Phần 77: TIỆC
MỪNG
Gian chính của Hyuuga phủ đã được dựng lại tinh
tươm. Để ăn mừng điều này, Hiashi cho mở 1 bữa tiệc lớn tại đại sảnh mới.
Khỏi phải nói, có lẽ Hanabi là người sung sướng
nhất. Bởi Hyuuga phủ là thể giới duy nhất mà cô bé từng biết đến, nên niềm vui mà Hanabi có không chỉ
vì nhìn thấy nhà mình hiện hữu trở lại mà còn là cảm giác hân hoan chào đón
cả khoảng trời riêng của mình quay về. Cô cùng với cha và Kou ngồi hàng đầu, đối
diện với tất cả những người còn lại. Tuy trong lòng hưng phấn vô cùng, cô bé vẫn
không quên cố gắng ngồi thật thẳng lưng, chân xếp thật ngay ngắn.
-Khi Konoha có biến rất tiếc ta không có mặt –
Hiashi đưa mắt nhìn 1 lượt rồi tiếp – Hinata, Kou, Neji, Tokuma, Akio, Eita và
mọi người, vất vả quá rồi. Hôm nay chúng ta hãy ăn mừng cho sự hồi sinh của
Hyuuga phủ.
Mọi người hào hứng. Sau tất cả những gì đã xảy ra
thì việc mơ đến 1 ngày như hôm nay đã từng là không tưởng. Bởi thế chẳng gì hơn
là tận hưởng đồ ăn thức uống, nghỉ ngơi trong căn nhà mới dựng. Các cô bếp lăng
xăng qua lại tiếp rượu cho mọi người. Tiếng cười nói vang lên khắp nơi.
-Phải rồi, Hinata-sama – Tokuma, chúa nghịch của
nhà Hyuuga, bỗng lên tiếng – quả thực tôi rất ngưỡng mộ sama khi đã dám tỏ tình
với Naruto. Tôi xin mời rượu sama được không?
Nói rồi cậu ta tiến lại gần, đặt lên khay của
Hinata 1 chén. Mọi người cười ồ lên trong khi Hinata vội lấy tay áo che mặt, phản
xạ tự nhiên để giấu đi sự xấu hổ mỗi khi cô trở thành tâm điểm của đám đông.
-Hinata-sama không uống được rượu – Kou nói, lấy
tay ra hiệu cho mọi người im lặng dù điều này là vô ích khi sự phấn khích được
men rượu đôn lên.
-Vậy sao? Nhưng tôi thực sự rất ngưỡng mộ sama
mà, thế này thì buồn nhỉ? Thật đấy, tôi mong muốn được mời rượu Hinata-sama từ
lâu lắm lắm rồi! Cực kì lâu! Cực kì cực kì lâu kia đấy! – Tokuma nghịch ngợm
không dễ bỏ cuộc.
-Vậy…vậy…em sẽ uống… - trước những lời có vẻ
thành khẩn như vậy, Hinata chẳng còn cách nào khác đành nhận lời.
Hinata là người rất ít nổi bật trong phủ, cá nhân
cô cũng chưa bao giờ nói lớn tiếng hay làm chuyện gì vượt quá cái khuôn phép của
nữ nhân, cho nên việc cô đụng đến rượu khiến mọi con mắt tò mò vui thích chờ đợi.
Nhưng trước khi môi cô kịp chạm đến miệng chén sứ, Neji từ sau bỗng đưa tay ngăn lại. Hành động
này khiến tất cả đang trầm trồ bỗng tắt ngấm. Anh nhích tới trước 1 chút trong
sự im lặng.
-Hinata-sama không uống được, vậy Neji này uống
thay cho chủ nhân của mình thì được đúng không?
Vừa dứt lời, không chờ đợi phản hồi, anh nốc cạn
thứ chất lỏng cay nồng.
Kể cả lúc Neji đặt chén xuống khay trở lại, vẫn không
ai lên tiếng. Neji không phải là nhân vật nhỏ trong Hyuuga phủ. Anh đã xuống
làm gia nhân cho Hinata nhưng không ai quên rằng anh là người mạnh nhất trong
Phân Gia hiện giờ, đồng thời cũng từng ở vị trí cao hơn hầu hết mọi người. Trêu
đùa Hinata dai đến độ đích thân Neji ra tay, có lẽ Tokuma chán sống rồi?
