Dec 31, 2009

quà năm mới - short Naruto fanfic


-->
CHUYỆN CON TRẺ và CHUYỆN TRẺ CON CỦA NGƯỜI LỚN


Tác giả: darknovaGGC

Rating: không

Fanfic của: Naruto



----


-Cha, con không hiểu, thế nào là chakra xoay vòng?

Cô bé con, tóc ngắn cũn cỡn phủ sau ót lon ton chạy quanh chân cha mình, miệng líu lên vì bài tập ở trường.

-Shin – người cha bật cười – con cũng đang chạy thành vòng tròn đó thôi, chakra cũng vậy, nó xoay chuyển trong người con, giống như con đang xoay trong nhà mình.

Cô bé tên Shin bỗng ngẩn ra, rồi cắn môi ra chiều suy nghĩ căng thẳng lắm, và gật gù:

-À… thì là con là nhà của chakra.

Câu nói ngộ nghĩnh vẽ nên gương mặt người đàn ông 1 nụ cười. Anh lau nốt chiếc đĩa ướt cuối cùng đang nằm trên tay.

-Cha – Shin nũng nịu, bám vào quần cha mình – mình hãy ra ngoài chơi đi cha…. Shin muốn được ăn mực xiên!

-Từ từ đã Shin, 1 chút thôi là cha làm xong rồi.

-Cha…

-Gì đó Shin?

-Sao cha lại làm việc nhà?

Cha Shin cất chiếc đĩa lên giá. Rồi 1 tay vắt khăn lên vai, 1 tay xoa đầu Shin, hỏi:

-Sao con lại hỏi vậy? Các bạn khác nói với con phải không?

-Sao cha biết? Shin chưa nói cho cha biết mà – cái đầu bé xíu lại ngẩn ra.

-Cha biết chứ - 1 nụ cười nữa – để cha trả lời, cha làm việc nhà là vì cha phải làm việc nhà, đễ giữ nhà cửa sạch sẽ, vậy thôi.

-Nhưng nhiều bạn của con đều có mẹ làm việc nhà, không phải cha. Shin không biết sao cha lại làm việc nhà mà không phải mẹ.


-Tại vì… – cha Shin gãi đầu, cười theo 1 cách rất khác – tại vì cha yêu mẹ.


Rồi đỡ lấy tay đứa con nhỏ, ông bố trẻ đặt cô bé lên vai mình, đu đưa:

-Bây giờ cha con mình cùng đi ăn mực xiên nhé!

Shin dạ ran, đầu óc đang tràn đầy những câu hỏi bỗng chốc chỉ còn lại toàn là mực và que xiên!




Hai cha con đến quán ăn quen thuộc, hít hà mùi mực tươi thơm phức và ngầy ngậy.

Nhưng chỉ mình Shin ăn, cha Shin hút thuốc.

-Che – Shin nói, miệng đầy mực – Che hít thút…

-Từ từ nào – 1 ngón tay đặt lên cái môi cong lên của Shin – con phải nuốt hết mới được nói, cẩn thận kẻo nghẹn đấy!

1 tiếng “ực” vang lên trong cái cổ họng bé con, và làn môi lại vểnh lên trời:

-Cha! Cha hút thuốc nữa rồi. Mẹ đã nói là cha không được hút mà.

-Cha xin lỗi – cha Shin lại gãi đầu và dập tàn thuốc đi – thật ra cha cũng không muốn hút đâu.

-Thế sao cha lại hút? Shin không hiểu.

Cha Shin lau cái miệng lem nhem be bé rồi đặt Shin lên lòng mình, từ tốn:

-Tại vì thuốc lá làm cha nhớ đến những lần trước khi có Shin, mẹ hay mắng cha vì cha hút thuốc. vì mẹ mắng cha nên cha mới bỏ. Giờ cha hút để nhớ đến những thời khắc ấy.

-Sao cha lại muốn nhớ đến lúc mẹ mắng cha? – Shin ngoảnh mặt lên.

-Tại vì… - cha Shin lại gãi đầu – tại vì cha nhớ mẹ.

Shin gật gù, và lại cắn môi suy nghĩ. Shin cũng nhớ mẹ. Mẹ rất bận và hay phải đi làm xa, Khi ở nhà, mẹ hay kể chuyện cho Shin, về những nơi mẹ đã đi qua. Nhưng Shin không thích khi mẹ mắng tí nào. Thế nên cho dù nhớ mẹ đến mấy, Shin sẽ chỉ nhẩm lại những chuyện mẹ đã kể chứ không hút thuốc như cha đâu.


Tối, mẹ về.

Mẹ bế lấy Shin, hôn lên tóc Shin.

Mẹ lại mắng cha khi ngửi thấy mùi thuốc. mẹ tinh thật, cha chỉ hút có mỗi 1 tí mà mẹ biết. Cha nói mẹ có sức mạnh của gió, nên mùi vị và âm thanh, mẹ đều rất nhạy.

