Nov 16, 2009

chap 5

Quay về với chiếc ghế quen thuộc, Trần Phương không nhận ra bếp sưởi Anh Quân mang đến từ lúc sáng đã sắp tàn hết. Cô cứ ngồi bất động, thật lâu. Bao nhiêu quá khứ tưởng đã chôn vùi đi hết, mà chẳng hiểu sao hôm nay lại ùn đến như dòng thác lũ không có cách nào ngăn cản được. Chúng xoáy đảo, làm xáo trộn trí nhớ của cô, xáo trộn cả cảm nhận thời gian qua từng khắc trễ nải, xới tung tất cả những gì là cần nhấn chìm nhất để rồi phô ra lồ lộ hệt như những con cá mắc cạn, cứ mãi nằm trơ trên cát. Tất cả không gian quanh cô giờ chỉ đặc nghẹt toàn những hình ảnh quá khứ, động vào đâu cũng làm gợi nhắc lại chúng.

Trần Phương đành bất lực, không thể nào cản được chính đầu óc của cô. Nào tấm khăn trải bàn tinh tế là của Châu Cấn thêu tặng từ hồi còn ở trong cung, đến cả những tấm lụa óng ánh sắc mặt trời do chính Phúc hoàng hậu mua đến làm quà lễ. Còn cả tủ sách đầy chặt là biết bao lần chu du trong thành, biết bao cuốn là quà của người thân, và cũng rất nhiều là của những phi tần cấp dưới nghe danh sợ tiếng.

Trần Phương với lấy 1 cuốn sổ nhỏ bọc bằng da thuộc đã cũ nằm ở tầng trên cùng. Vuốt nhẹ ngón tay lên những lớp da tuy đã trải qua năm tháng như vẫn còn khá bóng và rất sạch sẽ nhờ tay Anh Quân chăm chỉ lau dọn, Trần Phương hít thật sâu, cứ như đang cố gắng thu lại những cảm giác mà cuốn sổ này đã trải qua. Cô viền tay theo mép chỉ, có ý muốn mở nó – hiện thân rõ rệt nhất của quá khứ ra. Nhưng rồi như chợt tỉnh, cô tự đẩy cuốn sổ ra thật xa mình, cố chống chọi với 1 ma lực vô hình nhưng mạnh mẽ đang dìm cô càng lúc càng sâu hơn. Thật chậm, ngón tay cô lại tự đưa đẩy mình len vào kẽ giấy. Kẻ chiến thắng luôn là những thứ như thế. Thật hấp tấp, Trần Phương lật vội trang giấy đầu tiên ra: chỉ là 1 lớp giấy dầu màu vàng đất nhàn nhạt.

Trang thứ 2 là 1 bức tranh nhỏ được vẽ nhanh trên giấy gai. Tranh của Anh Quân. Một giọt nước mắt rơi xuống, làm thẫm màu 1 khoảnh tròn trên hình vẽ 1 cô gái. Cô gái trong tranh có ánh nhìn không chăm chú mà cũng không đến mức quá thờ ơ với tất thảy chung quanh. Lần lượt những trang tiếp theo là bút tích của những người đã từng đi qua cuộc đời của cô cho đến lúc này. Những câu bình thơ, những cánh hoa ép có lúc của chính cô là những dấu tích còn lại cho 1 thuở vui vẻ và vương giả có lẽ sẽ không bao giờ quay trở lại. Cho đến trang cuối là 1 dòng chữ bay bướm với nét mực óng ánh sắc kim trang nhã: “Trần Phương nhị ái phi, tư chất thiên bẩm, hiểu thấu lòng người, đáng quý như viên ngọc, lúc nào cũng cần phải mang theo, gìn giữ”.

Vai Trần Phương run lên, cô phải đưa tay lên ngăn bớt nước mắt mình trào ra thêm nữa 1 cách vô vọng. Cô dựa vào tường, thấy đau đớn hơn cả phải chịu cái chết. Không chỉ vai cô, mà lòng cô cũng run. Không chỉ nước mắt, mà tâm trí như cũng muốn tan tành. Giấu mặt vào lòng bàn tay, cô nửa căm hận nửa lại xót thương. Căm cho đời hay căm cho cô? Xót cho cô hay xót cho đời?





