Apr 26, 2012

Phần 77: TIỆC MỪNG



Phần 77: TIỆC MỪNG

Gian chính của Hyuuga phủ đã được dựng lại tinh tươm. Để ăn mừng điều này, Hiashi cho mở 1 bữa tiệc lớn tại đại sảnh mới.

Khỏi phải nói, có lẽ Hanabi là người sung sướng nhất. Bởi Hyuuga phủ là thể giới duy nhất mà cô bé từng biết đến, nên niềm vui mà Hanabi có không chỉ vì nhìn thấy nhà mình hiện hữu trở lại mà còn là cảm giác hân hoan chào đón cả khoảng trời riêng của mình quay về. Cô cùng với cha và Kou ngồi hàng đầu, đối diện với tất cả những người còn lại. Tuy trong lòng hưng phấn vô cùng, cô bé vẫn không quên cố gắng ngồi thật thẳng lưng, chân xếp thật ngay ngắn.

-Khi Konoha có biến rất tiếc ta không có mặt – Hiashi đưa mắt nhìn 1 lượt rồi tiếp – Hinata, Kou, Neji, Tokuma, Akio, Eita và mọi người, vất vả quá rồi. Hôm nay chúng ta hãy ăn mừng cho sự hồi sinh của Hyuuga phủ.

Mọi người hào hứng. Sau tất cả những gì đã xảy ra thì việc mơ đến 1 ngày như hôm nay đã từng là không tưởng. Bởi thế chẳng gì hơn là tận hưởng đồ ăn thức uống, nghỉ ngơi trong căn nhà mới dựng. Các cô bếp lăng xăng qua lại tiếp rượu cho mọi người. Tiếng cười nói vang lên khắp nơi.

-Phải rồi, Hinata-sama – Tokuma, chúa nghịch của nhà Hyuuga, bỗng lên tiếng – quả thực tôi rất ngưỡng mộ sama khi đã dám tỏ tình với Naruto. Tôi xin mời rượu sama được không?

Nói rồi cậu ta tiến lại gần, đặt lên khay của Hinata 1 chén. Mọi người cười ồ lên trong khi Hinata vội lấy tay áo che mặt, phản xạ tự nhiên để giấu đi sự xấu hổ mỗi khi cô trở thành tâm điểm của đám đông.

-Hinata-sama không uống được rượu – Kou nói, lấy tay ra hiệu cho mọi người im lặng dù điều này là vô ích khi sự phấn khích được men rượu đôn lên.

-Vậy sao? Nhưng tôi thực sự rất ngưỡng mộ sama mà, thế này thì buồn nhỉ? Thật đấy, tôi mong muốn được mời rượu Hinata-sama từ lâu lắm lắm rồi! Cực kì lâu! Cực kì cực kì lâu kia đấy! – Tokuma nghịch ngợm không dễ bỏ cuộc.

-Vậy…vậy…em sẽ uống… - trước những lời có vẻ thành khẩn như vậy, Hinata chẳng còn cách nào khác đành nhận lời.

Hinata là người rất ít nổi bật trong phủ, cá nhân cô cũng chưa bao giờ nói lớn tiếng hay làm chuyện gì vượt quá cái khuôn phép của nữ nhân, cho nên việc cô đụng đến rượu khiến mọi con mắt tò mò vui thích chờ đợi. Nhưng trước khi môi cô kịp chạm đến miệng chén sứ,  Neji từ sau bỗng đưa tay ngăn lại. Hành động này khiến tất cả đang trầm trồ bỗng tắt ngấm. Anh nhích tới trước 1 chút trong sự im lặng.

-Hinata-sama không uống được, vậy Neji này uống thay cho chủ nhân của mình thì được đúng không?

Vừa dứt lời, không chờ đợi phản hồi, anh nốc cạn thứ chất lỏng cay nồng.