Mẹ không làm bếp, nhưng khi cha rửa bát, mẹ đến bên cha. Và đó là lúc Shin thấy khó hiểu nhất, khi mẹ dựa đầu lên ngực áo cha, chính cái áo đã làm mẹ mắng cha vì mùi thuốc. Mẹ cũng ghét bị ướt, vậy mà lúc đó mẹ lại để cho cha ôm mẹ với 2 bàn tay ướt nước, làm cả lưng áo cũng bị dính nước luôn.

Mẹ để cha ôm, rồi mẹ lại mắng cha vì cha làm mẹ ướt.

Chuyện rất hay xảy ra, và mẹ vẫn ghét mùi thuốc và ghét bị ướt như thường.


-Mẹ! – Shin kéo vai áo mẹ khi được bế vào giường – tối nay mẹ đừng kể chuyện, mẹ trả lời Shin thôi. Vì Shin không hiểu.

-Shin không hiểu chuyện gì nào? – mẹ Shin thơm lên má Shin.

-Sao mẹ lại ngửi ngực áo cha? Mẹ bảo Shin mẹ ghét mùi thuốc đấy thôi.

-Tại vì – mẹ Shin cười, quay ra chỗ khác rồi mới trả lời – tại vì mẹ yêu cha.

-Nếu mẹ yêu cha, sao mẹ hay mắng cha vậy?

-Vì mắng cha làm mẹ nhớ lại ngày xưa trước khi có Shin, cha hay cằn nhằn về mẹ.

-Mẹ nhớ lại vì mẹ nhớ cha phải không?

Mẹ Shin nhướng mày, rõ ràng tỏ vẻ ngạc nhiên khi Shin “dò đoán” được. Nhưng mẹ lại cười, và hôn lên trán Shin:

-Chính xác là mẹ đã rất nhớ cha, và mẹ sẽ nhớ cha. Mẹ làm thế để “bù” lại thời gian mẹ không ở bên cha.


Mẹ tắt đèn và đi ra khỏi phòng, Shin vẫn cắn môi. Cha làm việc nhà vì cha yêu mẹ, mẹ ngửi áo cha vì mẹ yêu cha. Cha hút thuốc vì cha nhớ bị mẹ mắng và mẹ mắng cha vì mẹ nhớ bị cha cằn nhằn….


---


Hôm sau, Shin đến lớp và kể ngay với bạn thân của mình là bạn Hibari. Hibari hứa sẽ về nhà và xem xem cha mẹ Hibari yêu nhau và nhớ nhau như thế nào.

Hôm sau nữa, Hibari kể lại cho Shin, rằng mỗi lần mẹ bị nhức đầu vì bận, mẹ lại cười với cha còn cha thì lại nhăn mặt. còn khi mẹ thay băng cho cha, cha cười còn mẹ nhíu mày lại, có 1 lần cha bị đau phải nằm nghỉ thì cha cười, còn mẹ không đau mà mẹ lại khóc.





---




Cuối tháng, trong bài tập viết của các học sinh năm đầu với nội dung “kể về gia đình tương lai của em”, bài của Heipo Uzumaki viết:

“em sẽ trở thành anh hùng như cha mẹ em và cũng sẽ ăn được nhiều mì như cha, vợ em sẽ có nắm đấm mạnh như mẹ!”



~*~



Bài của Shinamari Nara:

“em sẽ cưới chồng hút thuốc khi nhớ em và làm việc nhà. Còn em sẽ trở thành 1 kunoichi như mẹ và sẽ mắng chồng em, nhưng vẫn sẽ ngửi áo của chồng”







~*~







Bài của Hibari Hyuga:

“em sẽ đọc được chakra và phá được huyệt đạo, sử dụng Byakugan giỏi như cha mẹ em. em sẽ nhăn mặt khi vợ em cười, và khi em bị ốm vợ em sẽ khóc. Chuyện này rất tệ nhưng quả thực em không làm gì khác đươc....



------





chúc GGC Fanfic năm mới tràn đầy xăng dầu, fic chất lượng nhiều như bão
và dù fic này viết với chủ ý tặng cho box Fanfic của GGC, cũng xin chúc những người ko ở GGC 1 năm mới vui vẻ, có nhìu fic hay để đọc, văn chương dạt dào để tia

Dec 30, 2009

Phần 35: NHÌN THẤU




Phần 35: NHÌN THẤU

Kurenai vào viện. Cả đội 8 được cắt cử đi giúp Ino dọn hàng. Inoichi bận bịu với những dữ liệu đóng mở mập mờ về Pain khiến cả cửa hàng hoa rơi vào đôi tay bé nhỏ của Ino. Mặc dù hay “ngắm đích” những anh chàng bảnh mã, không ai có thể phủ nhận Ino là 1 cô gái xinh đẹp và hoạt bát. Chẳng rõ đó là do máu nhà Yamanaka, hay do cô đã lén sử dụng jutsu của mình khi không ai chú ý, mà cô luôn khiến người đối diện mình cảm thấy dễ chịu và cởi mở hơn rất nhiều.

Cả gian hàng nhỏ chỉ trong 1 sáng bỗng rộn rạng tiếng nói cười. Với Hinata có lẽ không sao, nhưng để khiến 4 chàng ngựa non có thể thực sự chú tâm vào từng cánh hoa mỏng manh hẳn là 1 nhiệm vụ khó tương đương với nhiệm vụ cấp S.

