Nov 16, 2009

chap 4

Trần Phương lặng người. Anh Quân đã đi xa lắm rồi. Cô cũng không thể thấy hắn nữa, chỉ có thể biết là hắn ở trên con đường tại hướng đó mà thôi. Hắn sẽ đi ra khỏi cung, vượt qua cả cổng thành tráng lệ để đến với nơi mà cô đã sinh ra.

-Trần Phương, hôm nay cô thật lạ đấy! – 1 giọng nói quen lại vang lên. Dường như chủ nhân của nó cũng ở đây lâu lắm rồi, chỉ vì không muốn phá đi cảnh chia tay nên mới ngăn không cho họng mình phát ra tiếng.

Trần Phương không quay đầu lại, chỉ đáp lời:

-Huỳnh Nhi, sao cô lại nói vậy?

Huỳnh Nhi tiến đến bên Trần Phương, cũng nhìn về phía xa, nơi bóng Anh Quân khi nãy hãy còn thấp thoáng:

-Tôi lấy làm ngạc nhiên nhiều đấy. Bởi hắn là người mà cô tin tưởng nhất mà. Vậy mà cô lại để hắn đi, 1 cách quá đột ngột.

Trần Phương quay lưng lại với nền trắng, mỉm cười, hơi ngỡ ngàng:

-Tôi giống như tin hắn lắm sao?

Huỳnh Nhi vuốt lại tóc rồi lấy tay cầm voan của Trần Phương khẽ đưa nhẹ lên:

-Từ khi vua Nguyễn Ngọc tặng hắn cho cô, chưa bao giờ tôi thấy cô nghi ngờ hắn điều gì, và cũng chẳng bao giờ tôi thấy hắn trái lệnh cô. Xưa nay hắn và cô có bao giờ cách xa nhau quá nửa bước, mà nay cô lại để hắn rời xa cô như thế…

Trần Phương cầm lại tấm voan từ tay Huỳnh Nhi, lắc đầu chậm rãi, không biết bản thân đang phủ nhận hay thừa nhận điều gì:

-Ừ, có lẽ tôi tin hắn nhiều lắm…

-Tin đến nỗi không sợ hắn sẽ nhân cơ hội này mà chạy mất sao? – Huỳnh Nhi đưa 1 lọn tóc lên ngang miệng, dựa hẳn người vào thành lan can.

-Huỳnh Nhi – Trần Phương khó chịu – sao cô lúc nào cũng phải nói những điều không hay thế nhỉ?

-Thành thật xin lỗi cô – Huỳnh Nhi nhún vai, nhướng cặp lông mày lá liễu lên nhưng ánh mắt lại chứa đựng 1 cái gì đó xa xăm hơn khoảng trắng hiện tại – cô biết đấy, tôi và cô đều chung một đặc điểm là thấy gì nói đấy, thấy sai là lập tức phản ứng lại, vì vậy mới sinh ra lắm chuyện thị phi. Cô cũng hiểu điều này mà…

Trần Phương lặng người, nhìn Huỳnh Nhi. Cô vẫn nhớ cái ngày Huỳnh Nhi đến sóng bước cùng vua. Vua Nguyễn Ngọc khi ấy tưởng muốn điên lên vì sự can trường của một cô gái. Huỳnh Nhi vẫn rất đẹp, dù không còn ở cạnh vua nữa. Dáng vẻ như ẩn chứa tất cả sương gió lẫn cát bụi của đường trường, Huỳnh Nhi vẫn còn thừa khả năng nếu lại được làm lại từ đầu dù tính cách thẳng thắn của cô đã làm khối kẻ phải ganh ghét. Trần Phương cũng nhớ ngày Huỳnh Nhi đến ra mắt mình, không chút e sợ nề hà. Cô cũng nhớ cả cái ngày Huỳnh Nhi bị ép vào ở trong cung Xa Cách này. Đó là lần đầu tiên cô thấy Huỳnh Nhi không nhìn mọi người bằng ánh mắt kiêu hãnh của một con người tự tin nữa.

-Tôi với cô là 2 kẻ quá hiểu nhau, đến mức thân nhau lúc nào chẳng hiểu – Huỳnh Nhi tiếp lời – cái tội tôi gan to dám phê phán vua trước mặt tể tướng để rồi bị tống vào đây nào có ai biết, nhưng cũng chỉ có mình cô là hiểu thấu. Ý tôi là gồm có cô, Châu Cấn quý phi và cả Phúc hoàng hậu đương triều nữa.

