Chap 115: ĐÊM THỨ 2
Đêm khuya.
Hinata mở
mắt. Luồng gió mát xoa dịu những lo lắng mệt nhọc của cô. Sau khi được nghỉ
ngơi, cả cô lẫn Neji đều có 1 tinh thần tốt hơn. Để đề phòng Kanmin, Hinata và
Neji vẫn chia nhau ra thức canh. Hinata tiến ra ngoài nơi Neji đang ngồi dựa
vào gờ cửa, bóng anh được trăng hắt phủ xuống sàn.
Dường như
anh cũng đã ngủ rồi. Anh là người luôn gồng lên chống đỡ bảo vệ cô nên thể lực
của anh bị hao hụt không ít.
Hinata
nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh anh, nhìn đôi mắt đang nhắm lại. Trông anh yên bình
quá đỗi. Dù đã ở đây 1 ngày, Hinata càng lúc càng cảm thấy an tâm đến lạ.
Kanmin vẫn là 1 mối đe dọa, nhưng cô thấy như đó là mối đe dọa có thể dễ dàng
vượt qua. Bởi điều quan trọng nhất là cô và Neji đang ở cạnh nhau. Có lẽ từ lúc
chơi với nhau khi còn nhỏ đến giờ, đây là thời gian mà cô ở bên anh lâu nhất.
Những lúc khác, cô không thể ở bên anh thật gần thế này khi trước mắt là biết
bao những mối lo phải bận tâm.
Nhưng ở
tại Konoha giả này, chỉ có cô, anh và Kanmin mà thôi.
Không có
hôn sự của Neji và Hanabi.
Không có
gia tộc và tất cả gánh nặng đang đè lên.
Không có
trách nhiệm, không có nhiệm vụ.
Và ngay
bây giờ, chỉ có cô và anh mà thôi
Tiếng dế
kéo đàn giữa không gian tĩnh mịch như một bản nhạc day dứt, từng nốt ngân lên
réo rắt níu kéo sương đêm. Chẳng rõ dế tấu khúc nhạc của mình trong cô đơn, hay
là trong hạnh phúc ngập tràn? Đây là khúc ca tìm kiếm người tri kỷ hay là tiếng
hát thê lương than trách khổ đau?
Hinata cố gắng thở thật chậm rãi, rồi nhẹ nhàng ngả đầu mình
vào ngực áo Neji. Lớp sương đọng trên vải truyền vào má cô hơi lạnh. Rồi khi hơi lạnh đó tan đi, cô có thể nghe rõ ràng từng nhịp đập mãnh
liệt như đang thủ thỉ với cô những lời da diết, khiến cho trái tim cô cũng xáo động, đáp lại bằng sự rộn ràng ấm áp. Mặc kệ tiếng dế kia, giờ cô đang tận hưởng khúc ca của riêng mình.
Lồng ngực
mà Hinata đang dựa vào nhấp nhô mạnh hơn trước. Sợ làm Neji thức giấc, Hinata
ngồi dậy.
Không ngờ
cánh tay của Neji vươn ra choàng lấy cô, kéo mạnh cô ngả vào lòng anh.
-Neji-niisan?!
Anh dậy từ lúc nào?
Neji vẫn
không mở mắt, anh cúi xuống ngả mặt vào mái tóc của cô gái trong ngực mình, bàn
tay vẫn giữ cô thật chắc. Lời nói của anh thật nhỏ, nhưng tiếng đập trong lồng
ngực anh càng lúc càng mạnh hơn trước.
-Đừng đi
đâu cả, Hinata.
Hinata
mỉm cười, hàng mi nhắm lại chạm lên ngực áo.
-Vâng,
Neji-niisan.
Nghe nhịp
tim trong lồng ngực chàng trai ngày càng mạnh mẽ, Hinata thấy như người mình
cũng dần nóng lên. Sương vẫn giăng 1 màn se lạnh nhưng cô thấy ấm áp hơn bao
giờ hết, trong vòng tay anh. Có lẽ cô cũng chẳng cần đợi đến khi Neji biết thế
nào là yêu. Chỉ cần cảm giác này không bao giờ chấm dứt thì cô đã hạnh phúc lắm
rồi. Phải, cô chỉ cần vậy thôi...
Một chú
ếch ở ngoài vườn bỗng cảm thấy cần phá vỡ bản du ca của loài dế nên tung mình
nhảy qua những nhành cỏ, tạo ra tiếng sột soạt nhỏ dần về phía xa. Hinata mở
mắt, cô nhoài người ra ngoài vườn để nghe rõ hơn thanh âm vừa khuất.
-Neji-niisan,
có phải anh cũng đang cảm thấy như em không?
Hinata
thì thầm như sợ có người sẽ nghe thấy.
