Title: Chờ Đợi
Author : thuyduongmm19 (darknova/ darknovaGW/ darknovaGGC)
Category: Literary
Genre: Tradegy, Romance
Rating: T
Disclaimer: mọi ảnh minh hoạ trong fic nếu là của mình thì
sẽ có ký tên ở góc. Nếu không thì chúng được tìm thấy trên google và mình không
phải tác giả.
---
Chờ đợi
-tặng
Nhật Phú-
30/1/2011
---
“Tôi
đã nguyện một lời thề
Tôi
sắn sàng đổ máu vì em
Tôi
chỉ cần con người tôi được trọn vẹn, tôi cần phần còn lại trong tôi
Và
tôi đã thấy thứ tôi cần trong em”
“
Right here” - Staind
----
Chẳng biết từ bao giờ tôi đã mất đi khái niệm về ngày
tháng. Tất cả bắt đầu bằng buổi sáng, nhìn thấy em bên cạnh. Và mỗi tối, cho dù
tôi có níu kéo thế nào, em cũng cương quyết bỏ đi. Số ngày em không gạt tay tôi
đi, thậm chí chỉ cần là quay lại nhìn tôi thôi, là không.
Em từng nói sẽ không
nhìn lại quá khứ.
Tôi nghĩ đúng ra phải là em không bao giờ nhìn lại những thứ
em bỏ lại phía sau.
Khi màn đêm buông xuống, khi những đôi tình nhân quấn lấy
nhau thì em ở bên thứ mà em yêu quý nhất – súng. Để rồi mỗi sáng em trở về, nằm
vật xuống cạnh tôi và chìm vào giấc ngủ, ngoan lành như một đứa trẻ. Một đứa trẻ biết nghe lời. Cho đến khi nắng
chiều tắt hẳn thì em lột xác thành một người khác, một người tôi không quen và
cũng không hề quen tôi. Một người có thể coi như sự hiện diện của tôi trong cuộc
đời không hơn một cái bóng lướt qua trên phố.
Em sinh ra trong mùa thu. Mùa của sự lãng quên. Mùa của
khúc chuyển giao giữa những ngày hè nhộn nhạo và một mùa đông dai dẳng ảm đạm. Mùa
thu, rũ bỏ lớp cánh vàng chóe sặc sỡ và chìm vào giấc ngủ sâu hàng tháng trời lạnh
lẽo.
Không hối hận. Không mong chờ. Không kì vọng. Chỉ cần thả
ra là sẽ mãi chìm vào hư vô.
Em, cũng giống như mùa thu.
---
-Tao nghĩ mày nên dừng cái mối-quan-hệ này lại.
Thằng bạn chí cốt mồi cho tôi điếu thuốc rồi phì phèo nhận
xét.
-Mày là gì? Người thân cũng không. Tình nhân cũng không phải.
Chồng thì càng không. Mà kể cả là chó mèo, tao cũng chưa thấy ai nỡ vứt thú
nuôi của mình mỗi tối để tót đi như thế cả. Chưa kể…
Một làn khói nhả ra. Ngập ngừng.
-…chưa kể là mày đang dính vào một đứa buôn lậu. Thế là phạm
pháp, mày hiểu không, phạm-pháp?
Tôi đưa điếu thuốc lên môi. Đây không phải là lần đầu tiên
tôi nghe câu này. Tôi biết chứ, tôi thuộc lòng những bài giảng, những lời
khuyên mà gia đình và bạn bè đã đưa ra. Tôi đã quá quen với những ánh mắt ái ngại
của người ngoài, đến mức chúng trở thành điều hiển nhiên trong cuộc sống.
Ngày tháng trôi qua.
Em vẫn mở cửa mỗi sáng.
Và vẫn ngả xuống, vùi mặt vào ngực thằng đàn ông nằm canh.
Và
gã đó vẫn là tôi.
Thuốc phiện.
Em là thuốc phiện.
Em cho tôi những ngày chìm ngập trong ánh nắng. cho tôi thấy
nụ cười của em, nhấn chìm tôi vào dòng cuốn của những nụ hôn, trói chặt tôi
trong những nan lồng của sự ve vuốt và thiêu tôi bằng hơi ấm toát ra từ cơ thể,
từ da thịt em.
Tối. Em lại đi.
Em là máu thịt của tôi. Em là hơi thở giữ cho tôi còn sức sống.
Em là tất cả những gì tôi muốn và tôi ước. Khi em cười, cả thế giới như cười
cùng với em. Khi em khóc, cả vũ trụ của tôi khóc cho em.
Mặt trời lặn. Em lại
đi.
Để rồi từng đêm tôi lại co quắp dưới những lớp chăn chiếu lạnh
đến sượng người.
Em lại đi.
---
-Em không thể không đi được – em gạt tay tôi ra khi tôi cố
níu lại – anh hiểu không? Em đã được một khẩu súng cứu mạng. Khi tiếng nổ vang
lên… em cứ tưởng em phải chết, thì hóa ra lại là kẻ định giết em phải chết.
Chúa đã khiến con người tạo ra vũ khí, tạo ra súng, để ngày hôm đó em được cứu
sống.