-Shino! – Ino gầm lên – cất ngay những con bọ của cậu đi! Chúng mà ăn bông hoa nào của tôi là cậu sẽ nhừ đòn! Shikamaru, thôi ngay trò mơ mộng đi, đến đây giúp tôi bưng giá hoa này ra góc kia. Chouji! Cậu mà không ngừng nhai nhóp nhép thì tôi sẽ đá cậu đấy! Kiba…!!

-Thật là vất vả cho Ino-san quá – Hinata tự động cảm thấy hơi cuống.

-Lũ con trai lười biếng lúc nào cũng vậy… ấy đừng cái đó cứ để đấy Hinata! Thật đấy, cậu mà không để mắt đến là bọn họ làm loạn lên ngay. May mà mình không có 1 thằng em trai!

Hinata cười khúc khích khi Ino giơ nắm đấm ra dọa “lũ lười biếng”.

-Thật ra thì… có anh em trai trong nhà cũng không tệ đến thế đâu.

-Ý cậu là Neji ở nhà giúp cậu làm việc nhà chăm chỉ hay sao? Dù chả nói chuyện gì, vẻ ngoài của cậu ta cũng không mang đến cho mình cảm giác đó.

-Vậy là… Ino-san và Neji-san thực ra không gần gũi lắm sao?

-Mình thấy cậu ta rất khó gần.

-Phải rồi – Chouji sực nhớ ra chuyện, nhỏm dậy - chẳng phải Ino thời kì thi lên chuunin đã có ý định quyến rũ Neji mà không được sao…

Câu nói chưa dứt đã bị cắt đứt bởi 1 giọng nói đanh thép:

-Chouji cậu CÂM NGAY CHO TÔI! – nói rồi Ino quay lại phía Hinata, bình thản như chưa có gì xảy ra – cậu ta có vẻ khá lạnh lùng, thật đấy.

-Neji-san hơi…. ít nói – Hinata đảo mắt, cố gắng tìm cho ra từ thích hợp.

-Anh ta không bắt nạt cậu chứ? – Ino khoanh 2 tay lại, nghiêm nghị hẳn.

-Không…. Hoàn toàn không có đâu!

Hinata xua tay vội vã. Cô hiểu Ino đang ám chỉ chuyện gì, và có vẻ thật tức cười khi cô cảm thấy như đó là lỗi của cô nếu mọi người hiểu nhầm bất cứ điều gì.

-Neji-san… anh ấy cũng có nhiều mối bận tâm riêng… nhưng anh ấy là người rất chân thực và biết lắng nghe. Dù anh ấy tài năng nhưng không hề kiêu ngạo, và…ờ….phải rồi, Neji-san làm soba rất ngon!

Im lặng 3 giây.




Và mọi người cười rộ lên!!

Neji!? Cái gã jounin lầm lì lại là người thích làm soba lúc rảnh rỗi sao?! Thật khó mà tưởng tượng cái bản mặt ấy quấn tạp dề và tề gia nội trợ!

-Hinata – Ino bụm miệng – cậu miêu tả gã Neji đó cứ như là 1 ông chồng số 1 của gia đình ấy!

Hinata biết mọi người không cười cô, nhưng gò má cô vẫn hơi ửng lên. Cô bẽn lẽn đưa tay vén tóc qua mang tai, giọng thành khẩn:

-Thật sự… Neji-san giống như shinobi số 1 vậy. Anh ấy không quá khô khan như nhiều người nghĩ đâu.

-Ô….? – Ino nháy mắt, ghé sát vào Hinata, châm chọc – nếu anh cậu đã là số 1 rồi, thì Naruto sẽ là số mấy nhỉ…?

-Na… Naruto-kun là…. là… - hơi nóng bừng lên mặt Hinata như hơi từ 1 ấm nước sôi, khiến cả khuôn mặt cô đỏ ran – là…. Naru… là… -kun… là…

2 bàn tay của Hinata cứ như mắc lại vào nhau khi cái tên “Naruto-kun” được nhắc đến. Cái tên thân thương đến mức chỉ cần nhắc đến, cô đã cảm thấy như thật gần, như Naruto đang ở sát bên cô, như lời động viên của anh mới đặt lên tai cô chỉ vài giây phút trước thôi…

-Nhưng thật là… - Ino bỗng dưng ngưng vẻ nghịch ngợm của mình – cuối cùng thì Naruto có gì đặc biệt chứ, Hinata?

-Naruto-kun… anh ấy… Naruto-kun rất…

Ino ngắt lời, đưa tay ra dấu cô muốn nói cho nốt suy nghĩ của mình:

-Mình hiểu Naruto là người không dễ chấp nhận thất bại, và cậu ta cứng đầu 1 cách khủng khiếp, cứng đến mức cho dù có phải chấp nhận cái chết, cậu ta vẫn không đi ngược lại lẽ sống của bản thân. Hẳn nhiên thì… mỗi đứa con trai lại có 1 cái hay và ương ngạnh riêng. Nhưng…

Ino hít 1 hơi thật dài như 1 người chuẩn bị diễn thuyết.

