Nov 25, 2009

chap 6

....




Đột dưng, tháp canh của Chính cung vang lên những hồi chuông rền rĩ. Đúng 3 hồi chuông tang. Rồi tất cả lại trở về im lặng.

-Lạ thật – Huỳnh Nhi bước lên cầu thang – có cả tang chuông cho Châu Cấn à?

Trần Phương theo sau, khẽ ngước nhìn ngọn tháp giờ đã lẫn lộn với nền trời, lắc đầu:

-Không phải đâu. Chắc hẳn là tang ai đó trong Chính cung mà thôi.




Không gian đã quay về đúng với sự yên ắng thường ngày. Cửa sổ các phòng tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo không rõ nét khiến tất cả nửa thực, nửa lại như hư. Trần Phương thở dài, từ từ gỡ dần búi tóc ra trong khi bước về phòng. Huỳnh Nhi im lặng suốt. Khi đến dãy phòng của 2 người, cô nắm tay Trần Phương giật lại:

-Trần Phương, cô viết cái quái gì trong bài điếu vậy?

-Cô hỏi cái gì là cái gì? – Trần Phương bình thản, giật tay mình ra song vẫn nán lại trả lời Huỳnh Nhi.

-Trần Phương – Huỳnh Nhi nhỏ giọng, nghiêm mặt – cô qua mặt được họ chứ không qua mặt được tôi đâu! Thế nào là “gió đông đến sớm làm bướm phải rời hoa”? “Bướm” là Châu Cấn, “hoa” hẳn là người tình của cô ta. Còn “gió đông” chắc chắn là… Nguyễn Ngọc rồi.

-Nếu vậy thì sao? – Trần Phương quay lưng lại.

-Trần Phương! – Huỳnh Nhi hơi gắt – cô lại nhớ đến Nguyễn Ngọc rồi chứ gì?

-…

-Tôi biết cô hận anh ta. Cô đã làm gì với anh ta thì tôi không cần biết, nhưng cô đừng có truyền bá cái tư tưởng “bướm và hoa” tới người khác chứ! Cô không thấy Châu Cấn đã ra thế nào rồi à? Trần Phương!



Trần Phương không buồn tỏ thái độ trước lời nhắc nhở của Huỳnh Nhi. Cô mở cửa, nói với giọng lạnh nhạt mà rất ít khi cô có được:

-Huỳnh Nhi, đừng dạy tôi. Tôi suốt ngày đọc sách nhưng tôi biết quanh mình có những gì. Tôi sẽ không bao giờ nhắc đến nữa…

-Được đấy.

-Cô không muốn chuyện của cô và tể tướng Tuấn Dũng bại lộ thôi chứ gì?

Huỳnh Nhi sững người trước câu hỏi của Trần Phương. Riêng về Trần Phương, cô không nói thêm gì nữa cả. Cô bước vào phòng mình, biết rằng nhất định Huỳnh Nhi đang hoảng hồn trước điều cô đã nói. Cô đã tình cờ nhìn thấy lần hội ngộ giữa Huỳnh Nhi và viên tể tướng ở chuồng ngựa. Câu nói của Huỳnh Nhi khi xưa làm mất lòng vua nhưng lại làm vị tể tướng có mặt khi đó ấn tượng vô cùng sâu sắc. Hai người thực sự đến với nhau khi nào thì Trần Phương cũng không biết song rõ ràng ngoài Trần Phương ra, không ai biết về mối quan hệ này nữa cả. Mối quan hệ đó là nỗi lo lắng và cũng là niềm an ủi lớn nhất của Huỳnh Nhi vào lúc này.



Im lặng… quá dễ với Trần Phương để làm thế song liệu nó còn kéo dài được đến bao giờ?




1 tình yêu thực sự nhưng lại không được chấp thuận. Một mâu thuẫn lớn của cuộc đời…

Trần Phương nhặt lại cuốn sổ da lăn lóc dưới đất, vuốt phẳng lại các trang bị nhăn và xếp cẩn thận lại vào chỗ cũ.





Cô cũng có 1 mâu thuẫn riêng.







Cô thương nhớ, nhưng đồng thời lại căm hận…








----------------






-Thưa Trần Phương quý phi, trời đã sáng rồi đấy ạ. Thần đã chuẩn bị sẵn nước và bữa sáng cho chủ nhân đây ạ.