Kể cả lúc Neji đặt chén xuống khay trở lại, vẫn không ai lên tiếng. Neji không phải là nhân vật nhỏ trong Hyuuga phủ. Anh đã xuống làm gia nhân cho Hinata nhưng không ai quên rằng anh là người mạnh nhất trong Phân Gia hiện giờ, đồng thời cũng từng ở vị trí cao hơn hầu hết mọi người. Trêu đùa Hinata dai đến độ đích thân Neji ra tay, có lẽ Tokuma chán sống rồi?

Vài ánh mắt thương hại bay đến cậu thanh niên đang đờ người ra vì lỡ nghịch dại.

-À… - Kou nhanh trí phá đi không gian nặng nề - Neji đã uống thay cho Hinata-sama rồi, vậy Tokuma, cậu có định học tập Hinata-sama và đến tỏ tình cho cô gái cậu đang để ý không?

-Sao cơ, Tokuma đang yêu ư?

Ai cười phá lên. Như chỉ chờ có thế, mọi sự tập trung lại hướng về Tokuma. Kẻ đầu têu mọi chuyện giờ lại trở thành nạn nhân cho chính trò nghịch của mình. Riêng Neji sau khi “giải cứu” Hinata không hề tham gia cuộc vui. Anh đứng dậy rồi lặng lẽ bước ra ngoài. Tokuma đùa khá ác, thứ rượu cậu ta rót rất mạnh. Đến tận giờ hơi cay vẫn còn xộc lên mũi anh. Bước vào hành lang phụ, Neji đánh mất phong thái vững chãi anh đã cố gây dựng trong sảnh. Anh loạng choạng, tựa vào tường. Nhưng không phải tường, mà là 1 bàn tay đỡ lấy anh.

-Hinata-sama…?

-Neji-san, anh không sao chứ?

-Tôi chỉ cần nghỉ ngơi 1 chút thôi, sama cứ vào trong đi.

-Không sao đâu Neji-san, em thích ở ngoài với anh hơn. Anh chắc là sẽ ổn chứ, mặt anh đỏ hết cả rồi.

Neji cũng cảm thấy 1 luồng hơi nóng đang dần lan khắp cơ thể anh, từ mũi lan sang tai rồi xuống cổ. Mắt anh bắt đầu rát. Lắc nhẹ đầu, anh cố gắng tìm cách xua tan đi cảm giác khó chịu này.

-Có lẽ tôi cần uống nước.

-Để em đưa anh xuống bếp.

Bếp dựng tạm của phủ mới chỉ là căn phòng nhỏ vách gỗ, thật khác với 1 gian nhà rộng nghi ngút khói trước kia. Hai người ngồi xuống. Ngay cả những băng ghế cũng còn mới tinh. Neji không nhớ mình đã uống bao nhiêu nước cho đến khi cảm thấy khá hơn. Anh không giỏi chịu đựng những thứ cay, nhất là khi loại rượu Tokuma đưa lại đặc biệt nồng.

-Tôi ổn rồi Hinata-sama, sama không cần bận tâm tới tôi nữa.

-Không sao đâu Neji-san, tại em nên anh mới phải uống chén rượu đó.

-Thật phiền sama.

-Không đâu – Hinata cười, hơi đỏ mặt khi nhớ lại những tiếng cười rộn dành cho cô – em cũng… ko thích những nơi ồn ào quá. Ở bên anh thế này là tốt rồi, có lẽ vì… em cảm thấy an tâm hơn.

Neji mỉm cười đáp lại. Câu nói đó với anh chẳng khác nào như lời khen tặng. Anh mừng, vì sự có mặt của anh ít nhiều gì cũng khiến cô cảm thấy vững tin hơn. Nhưng nụ cười chợt tắt khi Neji nhận ra, rằng 1 lần đùa cợt với ly rượu nhỏ đã như thế này thì còn tất cả những lúc khác cô đã ra sao? Những lời bàn tán, chế nhạo, sự lạnh nhạt của người nhà, trong từng ấy năm? Cô đã chống chọi 1 mình như thế nào?

