Phần 80: CÁI CỬA SỔ ĐÂU THẤM GÌ
-Nói
thế thôi chứ ta tự đi được, sâu ngủ về giường đi! Tí lại lăn đùng ra thì ta không
vác về nhà trả cho cha mẹ người được đâu.
Temari
vỗ vai Shikamaru rồi nhảy khỏi mái nhà, mất hút vào đám đông. Chỉ còn Shikamaru
đứng đực tại chỗ như bị đông cứng. Tuy đã mạnh miệng nói sẽ đưa Temari đến chỗ
Izumo nhưng dù cho cô không nói, anh cũng không thể di chuyển được 1 chi nào
trên cơ thể nữa chứ đừng nói đến việc đi đến gặp Izumo ở tít đầu làng.
“Tôi
nghĩ…có lẽ tôi thích người như vậy hơn”.
Anh
thực sự đã nói câu đó sao? Ngay ở đây à? Ngay trong hoàn cảnh này? Là do chính
anh nói ra? Từ miệng anh mà ra?
Gió bạt
qua tai anh, tạo thành tiếng ù ù xoay tròn như lời cười nhạo cho những điều anh
đã làm.
Shikamaru
ngồi bệt xuống, thẫn thờ. Chính anh cũng không rõ tại sao và bằng cách nào anh
đã có 1 cuộc hội thoại như vậy với Temari.
Là thứ
gì cơ chứ?
Là do
bát mì khi nãy nóng quá đã làm tâm trí bấn loạn?
Hay tại
trời lạnh đã làm đông hết não bộ của anh rồi?
Là do
anh đang còn ngái ngủ không nhận biết được những gì mình nói?
Hay
là những cảm xúc bất chợt dấy lên khi nghe người khác kể về quá khứ không vui vẻ
của họ?
Là do
giọng nói bình thường rất rắn rỏi bỗng run lên những cung bậc lạ thường?
Do đôi
mắt lúc nào cũng sáng bỗng bị phủ 1 lớp mờ mang tên ‘nỗi buồn’?
Hay
là do khoé miệng luôn nhếch cười lại trĩu xuống như đang nếm trải dư vị mặn đắng
của cuộc đời?
Là thứ
gì, thứ gì đã khiến anh…?
-Shikamaru!
Còn nằm dài trên mái nhà nữa hả? Mau vào dọn dẹp phòng con đi!
Tiếng
gọi chói tai với ra từ ô cửa sổ ngay phía dưới cắt đi dòng suy nghĩ nhưng lại
là động lực lớn kéo Shikamaru quay trở lại phòng mình, cũng qua lối anh đã chuồn
ra trưa nay. Nhưng thay vì cuống quýt gấp lại đống chăn bị tung ra, anh nằm phịch
xuống giường, vùi mặt lên nệm.
1 mùi
nhẹ bay qua, 1 mùi mà Shikamaru không thể không nhận ra.
Anh
đưa tay vào túi, lôi ra chiếc khăn tay đã cũ sờn. Sẽ thật sự là 1 trò cười nếu
chúng bạn biết anh có khăn tay – 1 thứ hết sức nữ tính, và nó còn là khăn tay của
con gái nữa chứ. Nhưng cũng thật chẳng hiểu sao cho dù đã giặt rồi, nó vẫn còn thứ
mùi này…. Mùi hương mà anh không biết diễn tả thế nào…không phải nước hoa, mà
nói là mùi mồ hôi thì có phần hơi quá. Nó dễ chịu, nhưng theo 1 cách lạ lùng mà
anh không tả nổi.
Giá
như anh được gần thêm 1 chút nữa, có lẽ…
-Trời
ơi!!! – Shikamaru gào lên – Tôi đang cảm thấy cái gì thế này? Tôi đang nghĩ gì
thế này?!! Không thể như thế được!
Nói rồi
anh bật dậy, lao tới đập thẳng đầu vào tường trong cơn tuyệt vọng, mong cú va đập
mạnh sẽ giúp anh tỉnh khỏi 1 mớ những thứ đáng lẽ ra anh không nên, tuyệt đối không
nên nghĩ về.
-Bình
tĩnh lại nào Shika – anh đưa tay rịn vầng trán sưng vù, miệng tự nói cho mình
nghe – không phải cô ta đâu! Chỉ là do câu chuyện thương tâm mà thôi! Chỉ cần không
gặp lại cô ta thì tất cả sẻ ổn ngay thôi mà. Phải rồi, chỉ cần không gặp lại cô
ta thôi!