-Ngày xưa mình cũng rất thích Sasuke, nhưng sau bao năm, mình nhận ra Sasuke không phải người mình cần. Sakura thì khác… cô ấy giữ nguyên vẹn tình cảm trong suốt 1 thời gian dài. Đã có lúc mình tự hỏi…. điều gì đã làm nên khác biệt ấy? Mình nghĩ… có lẽ câu trả lời nằm ở sự thấu hiểu và sẻ chia. Mình rất ngưỡng mộ Sasuke, thực sự rất ngưỡng mộ, nhưng…. Cậu ấy không phải là người mình cần tìm.

-Người cần tìm là sao? – Hinata cố gắng lục lọi trong trí nhớ, cô có cảm giác đã nghe thấy điều này ở đâu.

-Là… - Ino gãi đầu – là 1 người mà cho dù không cần dùng jutsu của nhà Yamanaka, mình vẫn có thể nhìn thấu người đó. Và người đó, ngược lại, nhìn thấu mình hơn ai hết.


---
Phụ chú:
*Inoichi Yamanaka là tên cha của Ino =] dành cho bạn nào hay quên (như mình đây)

Nov 26, 2009

Phần 34: VAI


Phần 34: VAI



Sau khi trở về, Hinata tiếp tục công việc thường ngày của mình: luyện tập, mua trà cho cha và lấy thuốc. 

Cha cô khó tính trong nhiều chuyện, và trà là 1 trong những thứ đó. Tuy mang danh đi chọn trà, Hinata có thể cảm nhận được ngầm ý của cha mình: từ trà nước, cô nghiễm nhiêm kiêm luôn nhiệm vụ quản trách các gia nhân. Phải chăng cha cô muốn cô thể hiện vị trí của mình hơn?

-Hinata-sama!

Tiếng gọi làm Hinata giật mình. Neji, như sợ ánh nắng làm cô lóa mắt, vừa lấy 1 tay che trước trán cô lại, vừa gọi.

-Neji-san…


-Sama không sao chứ? Đột nhiên sama dừng lại.


-Không có gì đâu Neji-san, em chỉ đang mải nghĩ thôi – Hinata ôm hộp trà trong tay, mỉm cười. 


2 người rẽ vào trạm xá. Sau lần làm nhiệm vụ cùng đội 7, Kiba càng lúc càng ép mình hơn trước làm lọ thuốc của Hinata vơi đi nhanh trông thấy. 


Có 1 câu nói vui rằng 1 người không thể trở thành 1 shinobi của Konoha nếu chưa “nằm giường” ít nhất 1 lần. Dù cái đùa ấy nghiệt ngã trong thực tế, đó là điều mà bất cứ ai cũng phải chấp nhận. Nhưng xét trên 1 khía cạnh khác thì trạm xá và hệ thống y tế của Konoha thuộc vào hàng tốt nhất so với các làng khác, 1 phần cũng phải cảm ơn Tsunade. 


Vị bác sĩ đẩy cặp mắt kình dày cộp lên sống mũi, chỉ 2 lọ đặt sẵn trên bàn, hoa tay múa chân:

-Đây, cô cứ thoái mải mà mang về, Hinata, không không cần lo lắng, đây đang là giai đoạn khó khăn, tôi không thể xả thân như các ninja trị thương thì từng này thuốc đáng gì, không tôi nói thật mà, đừng lo, à Neji-san, sức khỏe cậu thế nào, khá hơn chưa?


-Lần trước quả thật phiền bác sĩ – Neji cúi đầu.

-Lần trước? – Hinata ngoái đầu lại – đã có chuyện gì xảy ra trước nữa sao?

-Không có gì cả Hinata-sama – Neji trả lời – tôi hơi mệt và được đưa vào đây.

-Ngất xỉu và được đưa vào đây – bác sĩ nói lại. Rõ ràng anh phật ý khi bệnh nhân của mình tự tiện thay đổi “bệnh án”.

Hinata không nói gì thêm nữa và cô tiếp tục giữ im lặng cho đến khi về tận nhà. Neji tháp tùng và góp phần vào sự im lặng kéo dài đó. Anh biết cô không vui. 

Chỉ đến khi Hinata cầm cuộn băng trắng muốt lên, Neji mới dám mở miệng:


-Xin hãy cứ để tôi tự làm, Hinata-sama. 

Bấy giờ Hinata mới bật ra lời nói, dù câu nói vẫn trong nhưng ai cũng có thể nhận ra trong âm tiết rằng đã có gì làm nặng tâm trí cô:

-Xin anh ngồi xuống đây, Neji-san. 

Neji, ngoan ngoãn như 1 con thỏ, ngồi xuống không chút phản kháng. Mọi thứ sẽ còn trở nên tồi tệ hơn nếu anh không nghe lệnh “sama”. Cô giúp anh cởi áo khoác ra rồi thở dài, mở ngăn tủ lấy thêm cây kéo:

-Anh nên cẩn trọng hơn với bản thân Neji-san.