Anh cúi xuống, nói chậm rãi:

-Hinata-sama…thật xin lỗi vì đã không ở bên sama sớm hơn.

-Chẳng phải anh đã bên em suốt thời gian qua đó sao?

-Không – Neji lắc đầu – ý tôi là trước kia, khi sama hãy còn nhỏ. Vì sự thù hận mà tôi quên đi tất cả những gì sama đã phải chịu đựng, nếu như tôi nhận ra điều đó sớm hơn, có lẽ…

-Neji-san, đừng!

Hinata đặt 1 ngón tay lên môi Neji, ngăn không cho anh nói thêm bất cứ từ nào.

-Neji-san, em đã có Kou-san, có Hanabi ở bên. Em có cha, có Naruto-kun. Người phải chịu đựng suốt quãng thời gian qua không phải em mà là anh. Neji-san…là anh.

---

Editor: Chicory 

Apr 16, 2012

Phần 76: LÂU LẮM RỒI


Phần 76: LÂU LẮM RỒI

Cô gái đứng trước 1 căn nhà mới tinh, đang phân vân không biết nên làm gì. Mà thực ra thì tại sao cô lại ở đây? Cô không có ý định đến đây ngay từ đầu cơ mà?

Thở dài sau khi ra quyết định cuối cùng, cô quay lưng bước trở lại con phố. Nhưng 1 tiếng nói vang lên ngừng chân cô:
                                      
-Chào mừng cô đã quay lại.

-Ngươi…!

Không khó để nhận ra chủ nhân của giọng nói ấy. Shikamaru thò đầu khỏi cửa sổ với bộ dạng ngái ngủ như vừa rời khỏi giường. Cũng chẳng hiểu lực hút nào đã kéo anh thức dậy được.

-Sâu ngủ! – Temari gọi với lên.

-Lại thế rồiiiii…

Shikamaru trề môi nghe câu chọc ghẹo, nhảy ra khỏi tầng 2 và đáp xuống đất. Quần áo xộc xệnh với gương mặt mắt nhắm mắt mở, nhìn anh giống 1 gã vừa nhậu nhẹt tối qua hơn là “tương lai của Konoha”.

-Xem cậu kìa – Temari xốc mạnh vai áo Shikamaru như muốn nhấc bổng anh lên khỏi mặt đất – chỉnh tề 1 chút đi.

Đáp lại lời sửa lưng, Shikamaru ngáp dài 1 tiếng rồi chậm rãi đáp:

-Thôi nàoooooo…., đâu phải lỗi tại tôi nếu cô đến đây sớm như vậy.

-Giờ này còn sớm gì nữa? Đồ lười biếng béo ục ịch.

-Tôi không béo.

-Có, đồ ục ịch!

-Tôi không…

-Đồ ục ịch!!!

Shikamaru méo miệng chấp nhận thất bại rồi đưa tay quệt mũi. Không có cách nào để chiến thắng 1 cuộc cãi nhau với phụ nữ cả, họ đã muốn thế nào thì cứ vậy mà làm, bất kể chuyện đó có… không đúng cỡ nào. Mà hẳn cũng chẳng ích gì nếu anh giải thích cho cô lý do tại sao hôm qua anh lên giường muộn như vậy. Nghĩ sao chứ, chạy cả đêm tìm 1 người trong đám đông không phải đơn giản, nhất là với hàng tá những lều tạm và nhà cửa xây dở chất ngổn ngang. Nếu như tối qua có người đi chậm lại 1 chút thôi thì có lẽ…

-Temari – Shikamaru gãi đầu – cô quay lại Konoha đột ngột như vậy, có chuyện gì sao?