-Ít nhất thì cô cũng đã từng có 1 vị trí cao hơn rất nhiều người, khiến ai ai cũng phải ghen tị. Cả tôi, hoàng hậu lẫn Châu Cấn cũng từng phải phải xanh cả mặt đấy thôi – Trần Phương an ủi, nhưng có thể coi đó như 1 lời chia sẻ của 2 đối thủ nay đã cùng bại trận thì đúng hơn.

-Sao? – Huỳnh Nhi nhỏm dậy – cô ghen tị với tôi?

Trần Phương nhìn thái độ bất ngờ của Huỳnh Nhi, phì cười rồi nghiêng đẩu đáp:

-Sao lại không? Cô xinh đẹp, tài giỏi và thông minh. Chỉ có cô là người dám phát ngôn những điều làm xanh xám mặt mày từ vua đến dân. Vua Nguyễn Ngọc đeo bám cô cỡ nào thì cô rõ nhất rồi. Dù Nguyễn Ngọc có giận đến thế nào nhưng khi gặp cô thì lại trở lại điềm tĩnh như thường. Cô giận vua, không thèm nhìn mặt là anh ta tưởng như muốn bán hết cả giang sơn này đổi lấy nụ cười của cô. Như vậy không đáng để ghen tị sao?

Huỳnh Nhi tròn mắt giây lát, rồi lấy tay che miệng mà bật cười khanh khách. Cô đến gần hơn bên Trần Phương, mà khuôn mặt vẫn để rõ có điều gì đó đáng cười lắm.

-Cô thật là… tôi không thể nhịn cười được – Huỳnh Nhi khúc khích – đáng lẽ ra tôi phải ghen với cô chứ, thưa quý phi.

-Ghen với… tôi? Tại sao? – Trần Phương ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu – tôi là người bị tống vào đây đầu tiên từ ngày vua Nguyễn Ngọc lên ngôi, thế có gì là đáng ghen?

Môi vẫn nở nụ cười, song Huỳnh Nhi đã lấy lại dáng vẻ nghiêm trang:

-Nói thật với cô, từ ngày cô vào đây hẳn là Phúc quý phi mừng ra mặt vì đã loại được đối thủ nguy hiểm cho ngôi vị hoàng hậu. Bởi vì khi ấy cô cũng như tôi, cũng là 1 quý phi kia mà. Ai trong 4 chúng ta là cô, tôi, Phúc hoàng hậu và Châu Cấn cũng đều có khả năng trở thành hoàng hậu hết. Đã là phụ nữ, ai lại chẳng ghen đối thủ của mình!

-Nhưng…

Trần Phương chưa kịp nói cho tròn chữ, Huỳnh Nhi đã cắt lời:

-Có mà cả lũ phi tần phải trù ẻo cho cô chết mới phải, vậy mà cô lại đi ghen tị với tôi sao? Tôi nói thật nhé, khi đó vua Nguyễn Ngọc khinh ai thì tôi không cần biết nhưng rõ ràng là coi trọng cô!

Trần Phương cười buồn như muốn khóc, đầu óc thoáng chốc hiện ra những khung cảnh quá khứ:

-Coi trọng tôi ư? Không phải đâu Huỳnh Nhi ạ. Không phải đâu…. Nếu coi trọng tôi thực thì tôi đâu cần phải ở đây. Nếu coi trọng tôi thực, đáng lẽ ra tôi đã phải rời khỏi đây từ lâu rồi…

Thấy Trần Phương trùng xuống, Huỳnh Nhi vội đổi đề tài:

-Thôi được rồi, nói chung là đã vào đây thì quá khứ huy hoàng còn là cái gì nữa chứ! Mà… tôi hỏi thật này…

-Sao?

-Tại sao… cô lại phải vào đây? Cô đã phạm tội gì? Không ai trong những người ở đây và trong cung hiểu được cả. Chuyện gì đã xảy ra giữa cô và vua?

Trần Phương hơi sững lại. Thoáng chốc, 1 biểu cảm phủ lên khuôn mặt cô thật lạ. Lạ đến mức ngay cả Huỳnh Nhi cũng không hiểu được nó là gì, chỉ có thể tạm hiểu đó là 1 nét mặt không lấy gì làm vui vẻ. Nó trầm uất, căm phẫn theo 1 chiều hướng phức tạp hơn.

-Tôi không muốn nhắc về vấn đề này – Trần Phương bước vội vào trong phòng, đóng cửa lại trước khi kịp nhìn thấy Huỳnh Nhi có thái độ như thế nào – tôi muốn nghỉ ngơi.














...

(còn tiếp)

No comments:

Post a Comment