Nov 16, 2009

chap 2

Trần Phương chờ đến khi cái bóng tím như 1 bông bằng lăng của Huỳnh Nhi khuất hẳn phía chuồng ngựa mới bước lại vào phòng. Bao giờ cũng vậy, khi có một người ra đi cũng là lúc cô và Huỳnh Nhi cãi nhau. Âu đó cũng là lẽ dĩ nhiên, bởi đã bước đến đây tuy không bị khinh rẻ nhưng nói đi nói lại cũng chỉ như phần dư thừa của một Chính cung rực rỡ ngói vàng. Nhất là khi chứng kiến cái chết của từng người lần lượt cứ như từng tia nắng sắp bị mây mờ vùi dập tan tác, bấy giờ ta mới thấy trong lòng xao động bởi nhận ra có thể vì giây phút nông cạn nào đó ngày mai mà ta rồi cũng sẽ trở thành thế kia…

Trần Phương thở dài, cầm bút lên định viết mới nhận ra mực đã cạn từ lâu, ngay cả quản bút lâu không dùng đã đóng 1 lớp bụi mờ. Cô vén tấm khăn voan lên khuỷu tay, run run mài mực lại. Mảnh đá mài không chịu yên vị, cứ tự va đập vào thành nghiên, cuối cùng cũng chẳng tránh được việc trên mặt gỗ đen thâm thâm hiện rõ lên những vết tròn to tướng đen thủi nhoe nhoét. Không chút chần chừ, Trần Phương vơ ngay lấy chiếc khăn lau ở góc nhà, cúi xuống cố gắng chùi cho thật sạch.

Tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên, dường như cả cánh cửa cũng không dám kêu lớn hơn:

-Chủ nhân, thần mang bếp sưởi vào đây ạ.

-Vào đi - Trần Phương trả lời trong khi vẫn vật lộn với mảnh khăn nhơ nhuốc trong tay.

Tên hầu cẩn thận đẩy nhẹ cửa. Nhìn chủ nhân mình đang quỳ trên sàn, hai tay cọ mạnh tấm khăn nhơ bẩn lên mặt gỗ như 1 đứa nô tì thực sự, hắn ta phát hoảng. Vội vã đặt bếp sưởi xuống chân đỡ, hắn lao đến can ngăn:

-Ôi trời, chủ nhân làm gì vậy? Việc hèn kém này xin cứ để thần. Chủ nhân đừng làm thế!

Tên hầu tìm cách giành lấy chiếc khăn trong tay Trần Phương song cô vội lùi lại, hua tay đẩy hắn ra. Cả 2 cứ như đang trong 1 trận chiến không va chạm. Tên hầu không dám đến gần song vẫn tìm mọi cách với lấy vật dụng chỉ dành cho kẻ làm nô lệ còn chủ nhân của hắn thì liên tục đưa tay ra như 1 tấm lá chắn kiêm mũi nhọn bảo vệ, đôi mắt ngây dại và thái độ thì kiên quyết một cách gần như điên loạn. Trần Phương ngả đầu về phía sau để tránh, vai cô va mạnh vào chân bàn làm cả quản bút rơi thẳng xuống người cô. Nhìn cô như 1 kẻ mới thoát ra từ 1 trận mưa bút với bộ dạng mà ngay cả kẻ ăn xin cũng phải cười vào mặt. Song Trần Phương thì vẫn nắm khư khư cái thứ nhơ bẩn kia, miệng liên tục lặp lại:

-Để ta, ngươi hãy để ta. Ta muốn tự làm. Ngươi phải để ta làm. Để ta, phải để ta…

Tên hầu không cười, nhưng rõ ràng hắn có vẻ bất lực. Thế mà ngay sau đó, hắn lại là người chấm dứt cuộc giằng co. Ngay khi thấy bản thân mình khó lòng giữ bình tĩnh cho chủ nhân, hắn gần như hét lên:

-Chủ nhân! Bỏ ra đi!

Trần Phương hơi sững lại đôi chút, đôi mắt mở to nhìn thẳng vào tên hầu của mình. Như sương mù dày đặc bỗng chốc tan đi, để rồi lộ ra những mớ hỗn độn. Trần Phương như vừa tỉnh khỏi cơn mộng triền miên. Sững sờ, chen cả cái hốt hoảng. Và đến tận lúc bấy giờ, cô mới nhận ra rằng gương mặt mình đầm đìa nước mắt.

Người hầu của cô cẩn trọng đưa hai tay ra, cung kính lẫn vẻ van nài:

-Chủ nhân, thần xin người đấy, bỏ nó ra đi.

