Phần 31: NỢ
Tĩnh
mịch.
Áng mây
dầy cộm cuốn lấy và giấu mặt trăng trong mình nó, khiến tất cả khung cảnh phía
dưới nặng trĩu vác trên mình bóng đêm.
Chỉ còn
ánh sáng từ những quán nhậu khuya lập lòe phả lên vệ đường. Mùi ruợu, tiếng
chơi xúc xắc, tiếng cười kẻ được bạc, tiếng hờn kẻ kém may vang lên lạo xạo.
Tấm màn
vén lên, để lộ dáng dấp 1 người phụ nữ. Kín mình trong bộ kimono, bà khẽ lách
qua đám người nhộn nhạo để tiến vào góc phòng, nơi có 1 người đang đợi ở đó.
-Xin lỗi
ta đến trễ - người phụ nữ ngồi xuống, 1 tay vẫn ôm lấy 1 kiện hàng dài và mảnh
– đường sá dạo này thật chẳng an toàn.
-Không
sao – chàng trai trẻ trả lời – tôi cũng mới đến thôi.
Dù giọng
nói không đổi, dù ánh mắt không láy lên sắc màu cảm xúc, trên cả 2 gương mặt
vẫn có những đường nét mềm lại khi họ nhìn thấy nhau.
-Vết
thương của con sao rồi?
-Chúng
đều đã lành.
-Có thể
làm vậy, chỉ có ông ta thôi, đúng không?
-Quả
không hổ danh 1 kunoichi kinh nghiệm, chưa cần nghe sự tình đã có thể đoán ra.
Người phụ
nữ nhận lấy lời khen, đưa ống tay áo kimono lên che nụ cười.
-Ta biết
khả năng của mỗi người chứ. Konoha không hề bị tấn công chứng tỏ đây chẳng phải
người ngoài. Nếu thực sự có dã tâm thì vết thương chẳng thể nhẹ đến vậy.
Chàng
trai không cười, nhưng anh tận hưởng tiếng khúc khích theo cách của riêng anh.
Dù nó không phải lời nói, nhưng tiếng cười ấy luôn khiến anh thấy vừa sao lãng
vừa xúc động. Phản ứng tự nhiên chăng?
-Đáng lẽ
Hiashi-sama không nên gọi Kire-sensei về mới phải. Đây thực sự không phải là
chuyện lớn.
-Con bị
ông ấy đả thương, ông ta hẳn cảm thấy có phần trách nhiệm. Dẫu sao con vẫn là
con của ta, Neji.
Neji hít
1 hơi thật sâu và nhìn vào người phụ nữ đối diện, mẹ anh. Đã bao lâu rồi anh
không gặp lại bà? 6 tháng? 1 năm? Dường như còn lâu hơn thế. Anh không thể diễn
tả được những khác biệt trên gương mặt bà, nhưng anh biết không ai khác ngoài
thời gian đã biến đổi gương mặt ấy.
-Vậy là…
với lời đề nghị của Hiashi-san, con đã quyết định rồi?
-Đó là…
hôm nay, khi tôi đang trên đường đến ngôi chùa cổ.
-Ồ - Kire
nhướng mày – phải chăng--
-Đúng thế
- Neji gật đầu. dù khóe miệng vẫn không đổi, sự dễ chịu vẫn thể hiện qua từng
âm tiết trong giọng nói – ngày Kire-sensei dẫn tôi đến ngôi chùa đó. Sensei đã
nói với tôi 1 điều…
-… không
có món nợ nào không được trả, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Không có món nợ nào
nặng hơn nợ máu, không có ơn nghĩa nào lớn hơn ơn sẻ chia … - Kire tiếp lời.
-Tôi… nợ
máu…. Và tôi không biết cách nào để trả. Nhưng khi tôi đến đó và nhớ đến câu
nói của sensei, lòng tôi bỗng nhẹ lại, tôi biết mình phải làm gì để trả món nợ
đó, tôi không cảm thấy lạc lối nữa. Nếu nợ phải trả, thì tôi sẽ đơn giản để máu
thịt mình trả cho điều đó.
Người phụ
nữ im lặng lắng nghe. Đoạn bà nhấp môi vào cốc trà nóng. 1 làn khói nhẹ phủ lên
mi mắt.
-Kire-sensei
– Neji chần chừ 1 giây khắc trước khi tiếp lời – nợ mà cha tôi đã nợ phu nhân
và nợ của…. Mijung phu nhân, cha tôi đã trả như thế nào?
Tiếng cốc
đặt mạnh lên bàn vang lên khô khoẳng khi cái tên “Mijung” được nhắc đến. tiếng
động đanh gọn khiến cả những bàn xung quanh cũng im bặt. Những cái đầu hiếu kì
tự hỏi điều gì đã xảy ra khiến người phụ nữ đoan trang này lại cư xử thô cứng
như vậy.
-Thật
không ngờ… - Kire nhắm mắt như cố gắng xua tan thứ mà bà hi vọng là 1 cơn ác
mộng - … ta không ngờ con lại nắm rõ chuyện sớm như vậy.
Neji
không đáp. Anh chỉ cúi đầu xuống bàn. Hiashi đã nói có những chuyện không thể
để người ngoài xen vào, ngay cả khi đây là về gia đình anh…
-Cha con
đã nợ Mijung-neesan cả 1 mối lương duyên mà ông không thể đền đáp được.
Nhấp thêm
1 ngụm trà nữa rồi thở dài, người phụ nữ tiếp lời:
-Cha con
không thể trả món nợ ấy, thì ông đã mang tính mạng mình ra dốc sức bảo vệ Tông
Gia, bảo vệ em trai, bảo vệ Mijung-neesan, Hinata-sama và bảo vệ cả ta và con.
-Cả…?
-Dĩ nhiên
rồi – nụ cười nhạt nhòa nở trên đôi môi Kire – nếu ngày đó chấp nhận hi sinh
Hinata-sama, để thỏa thuận không đạt được thì sớm hay muộn giao tranh sẽ còn
xảy ra giữa nhà Hyuuga và Kumo, hẳn nhiên cũng sẽ dẫn đến xích mích giữa Konoha
và Kumo. Cha con đã từ bỏ tất cả, cũng vì những món nợ ông ấy phải trả.
Neji hiện
rõ nét bối rối trên gương mặt. Nếu cha anh vì nghĩa và lòng trung mà bảo vệ
Tông Gia, anh hoàn toàn có thể hiểu, nhưng cha anh đã nợ mẹ anh và anh điều gi?
Như đọc
được điều trong đầu con trai mình, Kire mỉm cười lần nữa.
-Ông ấy
nợ chúng ta nhiều chứ. Cha con nợ ta tình cảm và sự sẻ chia, và ông ấy nợ con
tất cả những niềm vui con đã chia sớt cho đến ngày ông lìa đời.
Không có
món nợ nào nặng hơn nợ máu
không có
ơn nghĩa nào lớn hơn ơn sẻ chia
Với 1
người cha… không có món nợ nào lớn hơn…
No comments:
Post a Comment