-Quả thực tôi không có ý giấu sama. 

-Anh đã giấu rồi đấy. Thật là…

Hinata không nói hết câu, cô cau mày lại.

-Tạ lỗi, Hinata-sama – Neji không muốn nhắc lại lý do vì sao anh lại kết thúc nằm trong bệnh xá, tất cả anh có thể đưa cho cô giờ chỉ là lời xin lỗi. 

Mọi lời nói lại tan đi. Gian phòng chỉ còn lại tiếng những mảnh băng được tháo ra rơi xuống nền tatami sột soạt nhẹ. Không rõ chính xác từ bao giờ, chỉ nhớ là sau kì thi Chuunin và Konoha bị Orochimaru tấn công, Hinata là người giúp Neji thay băng. Ban đầu chỉ là mang thuốc, sau đó là băng bó vết thương. Neji bị thương gần như liên tục khiến sau vài năm việc này trở thành 1 thông lệ, 1 thói quen sinh hoạt trong gia đình, giống như bữa cơm sum họp mỗi lần 1 thành viên từ xa trở về vậy. 


Khi dải băng cuối cùng rơi xuống cũng là lúc Hinata nhìn thấy những vết cắt vẫn còn rỉ máu trên lưng Neji. Như lời Sakura, các vết thương ngoài da tuy không nghiêm trọng nhưng vì phát hiện và băng bó muộn nên chúng sẽ chậm lành. Đường cắt lại bén ngót, khiến mỗi cử động đều có thể khiến miệng vết thương rộng ra. 

Hinata thấm những giọt thuốc vào bông và chấm nhẹ chúng lên những đường chằng chịt đỏ lòm. Cô mím môi, cố gắng để không làm mạnh dù chỉ 1 chút rồi với chất giọng nhỏ như sợ nói to cũng sẽ khiến những vết máu lan ra thêm, cô nhíu mày:

-Vậy mà tối qua anh lại bảo không có gì.

-Thật sự là không có gì, Hinata-sama.

-Anh chỉ có thế giấu những thứ người khác không hiểu được thôi Neji-san. Với những điều nó đã quá rõ ràng thì càng giấu anh chỉ càng làm người khác đau buồn hơn đấy.

Neji cứng người lại trước lời “trách phạt” của Hinata. Lại 1 lời tạ lỗi nữa vang lên, cho dù với Neji, câu nói lần này nặng nề hơn trước rất nhiều. 

Hinata giận. Cô biết cho dù cô có nói bao nhiêu lần đi nữa, Neji vẫn sẽ tuôn ra những “không sao đâu Hinata-sama” , “không có gì cả Hinata-sama”. Ngay cả khi có việc bận tâm, anh cũng không bao giờ chia sẻ cho ai. Tất cả mọi lo lắng, mọi suy tư, phiền muộn, buồn bã, anh đều nhốt tất cả trong mình. 

-Neji-san, đưa tay cao lên 1 chút – Hinata vươn tay ra, băng bả vai Neji. 

Cũng từ góc độ này, luôn luôn cô nhìn thấy rõ đôi vai và lưng anh họ mình. Sẹo đè lên sẹo, tạo thành những đường chằng chịt không có mở đầu, cũng không có kết thúc. 

Hàng mì trùng xuống, cô vòng ra phía trước Neji. Đầu băng được thắt lại và cắt ngắn, nhưng tiếng thở của Hinata lại kéo dài ra. 

Neji có thể dễ dàng nhận ra điều ấy. Anh đặt 1 tay lên tóc Hinata và vuốt nhẹ 1 cái sau đầu cô.

Hinata định lên tiếng bảo Neji đừng xoa đầu cô như vậy nữa, cô đâu còn là trẻ con. 

Nhưng chẳng hiểu vì lý do nào, không lời nào bật ra. 

À phải rồi, trước giờ cô không để ý, rằng vai Neji đã rộng ra rất nhiều. 


Từ khi nào thế nhỉ?

Nov 25, 2009

chap 6

....




Đột dưng, tháp canh của Chính cung vang lên những hồi chuông rền rĩ. Đúng 3 hồi chuông tang. Rồi tất cả lại trở về im lặng.

-Lạ thật – Huỳnh Nhi bước lên cầu thang – có cả tang chuông cho Châu Cấn à?

Trần Phương theo sau, khẽ ngước nhìn ngọn tháp giờ đã lẫn lộn với nền trời, lắc đầu:

-Không phải đâu. Chắc hẳn là tang ai đó trong Chính cung mà thôi.




Không gian đã quay về đúng với sự yên ắng thường ngày. Cửa sổ các phòng tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo không rõ nét khiến tất cả nửa thực, nửa lại như hư. Trần Phương thở dài, từ từ gỡ dần búi tóc ra trong khi bước về phòng. Huỳnh Nhi im lặng suốt. Khi đến dãy phòng của 2 người, cô nắm tay Trần Phương giật lại:

-Trần Phương, cô viết cái quái gì trong bài điếu vậy?

-Cô hỏi cái gì là cái gì? – Trần Phương bình thản, giật tay mình ra song vẫn nán lại trả lời Huỳnh Nhi.