Nghe tiếng thưa của 1 đứa nữ hầu, Trần Phương cựa mình vài cái. Cô cảm thấy mệt, và không muốn rời giấc ngủ của mình sớm hơn. Đứa hầu cũng không dám làm phiền thêm, lui ra ngoài sau đó. Trần Phương thiếp đi thêm 1 lúc nữa. Không rõ vì sao mà cô không muốn rời giường của mình.

Cho đến lúc cảm thấy không còn có thể níu kéo giấc ngủ thêm nữa, Trần Phương mới ngồi dậy. Cô bằng lòng với bữa ăn đã nguội từ lâu. Các món ăn không quá cao sang song cũng không phải là tầm thường, nói chung là phù hợp với địa vị của cô và có thể chấp nhận được. Nói đi nói lại, sự ra đi của Châu Cấn có lẽ cũng đã tác động lên cô nhiều hơn cô nghĩ. Kì lạ… cô cứ tưởng là sẽ ít thứ có thể làm cô bị ảnh hưởng nhiều đến thế.

Đứa nữ hầu lát sau lui vào giúp cô chỉnh trang lại trang phục và thu dọn bát đĩa. Trần Phương bấy giờ mới nhận ra cây lược của mình đã bị gãy mất 1 răng. Vết gãy còn mới, có lẽ là do cô quá vội vàng lúc chuẩn bị tối qua. Thật tiếc, chiếc lược rất cứng và đẹp đã theo cô mấy năm trời. Cô chìa sang đứa hầu:

-Ta cho ngươi đấy. Nó tuy bị gãy 1 răng nhưng vẫn còn rất tốt. Nếu ngươi thích thì cứ giữ lấy còn nếu không thì thôi. Nhân tiện, ngươi xuống dưới gọi Anh Quân lên, ta có việc.

Đứa hầu mừng rỡ, vội vàng đưa 2 tay nhận, mắt sáng lên trước 1 đồ vật từ Chính cung mà ra. Chiếc lược cũng đẹp thật, lấp lánh thứ bạc sáng và bóng loáng vì được mài rất kĩ. Nó mừng đến nỗi không biết nói gì để cảm ơn, chỉ biết lắp bắp không thành tiếng. Nó gật đầu rối rít thay lời và hăm hở tháo ngay búi tóc ngắn cũn ra để chải thử.


-Nhưng… thưa chủ nhân… - nó ngừng chải, mắt tự nhiên mở to như sực nhớ ra điều gì – thưa… chủ nhân đã phái Anh Quân đi từ hôm qua rồi mà…


Phải rồi… cô đã ra lệnh cho Anh Quân đi từ hôm qua. Vậy mà cô lại quên mất. Chỉ vì lúc nào cũng có hắn ở bên, khiến cho lần này cô vẫn quen thuộc với việc gọi hắn đến.



Trần Phương không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng chuẩn bị ra ngoài. Cô cần mua lược mới, mua thêm bút và đi mượn sách.

Cửa phòng Huỳnh Nhi vẫn đóng im ỉm thay vì mở sớm như mọi khi. Bản thân Trần Phương cũng thấy áy náy. Lẽ ra cô nên im lặng lâu hơn. Chỉ vì cô cũng có tính có gì nói đó, nhiều lúc không nén được trong lòng.

Trần Phương bước xuống phía dưới, định gọi đứa nữ hầu nào theo mình ra ngoài cung nhưng rồi lại thôi. Trước giờ bao giờ cũng có Anh Quân hộ tống, bỗng dưng lần này đi 1 mình, quả là cũng thấy khác lạ phần nào.


Trần Phương bước ra cổng cung Xa Cách, đưa tay hái những bông hoa chung quanh.



Cô vốn không thích cắm hoa, nhưng đây là lần đặc biệt.




Thay vì đến cổng cung, Trần Phương lại đi về hướng sông Vũ Trụ. Dòng sông qua bao nhiêu năm vẫn không hề ngả màu. Soi mình xuống chứng tích thầm lặng nhất của thời gian ấy, và cô thấy bóng mình được phản chiếu bằng những quầng sáng nhạt màu.




Biết bao vì sao vẫn lẳng lặng trôi, chỉ có điều chẳng rõ bao nhiêu trong số đó là tro tàn của Châu Cấn đây?










...
(còn tiếp)

No comments:

Post a Comment