Có lẽ là cho cả 2…




Trần Phương ngồi bệt xuống đất, co ro dù trời không đến mức quá lạnh. Con người thật là lạ kì, tất cả cảm xúc và giác quan đều bị suy nghĩ chi phối. Trần Phương ôm cuốn sổ vào lòng, nấc lên từng tiếng rồi lại bất thần quăng nó ra xa. Xấp giấy trắng bọc da đập mạnh vào bờ tường rồi xõa mình nằm sóng xoài trên nền nhà.






Bút tích của Nguyễn Ngọc.






--------------




-Huỳnh Nhi quý phi, Trần Phương quý phi đâu rồi?

-Đừng lo – Huỳnh Nhi vừa nói vừa đặt cây trâm cài tóc, kỉ vật của Châu Cấn lên bậu cửa – bận bịu thế lại mất mất 1 tên hầu nên cô ta chậm là phải.

Huỳnh Nhi đáp lại với các vương phi khác trong buổi lễ tang của Châu Cấn phi về sự chậm trễ cũa Trần Phương cũng có phần đúng. Quả thực là thiếu đi Anh Quân, Trần Phương làm nhiều việc có phần chậm hẳn cho dù đã có đám nữ hầu. Nước rửa mặt thì chậm, áo choàng chưa được treo sẵn, cả giấy bút cũng không có người chuẩn bị cho. Trần Phương không phải là người quá coi trọng chuẩn mực, song đó là những thứ tối thiểu cần thiết. Trước kia chỉ mình Anh Quân làm nên đám nữ hầu chưa biết phải làm gì là điều khó tránh khỏi. Trần Phương chải lại tóc, tháo gần hết các thứ trâm cài trang sức ra và viết sẵn 1 bài điếu văn cho Châu Cấn quý phi - người phi tần được nhiều người yêu quý. Xong đâu đó thì trời đã tối, Trần Phương khoác vội áo choàng, không kịp thắt lại dây rồi mở bật cửa bước ra ngoài. Trên nền trời tối thẫm, ngọn tháp canh ở Chính cung lập lòe những tia nến mờ tỏ. Thật hiếm khi ngôi tháp đó được thắp ánh sáng trong đêm.

Tất cả phi tần trong cung Xa Cách đã tập trung đầy đủ ở trước cửa phòng Châu Cấn quý phi. Nhiều hoa và nến được đem đến. Ngay khi thấy Trần Phương xuất hiện, Huỳnh Nhi đã thắp nến lên. Ánh sáng mờ ảo của những ngọn lửa leo lét trong đêm lạnh làm Trần Phương cảm thấy như khung cảnh chỗ này đang tiệp màu với ngọn tháp canh. Trần Phương cầm lấy cây trâm của Châu Cấn và bắt đầu đọc bài điếu trong nhiều tiếng thút thít vang lên chung quanh:

-“Châu Cấn, cánh bướm của mùa hạ. Đẹp xiết bao, lấp lánh xiết bao. Chỉ không ngờ gió đông đến sớm, để cánh bướm rực rỡ kia phải sớm lìa xa hoa. Châu Cấn tứ quý phi, từ nay cô sẽ mãi xinh đẹp đến muôn đời. Trần Phương quý phi chấp bút.”

Nữ hầu của Châu Cấn đến nhận cây trâm cài của chủ và tờ giấy có bài điếu. Đích thân con bé nhóm đống lửa lên và thả kỉ vật lẫn bài điếu của chủ vào khóm màu vàng chóe nóng khét. Sau đó là những bông hoa cũng nối đuôi nhau theo mình gieo vào lửa. Mùi cháy xộc lên, nhưng ít ai muốn về phòng. Cho đến khi lửa tàn hẳn, nữ hầu của Châu Cấn đến nhặt 1 nắm tro bỏ vào 1 bình nhỏ mang bên người. Con bé khóc sướt mướt, cúi chào các vị phi tần rồi leo lên xe ngựa về quê.


Ngay cả đứa hầu cũng thấy thương cho Châu Cấn nữa là…







...

(còn tiếp)

No comments:

Post a Comment