Neji
không động đậy, tay vẫn vòng qua giữ lấy Hinata.
-Có,
Hinata-sama. Dường như nhất loạt những biến chuyển của khu vườn đêm nay cũng
giống hệt đêm qua.
-Anh có
nghĩ đây là do kết giới không? Rất có thể nó lý giải cho việc Kanmin không thể
bị giết.
Neji mở
mắt, ánh trăng bạc bẽo phản chiếu qua mắt anh như ngả mình vào tấm gương soi,
để từ đó toả ra những tia sáng rọi đến xung quanh.
-Hinata-sama.
Tôi vốn không tin vào quỷ thần. Nếu Kanmin không thể chết thì không thể chỉ bởi
đây là kết giới của Ebizou được, có thể vì hắn đang sử dụng bí thuật riêng. Mặc
dù… thật lạ, không có vẻ gì cho thấy hắn là 1 ninja lão luyện.
-Anh nhắc
khiến em nhớ lại, khi anh lao đến tấn công, Kanmin còn không né.
-Điều
khiến hắn tự tin như vậy có lẽ chỉ vì đây là "lãnh địa" của hắn. Cảm
giác có vẻ rất giống genjutsu của nhà Uchiha mà tôi từng được đọc. Nhưng
Sharingan của nhà Uchiha chỉ có thể điều khiển 1 người, hơn nữa không thể nào
lại chỉ sử dụng để giam lỏng chúng ta không có mục đích. Tại sao phải tốn công
sử dụng kết giới? Và còn nữa, Kanmin rõ ràng không có khả năng tạo ra kết giới
mạnh và chắc chắn như thế này nên mới phải nhờ đến Ebizou. Điều đó cho thấy
năng lực của Kanmin có giới hạn nhất định.
Hinata
bật dậy, vuột khỏi tay Neji. Cô gần như reo lên dù đã kịp nhận ra để kìm giọng
lại.
-Neji,
anh có nhớ khi Kanmin bị anh giết và sống lại không? Vị trí của chúng ta thế
nào anh nhớ không?
-Vị trí
của mọi người - Neji nheo mày, lục lọi lại trong tiềm thức - xem nào... mọi
người đều quay lại vị trí cũ. Phải rồi, chính xác là vị trí cũ, không hề sai
lệch!
-Anh nghĩ
xem, nếu nói vậy thì có phải khả năng của Kanmin là chỉ có thể sử dụng năng lực
trong kết giới này để "tua" lại quá khứ thôi phải không?
Ánh trăng
trong mắt Neji khẽ rung không ngừng như để thể hiện sự mừng vui khi đã trút bỏ
được gánh nặng. Anh ngồi thẳng dậy, và lần đầu tiên lâu kể từ khi đến đây, anh
mới có thể nở 1 nụ cười nhẹ nhõm. Phải, nếu chỉ có như vậy, nếu chỉ có như
vậy...
-Chơi đùa
với thời gian là điều không tưởng, phải không Hinata?
Hinata
mỉm cười, đôi mắt long lanh ánh bạc. Cũng vẫn đôi mắt ấy lại mở to trong sự
ngạc nhiên khi bàn tay Neji kéo cô ngã trở lại vào ngực anh, và cả 2 nằm xoài
ra sàn.
-Tốt quá
rồi, chỉ cần tôi không rời Hinata-sama nửa bước thì Kanmin sẽ chẳng thể nào
đụng đến sama được. Hắn chỉ có thể quay lại quá khứ, mà quá khứ chẳng giúp
hắn tiếp cận với sama.
Thật may
là ánh trăng kia chẳng vươn được xa hơn khỏi mép cửa kia, cho nên chẳng ai kể
cả Neji thấy được Hinata đang đỏ bừng mặt sau khi bị kéo ngã xuống sàn. Rõ ràng
không phải là lần đầu cô ở gần bên anh, nhưng cảm giác này… hành động của anh…
…tất cả chúng
khiến cô thở gấp hơn bao giờ hết.
Gió thổi
nhẹ nhàng mơn trớn lên những lọn tóc miên man, thổi tràn ngập căn phòng mùi
hương thơm ngát. Mọi thứ chìm vào tĩnh mịch, đến cả dế lẫn ếch đều đã im bặt
tiếng kêu.
Neji hơi
sững lại.
Trong sự
tĩnh lặng lạ thường, lần đầu anh cảm nhận được rõ rệt hơi thở nóng hổi của cô
gái trong tay mình. Dù không nhìn thấy nhau, trong đầu anh cũng hiện rõ gương
mặt với đôi má ửng hồng đang vùi trong mớ tóc.
Và lại là
mùi hương này.
