Nov 16, 2009

chap 1

Trong cuộc sống…

Có những người mà ta yêu thương đến mức quên hết thảy ngay cả bản thân mình… đó là một điều tệ hại…

Có những người quên ta đi, làm ta buồn khổ, đó cũng là 1 điều tệ hại…

Có những người ta yêu thương đến mức quên cả bản thân mình lại không nhớ đến ta, khiến cho ta phải đau đớn.

Đó là một trong số những điều tệ hại nhất trên đời…







Có 1 cổng thành, nắm giữ tất cả những điều mà một người thường luôn muốn kiếm tìm: thiên đường. Nơi đó có tuyết bao phủ quanh năm, tạo ra 1 khung cảnh thần tiên khi mà tất cả mọi thứ chìm vào một màu trắng xóa. Một nơi duy nhất trên thế gian có thể nhìn thấy mặt trời và mặt trăng giao nhau cùng một lúc, nơi duy nhất có thể nhìn thấy toàn vẹn dòng sông Vũ Trụ mà không hề bị che khuất bởi bất cứ tham vọng nào. Ở đó có người sinh sống, có 1 vị vua trị vì, có tình yêu thương, và có cả sự ganh ghét. Đó là 1 thế giới bình thường.

Vua Nguyễn Ngọc cai trị nơi này đã 8 lần nguyệt thực. Người giữ cho mây trời không đổi sắc, giữ gió và nước luôn gắn kết nhau, giữ cho ánh sáng và bóng đêm thay phiên nhau ngự trị. Vua Nguyễn Ngọc có nhiều người vợ, ông có thể tìm bất cứ nơi đâu và chọn bất cứ ai làm vợ mình. Thành vua ở là thành Vi Quân, cổng thành vững chắc hơn tất cả mọi cổng thành. Trong thành, dù là tuyết rơi nhưng muôn hoa vẫn đua nở, dẫu là khí lạnh nhưng nụ cười vẫn tràn ngập khắp nơi. Và nằm ở 1 góc xa nhất của thành là cung dành riêng cho những phi tần cung nữ muốn sống thanh bình tĩnh lặng hoặc đã bị ép đến đó vì làm phật ý vua: cung Xa Cách

Cung Xa Cách không rộng, cũng không chật. Mà ở đây cũng chẳng ai kêu than chuyện đó cả. Mặc dù cung ít khi nào vang lên tiếng động đủ lớn để gây chú ý, song khi có những chuyện ồn ào cũng chẳng ai ở đây buồn bận tâm. Hôm nay cũng vậy. Toàn bộ cung vang lên tiếng kêu thét của 1 người phụ nữ trẻ, người trước nay vẫn sống trong căn phòng ở cuối dãy. Tiếng kêu rên rỉ len qua mọi ngóc ngách, phản ánh toàn bộ tất cả những nỗi thống khổ chủ nhân của nó phải chịu đựng mà hẳn người ngoài chỉ thoáng nghe qua cũng phải thấy lạnh người. Người phụ nữ vật vã trong cảm giác đau đớn y như kẻ tù tội đang phải chịu cực hình.

Thêm 1 thời gian ngắn nữa. Rồi tất cả lại trở về im lặng. Quân lính theo lệnh vào đưa xác con đàn bà mà chúng gọi là “đáng chịu tội” đi, và số kiếp của thân xác cô ả đã được định sẵn: tan biến thành cát bụi. Đó là Châu Cấn quý phi, người phi tần từng được vua yêu quý, do bị chán dần, cuối cùng cũng đã chọn cho mình 1 con đường duy nhất: bước vào cung Xa Cách. và vì không biết giữ thân phận, dám lén lút quan hệ với người đàn ông khác nên đã phải nhận lấy cái chết bằng thuốc độc. Đó không phải là người đầu tiên, và dĩ nhiên cũng không phải là người cuối cùng ở nơi này có kết thúc như vậy.

Mấy tên lính còn chưa đi khuất bóng, một cánh cửa trên tầng 3 đã bật mở. Bóng người đến bên hành lang, nhìn về phía cái xác trắng nhợt dù bị kéo lê trên nền tuyết vẫn lộ rõ vẻ đẹp hơn người. Nhanh làm sao, y như hoa đẹp càng sớm rời cành, như thú vui càng nhanh tan biến. Chỉ thương cho sắc đẹp mỹ miều vốn không tình không tội mà giờ cũng phải tan biến vào hư vô.

-Trần Phương, cô thương Châu Cấn quý phi à? – 1 giọng nói vang lên – cô không sợ đó là tấm gương của cô hay sao?

Bóng người quay lại, khẽ mỉm cười:

-Huỳnh Nhi quý phi, không phải cô cũng vậy sao?

-Xin đừng gọi tôi là “quý phi” - Huỳnh Nhi quý phi mỉm cười đáp lại, khẽ vuốt nhẹ tấm voan màu tím nhạt – cô thừa biết nơi này đâu có kẻ nào được trao danh “quý phi” trang trọng được bằng cô.

Trần Phương không nhìn vào người đối thoại với mình mà lại dõi mắt theo con đường đám lính vừa đi qua, để lại trên nền trắng những dẫu chân mờ mờ và một rãnh dài be bét. Chính cung hoàn toàn vô cảm trước sự ra đi của nhan sắc ấy, duy chỉ có ngọn tháp canh sù sì là vẫn ngỏng cổ lên cao như để quan sát những bóng người còn lại ở đây.

-Tôi không quan trọng vấn đề danh xưng, tùy cô thôi. Đã vào nơi này thì dù có là hoàng hậu cũng đâu có ích gì. Cô thấy đấy, xưa nay làm gì có ai vừa xinh đẹp vừa khéo ăn khéo nói bằng Châu Cấn quý phi, ấy thế mà cũng đến ngày phấn trắng trở thành bụi vôi – Trần Phương nhìn lên ngọn tháp canh, hình như cô thấy bóng ai đứng ở đó. Nhưng vì ngược sáng, nên cô không thể nào nhìn rõ hơn.

-Quý phi có học nên ăn nói văn hoa thế, chứ tôi làm sao mà bì được. Nhưng xem ra… học vấn không phải là thứ có thể níu giữ ngôi vị, phải không thưa quý phi?

-Huỳnh Nhi phi, cô nói vậy là có ý gì? - Trần Phương quý phi nghiêm nét mặt, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại.

Huỳnh Nhi quý phi không buồn đáp, đi thẳng xuống sân. Nghe tiếng bước, nhiều cách cửa mới bắt đầu mở ra, những con mắt mơ hồ nửa như say nửa như tỉnh khẽ nhìn nhau rồi lại nhìn về căn phòng trống ở cuối dãy mà có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ có thêm người đến ở - căn phòng của Châu Cấn quý phi.

















...



(còn tiếp)

No comments:

Post a Comment