-Nhanh đấy nhóc. Nghe tin Konoha bị Akatsuki tấn công, Kazekage ra lệnh cho tôi đến xem xét tình hình. Suna sẽ gửi viện trợ nếu cần thiết. Vả lại sắp tới cũng là cuộc họp mặt của 5 Kage, tôi cũng cần báo cáo vài điều với Hokage-sama.

-Chà…không ổn rồi…

-Sao?

-Tsunade-sama hiện giờ đang nằm viện, tôi e Konoha lúc này không có Hokage. Giờ cha tôi cũng đang họp để bầu ra Kage thay thế.

-Đến nông nỗi vậy sao?

-Giờ chúng ta chỉ có cách chờ đợi mà thôi.

Vừa nói đến đây, bụng Shikamaru sôi lên ùng ục như 1 nồi nước cần được hạ xuống khỏi bếp. Anh đỏ mặt, gãi đầu chữa ngượng trong khi Temari cười khì.

-Giờ ở không cũng chẳng ích gì, ngươi tháp tùng ta đi ăn trưa, quyết định thế đi!

-Ý cô là ăn sáng?

-Ăn trưa, đồ sâu ngủ!

2 người đến quán ramen Ichiraku của Teuchi-san, người mà mọi người vẫn gọi thân mật là Ramen-san. Quán đã được xây lại và Ramen-san quả quyết rằng Naruto đã giúp 1 tay.

-Thật là quá nhanh… – Temari ngồi ghế, nhìn những lớp tường mới tinh – tất cả đã đổi khác.

-Chẳng trách được – Shikamaru chống cằm, mặt vẫn đờ đẫn dù giọng nói anh đã linh hoạt hơn – nhưng thế này chẳng tốt hơn sao? Quán cũ chật hẹp quá.

-Nhiều chuyện xảy ra thật, còn chân ngươi thì sao?

Chân Shikamaru bị gãy khi anh bảo vệ Shiho. Sakura đã chữa cho anh nhưng có vẻ như vì quá gấp gáp nên phần chữa trị không được hoàn hảo cho lắm. Tuy không còn vô dụng như lúc đầu nhưng giờ cẳng chân anh vẫn như vừa bị đấm mạnh vào. Không ai nhận ra sự khác biệt, vậy mà Temari chỉ nhìn cách anh đáp xuống đất đã đoán ra. Không biết nên gọi cô ta là giỏi hay là đáng sợ nữa.

-Không có gì, chỉ là 1 chút để gợi nhớ những chuyện đã xảy ra.

-Lâu không gặp, ngươi cũng khác đi rồi đấy – Temari nhếch mép, nhìn lại Shikamaru 1 lượt từ trên xuống dưới.

-Chỗ nào? – Shikamaru không buồn quay sang người đối thoại, chỉ ném vào cô 1 cái nhìn, nửa như không quan tâm, nửa lại có phần tò mò.

-Nhóc con mà ta biết thế nào cũng “ôi phiền quá cái chân này!” nhưng giờ lại điềm đạm hẳn. Nói ta nghe, chuyện gì xảy ra lúc ta vắng mặt thế?

-Cô thì vẫn vậy, rất tọc mạch…Ái da!!!

Lời phàn nàn của Shikamaru ngay lập tức chấm dứt khi có 1 bàn chân khác đạp mạnh lên chân anh. Thánh thần ơi, anh đã làm gì để chịu cảnh này chứ?

2 bát ramen nghi ngút khói được bưng ra. Không rõ vì hơi nóng toả lên hay vì làn khói mà Shikamaru đột nhiên mang 1 vẻ man mác trên khuôn mặt như 1 người đàn ông từng trải. Anh nhỏ giọng:

-Cũng lâu thật…tôi cứ nghĩ sẽ phải đến 1 năm nữa cô mới quay trở lại. Hẳn có nhiều chuyện mà tôi không biết?