-Trần Phương – Huỳnh Nhi nhỏ giọng, nghiêm mặt – cô qua mặt được họ chứ không qua mặt được tôi đâu! Thế nào là “gió đông đến sớm làm bướm phải rời hoa”? “Bướm” là Châu Cấn, “hoa” hẳn là người tình của cô ta. Còn “gió đông” chắc chắn là… Nguyễn Ngọc rồi.

-Nếu vậy thì sao? – Trần Phương quay lưng lại.

-Trần Phương! – Huỳnh Nhi hơi gắt – cô lại nhớ đến Nguyễn Ngọc rồi chứ gì?

-…

-Tôi biết cô hận anh ta. Cô đã làm gì với anh ta thì tôi không cần biết, nhưng cô đừng có truyền bá cái tư tưởng “bướm và hoa” tới người khác chứ! Cô không thấy Châu Cấn đã ra thế nào rồi à? Trần Phương!



Trần Phương không buồn tỏ thái độ trước lời nhắc nhở của Huỳnh Nhi. Cô mở cửa, nói với giọng lạnh nhạt mà rất ít khi cô có được:

-Huỳnh Nhi, đừng dạy tôi. Tôi suốt ngày đọc sách nhưng tôi biết quanh mình có những gì. Tôi sẽ không bao giờ nhắc đến nữa…

-Được đấy.

-Cô không muốn chuyện của cô và tể tướng Tuấn Dũng bại lộ thôi chứ gì?

Huỳnh Nhi sững người trước câu hỏi của Trần Phương. Riêng về Trần Phương, cô không nói thêm gì nữa cả. Cô bước vào phòng mình, biết rằng nhất định Huỳnh Nhi đang hoảng hồn trước điều cô đã nói. Cô đã tình cờ nhìn thấy lần hội ngộ giữa Huỳnh Nhi và viên tể tướng ở chuồng ngựa. Câu nói của Huỳnh Nhi khi xưa làm mất lòng vua nhưng lại làm vị tể tướng có mặt khi đó ấn tượng vô cùng sâu sắc. Hai người thực sự đến với nhau khi nào thì Trần Phương cũng không biết song rõ ràng ngoài Trần Phương ra, không ai biết về mối quan hệ này nữa cả. Mối quan hệ đó là nỗi lo lắng và cũng là niềm an ủi lớn nhất của Huỳnh Nhi vào lúc này.



Im lặng… quá dễ với Trần Phương để làm thế song liệu nó còn kéo dài được đến bao giờ?




1 tình yêu thực sự nhưng lại không được chấp thuận. Một mâu thuẫn lớn của cuộc đời…

Trần Phương nhặt lại cuốn sổ da lăn lóc dưới đất, vuốt phẳng lại các trang bị nhăn và xếp cẩn thận lại vào chỗ cũ.





Cô cũng có 1 mâu thuẫn riêng.







Cô thương nhớ, nhưng đồng thời lại căm hận…








----------------






-Thưa Trần Phương quý phi, trời đã sáng rồi đấy ạ. Thần đã chuẩn bị sẵn nước và bữa sáng cho chủ nhân đây ạ.

Nghe tiếng thưa của 1 đứa nữ hầu, Trần Phương cựa mình vài cái. Cô cảm thấy mệt, và không muốn rời giấc ngủ của mình sớm hơn. Đứa hầu cũng không dám làm phiền thêm, lui ra ngoài sau đó. Trần Phương thiếp đi thêm 1 lúc nữa. Không rõ vì sao mà cô không muốn rời giường của mình.

Cho đến lúc cảm thấy không còn có thể níu kéo giấc ngủ thêm nữa, Trần Phương mới ngồi dậy. Cô bằng lòng với bữa ăn đã nguội từ lâu. Các món ăn không quá cao sang song cũng không phải là tầm thường, nói chung là phù hợp với địa vị của cô và có thể chấp nhận được. Nói đi nói lại, sự ra đi của Châu Cấn có lẽ cũng đã tác động lên cô nhiều hơn cô nghĩ. Kì lạ… cô cứ tưởng là sẽ ít thứ có thể làm cô bị ảnh hưởng nhiều đến thế.

Đứa nữ hầu lát sau lui vào giúp cô chỉnh trang lại trang phục và thu dọn bát đĩa. Trần Phương bấy giờ mới nhận ra cây lược của mình đã bị gãy mất 1 răng. Vết gãy còn mới, có lẽ là do cô quá vội vàng lúc chuẩn bị tối qua. Thật tiếc, chiếc lược rất cứng và đẹp đã theo cô mấy năm trời. Cô chìa sang đứa hầu:

-Ta cho ngươi đấy. Nó tuy bị gãy 1 răng nhưng vẫn còn rất tốt. Nếu ngươi thích thì cứ giữ lấy còn nếu không thì thôi. Nhân tiện, ngươi xuống dưới gọi Anh Quân lên, ta có việc.

