Phần 33: DƯỚI TRĂNG
Chỉ trong
1 buổi sáng sớm, 1 tin tức truyền đi làm xôn xao Hyuuga phủ: người sẽ trở thành
cột trụ của nhà Hyuga không còn là Neji nữa mà là Kou. Không ai phủ nhận rằng
Kou là người trung thành và tài năng, nhưng để thay thế cho vị trí của 1 thiên
tài thì…. cũng có những lời bàn tán, rằng phải chăng vì Neji mang thù với Tông
Gia trước kia nên giờ bị thất thế?
Chỉ có
những người trong cuộc biết được sự thật, và họ cũng hoàn toàn không lên tiếng.
Đối với
Hiashi mà nói, việc thay đổi này không phải là vấn đề quá to tát. Nhà Hyuuga
hùng mạnh nhất Konoha, và 1 Konoha hùng mạnh so với những lãnh địa khác, từng
đó đã đủ để gạt bỏ những lo lắng nhỏ nhặt. Ông hẳn nhiên sẽ phải suy tính lại
nhiều điều khi đặt Kou thay thế Neji, nhưng đó cũng là điều duy nhất ông có thể
làm lúc này. Vả lại…
Nếu như
chuyện xảy ra làm tất cả mọi người xáo trộn ít nhiều thì Neji lại cảm thấy hoàn
toàn nhẹ nhõm. Anh đã biết mình cần điều gì. Anh đã hiểu mục đích của mình là
gì. Từng đó với anh là quá đủ.
Hyuuga
phủ cuối cùng cũng trở nên tĩnh lặng như anh vẫn biết, không còn những ám ảnh
vất vưởng, những lối đi không còn làm nặng bước chân và không khí không còn
quánh đặc đến nỗi không thể thở.
Một khi
anh có được thứ cần tìm, mọi thứ trở lại đúng với trật tự của nó.
Anh lại
đi luyện tập cùng đội, lại đôi co với Lee, lại lắc đầu ngao ngán nhưng thực tâm
vẫn nghe lệnh của Gai-sensei, lại kết thúc những buổi tập trong nắng chiều và
lại trở về Hyuuga phủ yên ả, lặng ngắm trăng trong cơn gió se se của đêm.
Và….
-Hinata-sama
– Neji ngoái đầu lại nói với 1 chiếc bóng đang nép mình sau cột trụ – sama nên
vào giường đi, trời trở lạnh nhiều rồi đấy.
-Neji-san
– Hinata khẽ bước ra, bẽn lẽn đan các ngón tay vào nhau – anh cũng nên nghỉ sớm
đi.
-Tôi muốn
ngắm trăng đêm nay.
-Ưm…em…
Như đoán
được ý của Hinata, Neji ngồi sang 1 bên, chìa tay sang chỗ cạnh mình:
-Xin mời,
Hinata-sama, nếu sama không ngại.
Hinata
mỉm cười, sà vào cạnh Neji. Cô chìa ra chiếc áo khóac trắng tinh:
-Xin lỗi
anh em chậm quá, đến tận hôm nay em mới trả lại được anh.
Neji đón
lấy chiếc áo của cha mình, khẽ liếc nhìn Hinata. Nhưng cái nhìn đó không qua
được mắt của cô. Hinata nhún vai:
-Anh đừng
lo, em đã cẩn thận mặc áo ấm rồi, anh không cần choàng áo cho em nữa đâu – vừa
nói, Hinata vừa chạm vào vai áo mình như để mình chứng.
Neji bật
cười, cái cười thú nhận rằng suy nghĩ của anh đã bị Hinata nhìn thấu. Anh
choàng chiếc áo qua vai, chợt nhận ra 1 vật mà trước giờ chưa hề thuộc về tấm
áo này.
1 mảnh
bùa ư?
-Đó là…
mảnh bùa em xin ở chùa trước khi đi làm nhiệm vụ vừa rồi. Em nghĩ nó đã giúp em
nhiều lắm. Em xin lỗi, em biết là anh không tin vào bùa, nhưng mà… em tin nó sẽ
giúp ích. Em xin lỗi!