Có vẻ ngỡ ngàng lẫn sợ sệt như 1 đứa trẻ, chưa hẳn đã lấy lại được ổn định, Trần Phương thả nhẹ khăn vào lòng bàn tay hắn ta rồi ngồi phịch lên ghế, mi mắt không hề động. Tên hầu vội vàng cúi xuống nhặt những thứ bị rơi đặt trở lại chỗ cũ, mắt không rời cô. Chỉ cần cô có dù chỉ 1 cử chỉ khác lạ nhỏ nhất, hắn vẫn sẽ nhận ra. Cầm một chiếc khăn thêu trắng mượt, hắn hơi quỳ xuống, lau sạch tay cho cô, từng chút một, thật cẩn thận. Hai bàn tay Trần Phương không chỉ bị bẩn vì những thứ cô đã chạm vào, nó còn trở nên cứng và lạnh tự lúc nào không biết. Xong đâu đấy, hắn đặt nghiên mực lại ngay ngắn, bắt đầu cần mẫn mài lại, cái thứ chất sánh đặc màu, và vẫn không ngừng để mắt đến chủ nhân của mình.

Trần Phương ngồi thừ ra, mắt chăm chăm hướng ra cửa sổ, nơi tuyết trắng đóng thành từng lớp trên khung gỗ, mà thật ra cũng chẳng rõ cô có nhìn khung cảnh đó hay không. Một lúc. Rồi bất chợt theo phong cách khác hẳn vẻ dài dại khi nãy, Trần Phương đứng thẳng người, chỉnh trang lại váy áo và lau đi những giọt nước mỏng còn đọng trên khóe mắt, không quên nghiêm nghị ra lệnh:

-Anh Quân, mài cẩn thận đấy, chút nữa nhớ lau sạch chỗ bẩn trên sàn.

-Dạ, thưa chủ nhân – tên hầu mang tên Anh Quân lễ phép thưa, không biểu lộ sự ngạc nhiên trước thái độ khác thường của chủ nhân khi nãy và cũng không gì là mừng rỡ hơn khi cô bình thường trở lại - chủ nhân có cần hạ thần chuẩn bị sẵn hoa cho lễ của Châu Cấn quý phi tối nay?

-Không cần đâu - Trần Phương chải lại tóc rồi cầm bút lên bắt đầu viết - chuyện đó hẳn Huỳnh Nhi đã chuẩn bị sẵn. Hơn nữa, chút nữa ta có việc cần nhờ ngươi.

-Thần xin mạo muội, nhưng hình như chủ nhân vẫn còn điều muốn nói – Anh Quân cúi đầu kính cẩn, không rõ đang mừng với bản thân hay vì mừng cho chủ nhân đã hoàn toàn thoát khỏi trạng thái hoảng loạn.

Trần Phương bỗng ngưng viết. Cô ngước nhìn tên hầu của mình, chân mày không động. Rồi khẽ nhắm mắt, cô lắc nhẹ mái đầu:

-Anh Quân, quả là chẳng khi nào ta giấu được ngươi!

-Chủ nhân tha tội, hạ thần không dám – Anh Quân cúi mình lễ phép

-Anh Quân – Trần Phương tì 1 tay lên cằm, mắt vẫn hướng về phía khung cửa sổ - ta… có lẽ nào ta đã quá già cỗi rồi không?

-Sao chủ nhân lại hỏi vậy?

-Hay là ta đã quá sai lầm?

-…

-Ta… ta không biết nữa Anh Quân, nhưng… tại sao bỗng dưng ta lại cảm thấy e sợ trước bình minh của ngày mai? Để rồi ta lại nếm cái thứ hương vị chán chường của hiện tại. Ta đã trở thành 1 bà già nhút nhát, hay bởi vì ta đã làm điều gì quá sai lầm chăng?

Trần Phương thở dài lần nữa. Không gian tĩnh và bỗng chốc đọng lại thành giọt, tuồng như nghe được cả tiếng tuyết hạ mình xuống sân.

-Chủ nhân, rõ ràng là người bị ảnh hưởng rất mạnh từ sự ra đi của Châu Cấn quý phi. Bởi bình thường sẽ không bao giờ người cư xử như khi nãy cả.

-Ngươi nói vậy, ta có vẻ… điên dại lắm sao? – Trần Phương buông thõng tay, tấm voan đen phủ xuống nền nhà.

-Thần không dám mạo muội nhưng quả thật thần chưa bao giờ thấy chủ nhân như vậy.












...

(còn tiếp)

No comments:

Post a Comment