Đứa hầu mừng rỡ, vội vàng đưa 2 tay nhận, mắt sáng lên trước 1 đồ vật từ Chính cung mà ra. Chiếc lược cũng đẹp thật, lấp lánh thứ bạc sáng và bóng loáng vì được mài rất kĩ. Nó mừng đến nỗi không biết nói gì để cảm ơn, chỉ biết lắp bắp không thành tiếng. Nó gật đầu rối rít thay lời và hăm hở tháo ngay búi tóc ngắn cũn ra để chải thử.


-Nhưng… thưa chủ nhân… - nó ngừng chải, mắt tự nhiên mở to như sực nhớ ra điều gì – thưa… chủ nhân đã phái Anh Quân đi từ hôm qua rồi mà…


Phải rồi… cô đã ra lệnh cho Anh Quân đi từ hôm qua. Vậy mà cô lại quên mất. Chỉ vì lúc nào cũng có hắn ở bên, khiến cho lần này cô vẫn quen thuộc với việc gọi hắn đến.



Trần Phương không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng chuẩn bị ra ngoài. Cô cần mua lược mới, mua thêm bút và đi mượn sách.

Cửa phòng Huỳnh Nhi vẫn đóng im ỉm thay vì mở sớm như mọi khi. Bản thân Trần Phương cũng thấy áy náy. Lẽ ra cô nên im lặng lâu hơn. Chỉ vì cô cũng có tính có gì nói đó, nhiều lúc không nén được trong lòng.

Trần Phương bước xuống phía dưới, định gọi đứa nữ hầu nào theo mình ra ngoài cung nhưng rồi lại thôi. Trước giờ bao giờ cũng có Anh Quân hộ tống, bỗng dưng lần này đi 1 mình, quả là cũng thấy khác lạ phần nào.


Trần Phương bước ra cổng cung Xa Cách, đưa tay hái những bông hoa chung quanh.



Cô vốn không thích cắm hoa, nhưng đây là lần đặc biệt.




Thay vì đến cổng cung, Trần Phương lại đi về hướng sông Vũ Trụ. Dòng sông qua bao nhiêu năm vẫn không hề ngả màu. Soi mình xuống chứng tích thầm lặng nhất của thời gian ấy, và cô thấy bóng mình được phản chiếu bằng những quầng sáng nhạt màu.




Biết bao vì sao vẫn lẳng lặng trôi, chỉ có điều chẳng rõ bao nhiêu trong số đó là tro tàn của Châu Cấn đây?










...
(còn tiếp)

Nov 19, 2009

Phần 33: DƯỚI TRĂNG

Phần 33: DƯỚI TRĂNG



Chỉ trong 1 buổi sáng sớm, 1 tin tức truyền đi làm xôn xao Hyuuga phủ: người sẽ trở thành cột trụ của nhà Hyuga không còn là Neji nữa mà là Kou. Không ai phủ nhận rằng Kou là người trung thành và tài năng, nhưng để thay thế cho vị trí của 1 thiên tài thì…. cũng có những lời bàn tán, rằng phải chăng vì Neji mang thù với Tông Gia trước kia nên giờ bị thất thế?

Chỉ có những người trong cuộc biết được sự thật, và họ cũng hoàn toàn không lên tiếng.
Đối với Hiashi mà nói, việc thay đổi này không phải là vấn đề quá to tát. Nhà Hyuuga hùng mạnh nhất Konoha, và 1 Konoha hùng mạnh so với những lãnh địa khác, từng đó đã đủ để gạt bỏ những lo lắng nhỏ nhặt. Ông hẳn nhiên sẽ phải suy tính lại nhiều điều khi đặt Kou thay thế Neji, nhưng đó cũng là điều duy nhất ông có thể làm lúc này. Vả lại…

Nếu như chuyện xảy ra làm tất cả mọi người xáo trộn ít nhiều thì Neji lại cảm thấy hoàn toàn nhẹ nhõm. Anh đã biết mình cần điều gì. Anh đã hiểu mục đích của mình là gì. Từng đó với anh là quá đủ.

Hyuuga phủ cuối cùng cũng trở nên tĩnh lặng như anh vẫn biết, không còn những ám ảnh vất vưởng, những lối đi không còn làm nặng bước chân và không khí không còn quánh đặc đến nỗi không thể thở.

Một khi anh có được thứ cần tìm, mọi thứ trở lại đúng với trật tự của nó.

Anh lại đi luyện tập cùng đội, lại đôi co với Lee, lại lắc đầu ngao ngán nhưng thực tâm vẫn nghe lệnh của Gai-sensei, lại kết thúc những buổi tập trong nắng chiều và lại trở về Hyuuga phủ yên ả, lặng ngắm trăng trong cơn gió se se của đêm.

Và….

-Hinata-sama – Neji ngoái đầu lại nói với 1 chiếc bóng đang nép mình sau cột trụ – sama nên vào giường đi, trời trở lạnh nhiều rồi đấy.

-Neji-san – Hinata khẽ bước ra, bẽn lẽn đan các ngón tay vào nhau – anh cũng nên nghỉ sớm đi.

-Tôi muốn ngắm trăng đêm nay.

-Ưm…em…

Như đoán được ý của Hinata, Neji ngồi sang 1 bên, chìa tay sang chỗ cạnh mình:

-Xin mời, Hinata-sama, nếu sama không ngại.