Sau lời
phân trần của Hinata, Neji cầm lấy tấm bùa đã được khâu đính vào viền áo. Dưới
nền trăng, màu lụa xanh ánh lên như 1 lớp bạc.
-Hinata-sama…
- Neji đưa mắt sang bên – tôi chưa hề… nạt sama mà, sao sama phải xin lỗi?
-Đó là… -
Hinata co 2 chân lên, cúi đầu xuống như muốn gục vào đầu gối để che mặt – em cứ
nghĩ…
-Thành
thật cảm ơn vì đã lo lắng cho tôi, Hinata-sama – Neji không rõ vô tình hay cố
tình, cắt đi sự ngượng ngập của cô gái cạnh mình.
-Xin đừng
bận tâm Neji-san, anh cũng đã vất vả nhiều rồi. Sự thật thì em muốn hỏi anh 1
chuyện.
-Hinata-sama…
nếu là chuyện về ấn chú…
-Không,
không phải chuyện đó đâu. Em muốn hỏi anh việc khác kìa.
Neji bỏ
qua được nỗi lo, cởi mở dần:
-Nếu vậy
xin cứ tiếp tục, Hinata-sama.
-Neji-san…
“ảo mộng” và “mộng thực” là sao?
Nghe đến
chữ mộng, Neji không khỏi giật mình. Chẳng lẽ Hinata đã biết chuyện?
-…Ý
Hinata-sama là sao?
-Ý em
là…. – Hinata hơi chững lại, phải chăng cô đã nói ra điều cô không nên – theo
anh thì “ảo mộng” và “mộng thực” khác nhau như thế nào?
-“Ảo
mộng”… - Neji hơi nhíu mày, nhưng lòng yên tâm vì theo cách phản ứng xem ra câu
hỏi của Hinata thực ra không liên quan gì đến điều anh lo sợ - liệu có phải là
thứ gì đó mà ta đặt quá xa tầm tay không? 1 giấc mơ chẳng hạn. Còn “mộng thực”
thì… tôi cũng không dám chắc, nhưng có lẽ nó là điều gì đó rất gần mà ta lại
không nghĩ đến, hoặc có thể ngược lại, ở ngay trước mắt nhưng lại không dám
chạm đến, ý tôi là “mộng thực” hẳn là hữu hình và khả thi hơn “ảo mộng” rồi.
-Ở ngay
trước mắt nhưng… không dám chạm đến?
-Cái này…
nó giống như mong mỏi giấu kín trong lòng vậy. Chẳng phải những người say hoặc
khi mê sảng đều có giây phút bộc lộ sự tức giận thực sự sao? Hoặc là không tự
chủ được mà bật ra những suy nghĩ tình cảm thực của mình.
Hinata
nhướng mày:
-Neji-san,
vậy lần trước khi anh bị thương?
-Lần
trước?
-K…không
có gì – Hinata nhún vai, vội quay đi – em đang tự hỏi không biết vết thương của
anh đã lành chưa.
-Không
sao đâu, Hinata-sama, xin đừng lo lắng.
Nhưng
Hinata không chú tâm vào câu trả lời của Neji nhiều. Nếu khi mê man trên giường
Neji đã thể hiện suy nghĩ thực sự của mình…
“Ở ngay
trước mặt nhưng không thể chạm đến”
Neji-san,
đó… phải là điều anh giấu kín hay không?
---
PS: mình
chờ mong viết đến chap này lâu lắm rồi. Bởi nó là nút thắt trong chuỗi chapter
1-11-22-33. Cuối cùng đã viết xong, cảm giác thật hạnh phúc. Và không, dĩ nhiên
không phải vô tình mà các chap này lại có chung 1 mạch chính ^^ hi vọng đây coi
như là bất ngờ nho nhỏ cho những người ủng hộ fic của mình nói chung và fanfic
này nói riêng. Chap này dành tặng cho những người còn nhớ nội dung chap 1,11 và
22.
No comments:
Post a Comment