-Cũng…có – Temari cảm thấy như mình đang nói chuyện với 1 người hoàn toàn khác, 1 anh Nara chứ không phải cậu nhóc Shikamaru lười nhác 1 phút trước – Gaara dạo này đang cố gắng tăng cường phòng ngự cho Suna nhưng lại không đủ kinh nghiệm, đối thoại với các bậc trưởng lão gặp nhiều khó khăn. Nhà của cậu khác hẳn dù vẫn ở địa chỉ cũ, mới xây lại à?

-Phải, dù thú thật là tôi vẫn chưa quen với mùi gỗ mới. Nhà cô chắc không có gì thay đổi?

-Lâu lắm rồi ta cũng chẳng về nhà. Vậy là kì thi Chuunin bị trì hoãn vô thời hạn rồi sao?

-Các thí sinh đã qua vòng sơ loại sẽ được tổ chức cho thi đấu tiếp sau năm mới. Còn tôi thì chắc chắn là thất nghiệp cho đến lúc đó. Mà…chậc, cứ thế này có lẽ chúng ta sẽ mất cả ngày để thông báo lại cho nhau tất cả những thứ đã xảy ra…

Shikamaru chép miệng. Anh không buồn đụng đến bát mì trước mặt. Mắt anh cứ nhìn vào đám khói đang dần lan ra, vẽ lại trong đầu anh vô vàn những thứ cần nói đang nằm ngổn ngang không biết phải sắp xếp lại từ chỗ nào.

Temari nhận ra khoảng lặng trong cuộc đối thoại, cô húp mì 1 cái thật mạnh rồi nháy mắt:

-Mà ta đã quay lại rồi, ngươi phải giữ lời đãi ta mực xiên.

Câu nói có hiệu quả hơn là Temari nghĩ, đánh bật “cậu nhóc” kia ra khỏi những suy nghĩ mông lung. Cái giọng chán chường lại vang lên ồ ề:

-Gì chứ? Cô quay lại vì được lệnh kia màaaa…?

-Ta không cần biết.

-Không phải chứ? 1 thời gian mới gặp lại, sao cô vẫn thích bắt ép tôi như vậy?

-Đáng lẽ vì lâu như thế ngươi nên hậu đãi ta mới đúng!

-Chẳng phải ở hội thi ăn mực xiên cô đã được no nê đến phưỡn cả bụng rồi sao?

-Ngươi dám…?!

Tiếng rên rỉ của Shikamaru lại vang lên. Chỉ khổ cho cái chân đau của anh thôi. 2 bên liên tục lời qua tiếng lại trong quán ramen, ôn những kỉ niệm đã từng trải qua cứ như chiến hữu lâu ngày gặp mặt

Cũng chẳng trách, 2 bên đã cách xa nhau 1 thời gian dài như vậy.

Lâu quá, lâu quá…

Cũng không gặp nhau gần 2 tuần rồi đấy…


---
Editor: Chicory  

Apr 9, 2012

Phần 75: KIBA VÀO CUỘC



Phần 75: KIBA VÀO CUỘC

-Không thể để công sức của Hinata bị uổng phí được! Phải hành động, phải làm 1 điều gì đó vì Hinata!

Kiba vừa chắp 2 tay sau lưng vừa la lối. Bên cạnh cậu, Akamaru – chú chó trung thành –  hứng chí sủa thành tiếng trước mỗi lời của cậu chủ.

-Sao? Rồi cậu định làm gì? – Shino vừa thong thả đếm những con bọ trên cây vừa hỏi.

-Arggg, sao cậu có thể điềm tĩnh thế được nhỉ? Cậu không thấy sao, Hinata đã có 1 màn tỏ tình siêu cường và nhiệm vụ của chúng ta là không được phép để cho màn tỏ tình ấy thất bại.

-Rồi sao? Cậu định làm gì?

-Sao cậu không thể hỏi câu khác được nhỉ? – Kiba làu bàu, rồi rút ra trong túi quần 1 cuốn sổ, giơ lên giữa trời và cất giọng đắc thắng – đây là vũ khí bí mật của Kiba Inuzuka!