Hinata mỉm cười, sà vào cạnh Neji. Cô chìa ra chiếc áo khóac trắng tinh:

-Xin lỗi anh em chậm quá, đến tận hôm nay em mới trả lại được anh.

Neji đón lấy chiếc áo của cha mình, khẽ liếc nhìn Hinata. Nhưng cái nhìn đó không qua được mắt của cô. Hinata nhún vai:

-Anh đừng lo, em đã cẩn thận mặc áo ấm rồi, anh không cần choàng áo cho em nữa đâu – vừa nói, Hinata vừa chạm vào vai áo mình như để mình chứng.

Neji bật cười, cái cười thú nhận rằng suy nghĩ của anh đã bị Hinata nhìn thấu. Anh choàng chiếc áo qua vai, chợt nhận ra 1 vật mà trước giờ chưa hề thuộc về tấm áo này.

1 mảnh bùa ư?

-Đó là… mảnh bùa em xin ở chùa trước khi đi làm nhiệm vụ vừa rồi. Em nghĩ nó đã giúp em nhiều lắm. Em xin lỗi, em biết là anh không tin vào bùa, nhưng mà… em tin nó sẽ giúp ích. Em xin lỗi!

Sau lời phân trần của Hinata, Neji cầm lấy tấm bùa đã được khâu đính vào viền áo. Dưới nền trăng, màu lụa xanh ánh lên như 1 lớp bạc.

-Hinata-sama… - Neji đưa mắt sang bên – tôi chưa hề… nạt sama mà, sao sama phải xin lỗi?

-Đó là… - Hinata co 2 chân lên, cúi đầu xuống như muốn gục vào đầu gối để che mặt – em cứ nghĩ…

-Thành thật cảm ơn vì đã lo lắng cho tôi, Hinata-sama – Neji không rõ vô tình hay cố tình, cắt đi sự ngượng ngập của cô gái cạnh mình.

-Xin đừng bận tâm Neji-san, anh cũng đã vất vả nhiều rồi. Sự thật thì em muốn hỏi anh 1 chuyện.

-Hinata-sama… nếu là chuyện về ấn chú…

-Không, không phải chuyện đó đâu. Em muốn hỏi anh việc khác kìa.

Neji bỏ qua được nỗi lo, cởi mở dần:

-Nếu vậy xin cứ tiếp tục, Hinata-sama.

-Neji-san… “ảo mộng” và “mộng thực” là sao?

Nghe đến chữ mộng, Neji không khỏi giật mình. Chẳng lẽ Hinata đã biết chuyện?

-…Ý Hinata-sama là sao?

-Ý em là…. – Hinata hơi chững lại, phải chăng cô đã nói ra điều cô không nên – theo anh thì “ảo mộng” và “mộng thực” khác nhau như thế nào?

-“Ảo mộng”… - Neji hơi nhíu mày, nhưng lòng yên tâm vì theo cách phản ứng xem ra câu hỏi của Hinata thực ra không liên quan gì đến điều anh lo sợ - liệu có phải là thứ gì đó mà ta đặt quá xa tầm tay không? 1 giấc mơ chẳng hạn. Còn “mộng thực” thì… tôi cũng không dám chắc, nhưng có lẽ nó là điều gì đó rất gần mà ta lại không nghĩ đến, hoặc có thể ngược lại, ở ngay trước mắt nhưng lại không dám chạm đến, ý tôi là “mộng thực” hẳn là hữu hình và khả thi hơn “ảo mộng” rồi.

-Ở ngay trước mắt nhưng… không dám chạm đến?

-Cái này… nó giống như mong mỏi giấu kín trong lòng vậy. Chẳng phải những người say hoặc khi mê sảng đều có giây phút bộc lộ sự tức giận thực sự sao? Hoặc là không tự chủ được mà bật ra những suy nghĩ tình cảm thực của mình.

Hinata nhướng mày:

-Neji-san, vậy lần trước khi anh bị thương?

-Lần trước?

-K…không có gì – Hinata nhún vai, vội quay đi – em đang tự hỏi không biết vết thương của anh đã lành chưa.

-Không sao đâu, Hinata-sama, xin đừng lo lắng.

Nhưng Hinata không chú tâm vào câu trả lời của Neji nhiều. Nếu khi mê man trên giường Neji đã thể hiện suy nghĩ thực sự của mình…

“Ở ngay trước mặt nhưng không thể chạm đến”

Neji-san, đó… phải là điều anh giấu kín hay không?


---


PS: mình chờ mong viết đến chap này lâu lắm rồi. Bởi nó là nút thắt trong chuỗi chapter 1-11-22-33. Cuối cùng đã viết xong, cảm giác thật hạnh phúc. Và không, dĩ nhiên không phải vô tình mà các chap này lại có chung 1 mạch chính ^^ hi vọng đây coi như là bất ngờ nho nhỏ cho những người ủng hộ fic của mình nói chung và fanfic này nói riêng. Chap này dành tặng cho những người còn nhớ nội dung chap 1,11 và 22.