn bỏ chạy sao?”
“Con không muốn dính vào mấy vụ cãi nhau tay đôi vớ vẩn, con không phải 1 đứa con gái”
“Phải nhưng con cũng không phải là 1 người đàn ông, con chỉ là 1 đứa hèn nhát”


~~~


-Giờ tôi đã hiểu câu nói của cha tôi. Tôi đã thua ngay với danh dự của mình vào ngày đó. 1 người đã đánh bại tôi trên sân đấu, và lại 1 lần nữa khiến tôi phải trốn chạy trong cuộc giằng co của tâm hồn. Tôi nghĩ…có lẽ tôi thích người như vậy hơn! – Shikamaru mỉm cười, nụ cười tự tin của người hiểu rõ những gì mình đã nói.

Temari ngỡ ngàng. Đôi mắt mở to.

Cho dù sét có đánh ngay lúc này cũng không làm cô ngạc nhiên hơn được nữa.

Cô đang nhìn thấy, đang nghe thấy những gì thế này?

Shikamaru gãi gãi đầu, cúi gằm mặt xuống.

Rồi anh bất thần quay ngoắt sang chủ đề khác, cứ như chưa có việc gì xảy ra:

-Cũng đã về chiều rồi, tôi hộ tống cô đến chỗ Izumo xem xét tình hình là coi như hết nợ nhé?

Ngay cả giọng nói của anh cũng đổi khác. Lặng đi vài giây rồi Temari bật cười với phong thái của kẻ trên:

-Ngươi muốn thoát hả? không dễ vậy đâu! Chầu mực xiên vẫn chưa trả mà.

-Thôi nào, cô không cần ghét tôi vậy chứ?

-Sao không? Ta ghét người nhất, nhóc mít ướt!  

Jun 6, 2012

Phần 78: CẢM GIÁC



Phần 78: CẢM GIÁC

Trước vẻ sững sờ của Neji, Hinata nhanh chóng rụt tay lại. Giật mình, cô cũng không tin được là mình lại có thể hành động như thế. Do hơi rượu đã khiến cô can đảm hơn bình thường, hay vì lòng thương cô dành cho Neji đã lớn hẳn sau khi biết chuyện về Kire? Cô nhìn quanh, tìm thứ khác để thay đổi chủ đề.

-Phải rồi, Neji-san, có phải anh rất thích soba không?

-Sao sama biết?

-Là do em nghe lỏm anh nói chuyện với cô bếp. Và anh cũng biết làm soba phải không? Anh đã học từ bao giờ vậy? – Hinata hỏi luôn, mừng thầm vì đã tìm ra được cứu cánh.

-Là do Kire-san dạy tôi.

-Vậy là anh đã học nấu ăn từ khi còn nhỏ ư?

-Đúng vậy.

Hinata có hứng thú đặc biệt với chuyện bếp núc. Tuy vậy do hồi nhỏ không được cẩn thận cho lắm, và dẫu sao cũng là người nhà Phân Gia nên hầu như cô luôn được lịch sự yêu cầu tránh xa nhà bếp ra. Điều đó vô hình chung tạo nên hệ quả là Hinata gần như không biết nấu ăn. Vốn kiến thức của cô về lĩnh vực này gần như là con số không. Lần gần đây nhất cô đã cố công nấu soba cho Neji nhưng kết quả cũng không khả quan hơn lần thứ nhất là bao.

-Hay là…anh dạy em nấu soba đi Neji-san, giờ cũng không có ai ở đây cả.

Neji thực tâm không muốn Hinata động tay đến việc vốn là của gia nhân. Nhưng trước vẻ mặt đầy mong chờ của cô, khó ai có thể nói lời từ chối được. Anh kiểm tra lại xem thực phẩm còn những gì. Nấm, hành, rau cải và 1 ít chả cá.

-Thế này…có lẽ sẽ nấu được soba nấm.

-Thật ư, bắt đầu thế nào đây Neji-san?

-Nấu nước dùng trước, rồi sau đó chuẩn bị nguyên liệu. Rau cải và chả cá thái miếng.

Hinata lấy sẵn dao và thớt, cảm giác vừa hồi hộp vừa hứng thú như lần đầu cô học Jutsu. Neji đứng sau cô, giám sát như 1 thầy giáo thực thụ.

-Không phải như thế, Hinata-sama, phải cầm chắc dao nếu không sama sẽ dễ cắt vào tay.

Neji vòng tay ra trước, giữ lấy cổ tay Hinata.

-Đây, phải dùng lực cắt thẳng xuống thì lưỡi dao sẽ không bị chệch đi. Và cũng đủ lực để cắt dễ hơn.

Hinata im lặng, ngoan ngoãn để yên tay mình dưới sự chỉ đạo của Neji. Thoáng chốc, tất cả tiếng động trong bếp chỉ là tiếng nổ lép bép của củi lẫn vào thanh âm đanh gọn của lưỡi dao mỗi lần chạm mặt thớt.

Tất cả?

Không….
Hinata còn cảm thấy 1 thứ khác.

Là…
hơi thở!

Hơi thở của Neji…

Nín lặng.