Vài ánh mắt thương hại bay đến cậu thanh niên
đang đờ người ra vì lỡ nghịch dại.
-À… - Kou nhanh trí phá đi không gian nặng nề -
Neji đã uống thay cho Hinata-sama rồi, vậy Tokuma, cậu có định học tập
Hinata-sama và đến tỏ tình cho cô gái cậu đang để ý không?
-Sao cơ, Tokuma đang yêu ư?
Ai cười phá lên. Như chỉ chờ có thế, mọi sự tập
trung lại hướng về Tokuma. Kẻ đầu têu mọi chuyện giờ lại trở thành nạn nhân cho
chính trò nghịch của mình. Riêng Neji sau khi “giải cứu” Hinata không hề tham
gia cuộc vui. Anh đứng dậy rồi lặng lẽ bước ra ngoài. Tokuma đùa khá ác, thứ rượu
cậu ta rót rất mạnh. Đến tận giờ hơi cay vẫn còn xộc lên mũi anh. Bước vào hành
lang phụ, Neji đánh mất phong thái vững chãi anh đã cố gây dựng trong sảnh. Anh
loạng choạng, tựa vào tường. Nhưng không phải tường, mà là 1 bàn tay đỡ lấy
anh.
-Hinata-sama…?
-Neji-san, anh không sao chứ?
-Tôi chỉ cần nghỉ ngơi 1 chút thôi, sama cứ vào
trong đi.
-Không sao đâu Neji-san, em thích ở ngoài với anh
hơn. Anh chắc là sẽ ổn chứ, mặt anh đỏ hết cả rồi.
Neji cũng cảm thấy 1 luồng hơi nóng đang dần lan
khắp cơ thể anh, từ mũi lan sang tai rồi xuống cổ. Mắt anh bắt đầu rát. Lắc nhẹ
đầu, anh cố gắng tìm cách xua tan đi cảm giác khó chịu này.
-Có lẽ tôi cần uống nước.
-Để em đưa anh xuống bếp.
Bếp dựng tạm của phủ mới chỉ là căn phòng nhỏ
vách gỗ, thật khác với 1 gian nhà rộng nghi ngút khói trước kia. Hai người ngồi
xuống. Ngay cả những băng ghế cũng còn mới tinh. Neji không nhớ mình đã uống
bao nhiêu nước cho đến khi cảm thấy khá hơn. Anh không giỏi chịu đựng những thứ
cay, nhất là khi loại rượu Tokuma đưa lại đặc biệt nồng.
-Tôi ổn rồi Hinata-sama, sama không cần bận tâm tới
tôi nữa.
-Không sao đâu Neji-san, tại em nên anh mới phải
uống chén rượu đó.
-Thật phiền sama.
-Không đâu – Hinata cười, hơi đỏ mặt khi nhớ lại
những tiếng cười rộn dành cho cô – em cũng… ko thích những nơi ồn ào quá. Ở bên
anh thế này là tốt rồi, có lẽ vì… em cảm thấy an tâm hơn.
Neji mỉm cười đáp lại. Câu nói đó với anh chẳng
khác nào như lời khen tặng. Anh mừng, vì sự có mặt của anh ít nhiều gì cũng khiến
cô cảm thấy vững tin hơn. Nhưng nụ cười chợt tắt khi Neji nhận ra, rằng 1 lần
đùa cợt với ly rượu nhỏ đã như thế này thì còn tất cả những lúc khác cô đã ra sao?
Những lời bàn tán, chế nhạo, sự lạnh nhạt của người nhà, trong từng ấy năm? Cô
đã chống chọi 1 mình như thế nào?
Anh cúi xuống, nói chậm rãi:
-Hinata-sama…thật xin lỗi vì đã không ở bên sama
sớm hơn.
-Chẳng phải anh đã bên em suốt thời gian qua đó sao?
-Không – Neji lắc đầu – ý tôi là trước kia, khi
sama hãy còn nhỏ. Vì sự thù hận mà tôi quên đi tất cả những gì sama đã phải chịu
đựng, nếu như tôi nhận ra điều đó sớm hơn, có lẽ…
-Neji-san, đừng!
Hinata đặt 1 ngón tay lên môi Neji, ngăn không
cho anh nói thêm bất cứ từ nào.
-Neji-san, em đã có Kou-san, có Hanabi ở bên. Em
có cha, có Naruto-kun. Người phải chịu đựng suốt quãng thời gian qua không phải
em mà là anh. Neji-san…là anh.