Neji dần
nhoài mặt xuống, tiến gần đến Hinata. Những luồng máu nóng giật nhẹ chạy lên
cổ, lên tai anh, khiến cả đầu anh bừng bừng. Anh không dám thở mạnh, cố gắng
lắng nghe dù thanh âm nhỏ nhất của người con gái đang nằm sát vào mình.
Nhưng
Hinata không nói gì cả. Cô vẫn im lặng. Một ngọn lửa truyền từ đâu đó khiến mọi
từ ngữ trong cô như bị nung chảy và trôi đi mất.
Neji vùi
mặt vào cổ Hinata.
Ngay khi
2 làn da vừa chạm, 1 tiếng thở gấp bật ra.
Nếu như
bình thường thì hẳn anh đã vội vàng quỳ xuống xin lỗi. Nhưng ở nơi này, thời
điểm này, chỉ có duy nhất 2 người ở đây, anh càng không hiểu thứ ma lực nào đã
thổi những thôi thúc khiến anh mụ mị cả người.
Dù đã bao
lần ở cạnh Hinata, đây là lần đầu tiên...
Phải, là
lần đầu tiên.
Lần đầu
tiên anh cảm nhận được dưới lớp vải áo mỏng manh là làn da trinh nữ mướt mát,
tựa hồ như lớp cánh hoa nhung mịn màng toả hương. Bờ ngực phập phồng mà từ
trong đó vang lên tiếng tim đập mãnh liệt như đang tha thiết gọi anh.
Đáng lẽ
phải ngưng lại, anh càng tiến xa hơn.
Hơi thở
của Hinata gấp gáp dần, tim anh càng đập mạnh.
Neji đưa
tay lên vuốt nhẹ má Hinata, xung cảm của từng cái run rẩy của cô truyền sang
anh, cả thân người anh như đang bị xâm lấn bởi thứ cảm giác không tên, râm ran
đốt, thúc giục anh.
Những
ngón tay anh vuốt dài xuống, lần nhẹ vào trong cổ áo. Một tiếng "A!"
nhỏ bật ra từ đôi môi bé xinh khi một bên áo được kéo xuống để lộ bờ vai trần
mong manh.
Hinata
mím chặt môi dù người cô run lên không ngừng, như có luồng điện chạy qua lưng,
khi từng cái hôn nóng rẫy nhẹ nhàng đặt lên bả vai cô. Mỗi khi cặp môi cương
nghị ấy chạm vào, Hinata cảm giác như cơ thể mình được trao những dấu ấn của
riêng anh. Hơi thở nóng phả lên da cô càng làm xung cảm trong cô mãnh liệt. Cô
đưa tay vịn lấy mái đầu của chàng trai trước ngực mình khi anh dần hôn xuống dưới,
lớp áo trên người cô cũng tụt xuống thấp hơn.
Chính là
khi ấy, bỗng một tia sáng xé lấy ngọn lửa ngập tràn trong Hinata, khiến cô nhận
1 vết đau nhói lên từ thẳm sâu đáy lòng. Thảng thốt, cô đẩy Neji ra.
-Neji,
đừng...!
Tiếng gọi
thốt ra như một hơi gió lạnh thổi buốt vào căn phòng ấm.
Neji có
phần hơi bàng hoàng, anh như đông cứng lại mấy giây trước khi Hinata thấy áo
của mình được kéo lên ngay ngắn.
-Em... em
xin lỗi, Neji-niisan, bỗng nhiên em...
Cô chưa
nói hết câu trong sự lúng túng thì Neji đã buông cô ra và ngắt lời.
-Không,
Hinata-sama, là tôi mới đúng. Tôi thật không phải, xin sama hãy quên chuyện vừa
rồi đi. Tôi cầu xin ngàn lần sự tha thứ từ sama.
Anh dập
đầu rồi quay ra cửa ngồi, tiếp tục nhiệm vụ còn đang dang dở. Trong lòng anh,
một hơi nóng cuồn cuộn đang dâng trào đầy uất hận. Nó như réo gọi tên anh, cắn
xé anh, tìm mọi cách dìm những xung động nồng nàn xuống đáy. Neji nắm tay lại,
ghì chặt lên ngực mình đến mức anh cảm thấy khó thở.
Đây là
cảm giác gì? Tội lỗi? Tức giận? Lo âu? Dường như mọi thứ trong anh đang muốn
chống lại anh. Tại sao, tại sao anh không thể tiếp tục tận hưởng cảm giác khi
nãy với Hinata?
Đây là
cảm giác gì? Thứ gì đang ngăn anh lại?
Hinata
ngồi thu mình lại trong góc.
Cô không
hiểu sao từ trong sâu thẳm, một tiếng kêu yếu ớt đang ngăn cô đến với
Neji.
Ai?
Là tiếng
của ai?