Đôi mắt trắng liếc nhìn những lọn tóc của Neji chạm vào vai cô. Giờ thì cô lọt thỏm trong vòng tay anh. Chưa bao giờ anh đứng sau lưng cô mà gần cô như thế cả. Cảm giác này thật lạ, cứ như cô đang được bao bọc và tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài. Không có không khí lạnh lúc chớm đông, không có mùi khói của bếp, không có hơi nước đun sôi đang bay lên, không có bất cứ thứ gì khác có thể chạm đến.

Xoay đầu lại rất khẽ, Hinata cảm thấy tóc mình đang trườn lên ngực áo anh. Cô không dám thở mạnh như sợ sẽ làm tan biến mất âm thanh ấy bên tai cô.

Neji ngưng lại khi thấy tay Hinata buông thõng xuống, rõ ràng cô đang chú tâm vào thứ khác.  

-…sama?

Anh cúi xuống, nhận ra cô đang nhìn mình. Nhưng không phải như đang muốn nói với anh điều gì. Đôi mắt mở to như đang lạc lõng trong thế giới khác, tìm kiếm 1 thứ vô định không thể diễn tả bằng lời, thứ không thể nhìn thấy mà chỉ có thể cảm nhận, 1…cảm giác…?

Cô đang tìm thứ cảm giác gì, ở trong anh?

-Hinata-sama…?

Hinata giật mình. Cô đã để lạc suy nghĩ của mình. Luống cuống, cô quay mặt lại, quơ tay tìm con dao. Khi những ngón tay chạm vào lưỡi thép lạnh cứng, cũng là lúc chúng tiếp xúc với 1 thứ khác ấm áp hơn: những ngón tay của Neji.

Hinata vội vàng rụt tay lại như mình vừa làm điều gì không đúng.

Neji cũng nhận ra cô lúng túng khi chạm phải mình. Anh lùi ra sau. Do không để ý, anh đã tiến tới quá gần cô. Đỏ mặt, Neji cúi đầu:

-Thành thật xin lỗi, Hinata-sama, tôi thật thất lễ.

-Không không! không phải anh, anh đừng xin lỗi nữa Neji-san! Chỉ là… - Hinata đan 2 tay vào nhau – …chỉ là…à, là do em nghĩ…Neji-san đối xử thật tốt với em, em muốn gì anh cũng chiều theo cả, không biết em có làm phiền anh không?

-Vậy ư? Tôi…không đâu Hinata-sama, tôi thực sự không thấy phiền.

Dù bán tín bán nghi, Neji vẫn nhẹ nhõm phần nào khi biết thái độ của Hinata có thể không phải do anh gây ra. Tuy vậy, anh bất giác vẫn lùi xa thêm 1 bước, tạo khoảng cách tối thiểu với cô.

-Đó là bổn phận của tôi, nhất là với thân phận hiện giờ - anh tiếp.

Hinata sững lại 1 chút trước câu trả lời. Cô nhìn anh, ánh mắt bộc lộ 1 tập hợp của những gì gọi là thương cảm, tiếc nuối, không hạnh phúc.

-Đó là lý do anh 3 năm trước anh đã yêu cầu chúng em, em và Hanabi gọi anh là Neji-san thay vì Neji-niisan như trước phải không? Anh coi vị trí của anh với Tông Gia như là bổn phận vậy. Anh không nghĩ…anh không nghĩ rằng mình là 1 thành viên của gia đình, là anh của em và Hanabi.

Neji quay mặt đi để không phải đối diện với cái nhìn của Hinata.

-Sama…Neji này đã mang quá nhiều hận thù với Tông Gia. Làm sao tôi có thể trở thành niisan của người mà tôi đã đối xử tệ như vậy? Tôi không xứng đáng...-

-Anh đừng nói thế! – Hinata cắt ngang – những gì ở trong quá khứ đã trôi qua rồi. Không ai nhắc đến điều đó nữa, sao anh phải tự làm khổ mình như vậy? Không phải…

Cô tiến đến gần anh, cố gắng tìm tia mắt đang né tránh cô.

-Không phải hôm đó, khi ở sân chùa, lúc Shikamaru đưa cho em di ảnh của mẹ em, em đã nói, rằng anh đừng dằn vặt bản thân mình, đừng làm chính mình đau khổ nữa sao? Anh không muốn cảm thấy mình quan trọng với mọi người không có nghĩa anh thực sự không quan trọng. Với em và Hanabi, anh đã là 1 người anh trai rồi. Cho dù chúng em có gọi anh là Neji-san chứ không phải Neji-niisan, anh vẫn là anh, không thay đổi, không bị ảnh hưởng bởi bất cứ chuyện gì khác. Và tất nhiên…

Ánh mắt Hinata bỗng bị phủ dưới 1 làn nước mỏng, mong manh như lời nài nỉ.

-…tất nhiên làm sao em có thể thấy vui khi thấy anh luôn như vậy? Em đã lành mọi vết thương rồi, sao anh vẫn mang vết thương của anh đến tận bây giờ?


---
Phụ chú:
“khi ở sân chùa, lúc Shikamaru…” – Phần 30: Trời Không Mưa, Nhưng…
2 lần Hinata nấu soba: Phần 43: Dâu và Phần 58: Từ Biệt