-Rồi….s—

Trước khi Shino kịp mở miệng ra nói câu tiếp theo, Kiba đã vội vàng cắt lời:

-Cuốn sổ này chứa chi tiết mọi thông tin cá nhân liên quan đến Naruto. Để xem nào, cậu ta thích ăn mì và ghét rau xanh, năm thứ nhất học ở lớp genin cậu ta đã lập kỉ lục bị phạt nhiều hơn tất cả mọi người, cậu ta đã từng vẽ bậy lên những nơi tôn nghiêm nhất ở Konoha, và…

-Tôi không nghĩ nó có ích gì đâu Kiba – Shino quay ngoắt lưng lại – Sao à? Đơn giản vì chúng không cần thiết.

Cho dù bị đồng đội liên tục phản đối, Kiba cũng chẳng lấy gì làm phiền lòng. Có vẻ như chuyện bị Shino vô tình hay cố ý cắt cụt cảm hứng là điều xảy ra thường đến độ chàng trai trẻ nhà Inuzuka đã hoàn toàn “miễn dịch”, không bị ảnh hưởng chút nào từ thái độ ấy. Cuốn sổ lại 1 lần nữa được giơ cao lên trời như thứ siêu năng lực mà các anh hùng hay đem khoe ra trong những trang truyện ở đoạn cao trào:

-Rồi cậu xem, bằng cái này tôi sẽ giúp Hinata chinh phục được Naruto!

-Giúp gì mình cơ? – Hinata ló đầu ra từ phía sau Akamaru.

-Hi…Hinata!

Kiba giật nảy mình. Do quá tập trung vào “chiến tích thám tử” của mình mà cậu đã không để ý đến sự có mặt của cô.

-Chào mọi người – Hinata cười – mình mới trở về từ Asuka, có mua bánh cho các cậu đây, cho cả Akamaru nữa.

-Nghĩa là không có phần của Kiba? – Shino thản nhiên như không.

-Shino! Tất nhiên là tôi phải có phần rồi, phần rất to! Sao cậu lại có thể nói như thế được?

-Sao à? Vì tôi đang nghĩ đó là hình phạt cho tất cả mọi rắc rối cậu định gây ra.

-Rắc rối gì chứ?! – Kiba gào lên rồi quay ngay sang Hinata – Hinata, cậu rất thích Naruto phải không, để chuyên gia tâm lý Kiba giúp cậu giành được trái tim Naruto chỉ trong chớp mắt nhé!

Hinata ngớ người, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Kiba đã sà đến trước mặt cô, tay cầm cuốn sổ, mắt săm soi từng chữ 1.

-Để xem nào, Naruto rất thích ăn mì, cậu có thích ăn mì không Hinata?

-Mì à…? Cũng…được.

-Rồi, vậy là đã tiến thêm được 1 bước!

-Ki…Kiba – Shino xua tay – ờ…tôi thực sự nghĩ thế này không ổn đâu…

Nhưng Kiba lại lờ đi lời nói của “người thứ 3”, tiếp tục xoay Hinata như chong chóng.

-À Naruto còn thích phụ nữ tóc ngắn nữa. Hinata, có lẽ cậu nên buộc tóc lên cao xem thế nào. Còn gì nữa đây? Mạnh mẽ dễ thương à? Hinata, cậu có mạnh mẽ không? Để tôi xem thử cậu có bắp tay không nhé!

-Kiba – Hinata gạt nhẹ tay của cậu bạn ra, ngại ngùng – không cần phải thế đâu. Mình biết cậu rất quan tâm cho mình, nhưng không cần phải đi xa thế này. Mình…

Kiba nghe xong liền xịu mặt ngay:

-Xin lỗi cậu, Hinata. Tụi mình chỉ muốn giúp cậu đạt được tâm nguyện mà thôi.