Câu
nói hùng hổ vang lên oang oang rồi tắt lịm sau đó. Thay vào là những tiếng bước
chân gấp gáp đi đi lại lại ngang dọc như muốn làm mòn vẹt cả sàn. Đôi lúc chúng
bị ngắt quãng bởi tiếng đấm vào gối thùm thụp. Cũng may là mỗi người chỉ có 1
cái trán, nếu không chắc tường cũng đã bị lõm vào trước sự tự phủ nhận cương
quyết của cậu trai nhà Nara.
Shikamaru
liếc nhìn đồng hồ. Đã gần 15 phút từ lúc Temari đi. Nếu đi với vận tốc bình thường
thì sẽ phải gặp Izumo rồi, trong trường hợp nội dung cần thông báo ngắn gọn thì
có lẽ thậm chí Temari đã xong việc.
Anh
chỉ muốn lao ra tìm cô. À không, anh không muốn chút nào! Anh chỉ muốn…
Anh
muốn…
-Không
sao đâu mà, mình chỉ gặp cô ta để nói lời từ biệt thôi. Dẫu sao mình cũng nên tử
tế với cô ta 1 chút, phải đấy! Mình chỉ muốn gặp lại cô ta để chào thôi!
Gật
gù với chính bản thân mình, Shikamaru tông cửa sổ và lao ra ngoài. Anh đã từng
cằn nhằn về ngôi nhà mới nhưng chắc bây giờ thì không còn nữa. Bố trí cửa sổ thẳng
ra đường từ phòng anh cũng đâu phải là ý tồi?
-Izumo!
– cậu trẻ nhà Nara lao tới, chắn ngay trước 1 shinobi mang những dải băng quấn
trên mặt quen thuộc – Temari đâu rồi?
-Temari…?
Shikamaru, cậu không sao chứ?
-Không,
tôi không sao, chỉ là…à, Temari mới gặp anh phải không, cô ấy về rồi à?
-À – Izumo,
1 trong 2 người cận vệ của Tsunade, bấy giờ mới hiểu Shikamaru đang nói gì. Dẫu
sao thì việc gặp cậu ta thở hồng hộc xông đến đã khó hiểu lắm rồi – ý cậu là
Temari-san của Suna? Tôi đâu có gặp cô ấy, cô ấy quay lại Konoha lúc nào vậy?
-Hả…?
Izumo
tiếp tục công việc của mình, bỏ lại Shikamaru ngơ ngác phía sau. Không gặp
Izumo, vậy là…sao? Anh nhìn quanh trong vô thức, không nhận ra bất kì 1 bóng
dáng quen thuộc nào. Cũng không thể nào Izumo lại nói dối anh. Chẳng lẽ Temari
đã về thẳng Suna? Hay…tất cả những gì anh đã trải qua chỉ là…
…1
cơn mơ?
Shikamaru
thò tay vào túi.
“Mộng
rồi sẽ gặp”.
-Chỉ
là mộng thôi sao?
Shikamaru
thẫn thờ lấy ngón tay miết từng chữ 1. Đã thực sự gặp nhau rồi, mà sao…cuối
cùng lại có thể ra đi không 1 lời từ biệt như thế chứ? Anh còn phải mộng đến
bao giờ mới gặp lại?
-Ơ
kìa, nhóc, ngươi làm gì ở đây…?
Tiếng
gọi vang lên, với Shikamaru không khác gì cảm xúc khi chiếc chuông chùa rền
vang những âm thanh đầu tiên đón năm mới.
---
Yoshino
he hé cửa nhìn vào trong, tỏ vẻ thất vọng:
-Cứ
đà này nó sẽ phá hết cửa sổ mất thôi, nhà thì mới xây lại. Nó giống hệt mình đấy,
cứ yêu là phát điên lên.
-Sao
lại là anh? – Shikaku ló mặt ra từ sau lưng Yoshino, chân mỏi rã rời vì phải
khom lưng nhìn qua lỗ khoá nãy giờ.
-Tất
nhiên là giống hệt mình rồi, đừng có tìm cách đổ lây cho em! Giờ thì con nó chuồn
rồi, bố nó phải dọn phòng đi!
Shikaku
thở dài ngao ngán nhưng không dám trái lời. Vừa đưa tay dọn dẹp lại đống bừa bộn
con mình xới tung lên trên giường, ông vừa nhìn ra cửa sổ, lắc đầu:
-Cố
lên con trai ạ, ngày xưa cha còn suýt mất mạng nữa cơ, 1 vài cái cửa sổ đâu thấm
tháp gì?