Akamaru cũng tuồn ra sau lưng chủ từ lúc nào, cúi đầu rên ư ử trong khi Shino thì lầm bầm:

-Chỉ có mình cậu ta đầu têu thôi, sao lại tính là “tụi mình”…?

Kiba là thành viên xông xáo nhất, tuy bộp chộp nhưng rất tốt tính. Có lẽ sẽ có người coi cậu là kẻ thích chõ mũi vào chuyện của người khác nhưng kì thực mà nói, nếu không ai quan tâm đến ai thì chẳng phải thế giới này sẽ chỉ toàn những con người vô cảm hay sao?

-Đừng nói thế Kiba, mình rất vui vì cậu đã quan tâm đến mình – Hinata nở nụ cười quen thuộc của cô và đồng thời tìm cách lái câu chuyện theo hướng khác – Shino, hôm qua cậu mới đến thăm Kurenai-sensei phải không, cô ấy thế nào rồi?

-Rất bận rộn.

-Shinoooo…… – Kiba lườm – cậu không thể giải thích rõ ràng hơn ngoài 3 chữ ngắn gọn đó sao?

-Không phải lúc nào tôi cũng cần được nghe giải thích cặn kẽ như cậu.

-Ý cậu là sao chứ, hả?!

Kiba gào ầm lên trong khi Akamaru giấu mũi vào 2 chân trước ra chiều lo sợ 1 cuộc đụng độ sẽ xảy ra. Hinata, như thường lệ, đứng ra dàn xếp giữa 2 người:

-Được rồi Kiba, hay chúng ta cùng đến thăm Kurenai-sensei xem? Sau vụ việc vừa rồi chắc cô ấy gặp nhiều khó khăn lắm.

-Không cần đâu – Shino đẩy cặp kính râm lên sát sống mũi cứ như mặt cậu ta chưa đủ kín – gia đình Sarutobi đã đón Kurenai-sensei về chăm sóc.

-Cũng phải, dẫu sao Kurenai-sensei cũng chẳng khác nào con dâu nhà đó rồi. Shino, cậu đã thấy mặt đứa bé con của cô ấy và Asuma-sensei chưa? – Kiba gật gù, quên hẳn việc mình mới nổi giận cách đây vài giây.

-Điều này…

-Sao hả?

-Không nói cho cậu biết đâu, Kiba.

-Cậu thật là…ích kỉ! – Kiba lại mở họng hết cỡ hét vào mặt Shino.

Hinata bật cười. Đội 8 cho dù sensei vắng mặt nhưng các thành viên vẫn luôn ở bên nhau trong từng ấy năm. Có lẽ sau khi trải qua hoạn nạn bao lần thì thứ tình cảm vô hình nào đó đã siết chặt họ lại? Hay chỉ đơn giản là những tâm hồn khác biệt nhưng cùng hát lên 1 âm điệu đã tìm gặp được nhau? Tình bạn, nó là 1 điều kì lạ, kì lạ không cần cả lý do.

Mặt trời nhàn nhạt sau nhiều nỗ lực, cuối cùng cũng gỡ được phần nào mây trên người, chậm rãi rướn lên cao, báo hiệu cho cuộc gặp gỡ buổi sáng của đội đã đến lúc chia tay. Hinata cũng cần trở lại Hyuuga phủ để tham dự bữa tiệc mừng tân gia.

-Vậy là…cuốn sổ này không có tác dụng gì sao… – Kiba rầu rĩ nhìn vào những trang giấy chi chít chữ.

-Tôi đã bảo cậu mà…

-Cậu chỉ đoán mò rồi may mắn trúng thôi!

-Không đâu, tôi không đoán mò – Shino nhìn về hướng Hinata vừa khuất – cậu không thấy sao, Hinata không hề đỏ mặt khi nhắc đến tên Naruto nữa.

----
Editor: Chicory