-Em không nhất thiết phải đi buôn lậu một thứ để chứng tỏ
em tôn trọng nó.
-Anh không hiểu đâu – em quay lưng đi – em muốn sự tồn tại
của nó là bất diệt.
-Anh muốn tình cảm của chúng mình là bất diệt.
Em im lặng.
-Anh không cần nhiều… anh muốn một tình yêu đúng nghĩa, chừng
đó là đủ.
-Thôi đi, anh đâu còn là trẻ con nữa.
-Em có yêu anh không?
Em trả lời tôi bằng một tiếng sập cửa.
Em có yêu tôi không? Tôi cũng chưa bao giờ có thể thực sự nắm
bắt câu trả lời. Tôi bị choáng ngợp bởi em từ giây phút đầu tiên, và em cũng vậy,
hay ít nhất là em nói như vậy. Em cướp lấy khoảng trời vốn rất đỗi thanh bình của
riêng tôi và biến tôi thành một gã điên tự thả mình rơi tự do trong đáy vực tên
gọi “ái tình”. Để tôi tự nguyện dẫm lên những nhành gai đến rướm máu của nỗi vô
vọng chờ đợi em hàng ngày, rồi lại chìm đắm mình trong cái nóng bỏng đến rùng
mình mà người ta gọi là “hạnh phúc” khi em quay trở lại.
Em biết rất rõ, rằng tôi không thể rời xa em được.
Cho dù em có nói gì, em có làm gì.
Dù em có quay đi hàng trăm hàng nghìn hàng vạn lần.
Chỉ đơn giản, là tôi không thể bỏ em.
Đơn giản là tôi không thể.
Vì
tôi yêu em…
Nhưng em, chưa bao giờ nói yêu tôi.
Em luôn chỉ nói về việc em yêu súng như thế nào.
Trong câu chuyện của em chưa bao giờ có tên tôi.
Em biết, rằng tôi vẫn chờ em hàng ngày. Nỗi mong mỏi được
thấy em lần nữa xích lấy tôi. Nỗi nhớ nhung nghiến chặt vào da thịt.
Đau rát.
Em biết điều đó.
Nhưng
Có một điều mà em không hề biết, rằng thời gian cho lòng
kiên nhẫn của tôi sắp cạn.
Tôi phải làm một điều gì đó, tôi nghĩ. Không, có lẽ thậm
chí tôi không còn đủ thì giờ để nghĩ nữa. Em đang dần độc chiếm lấy tôi. Mỗi nụ
hôn của em lại thổi vào đầu óc tôi những khoảng trống rỗng tuếch, để hình ảnh
em ùa vào, xôn xao. Sự đụng chạm cơ thể dù là nhỏ nhất của em khiến máu tôi sôi
lên như đang tắm dưới dầu. Em đang dần chiếm đoạt đến từng ngóc ngách trong tâm
trí tôi, từng thớ thịt trên
cơ thể tôi.
Thuốc phiện
Em là thuốc phiện.
Nếu tất cả tiếp tục tiếp diễn, tôi sẽ sớm, rất sớm thôi, mất
đi khả năng kiểm soát bản thân mình. Tôi sẽ hoàn toàn lệ thuộc vào em và sẽ có
khả năng, như một con quỷ đói, tôi sẽ vồ lấy em.
Lòng tham,
Sự
thèm khát.
Tăng lên.
Tôi không thể đợi đến sáng cho đến khi em về được nữa. Tôi
muốn cắn xé mặt trời để nó tật nguyền và không bao giờ còn lẩn đi khỏi đường
chân trời, để em không biến mất khỏi mắt tôi mà tôi không thể làm gì được. Tôi
muốn dùng tay bóp vụn từng đụn mây, để gió không thể thổi và thời gian sẽ không
trôi qua.
Tôi muốn em, nhiều hơn, lâu hơn, nồng mặn hơn, đau đớn hơn.
Nếu em là một con chim nhỏ, tôi sẽ không ngần ngại tóm lấy
và bỏ vào lồng. Cho dù chú chim có khao khát tự do, sự khát khao tôi dành cho
em còn lớn hơn thế. Nó bào mòn cơ thể, xâm chiếm những giấc mơ, đẩy tôi vào luồng
xoáy mộng mị đầy ảo tưởng về em, về một ngày khi em sẽ chỉ ở bên tôi và sẽ chỉ
thuộc về tôi.
Em có yêu tôi không?
---
-Tình yêu của anh không đủ để níu kéo em sao?
Em cười nhẹ, rủ mái tóc hung đỏ xuống vai.
-Đừng đong đếm tình cảm – em nói, tay mở nắm đấm cửa – anh
biết là anh quan trọng với em.
-Thế thì em hãy ở lại đi.
-Anh nói nực cười thật.
Một ngọn lửa liếm lấy sống lưng,
đẩy bật tôi ra khỏi ghế. Tôi lao ra và túm chặt lấy vai em.
-Sao em có thể làm thế?!! Sao em vô tình đến vậy?!! nói anh
nghe, em có yêu anh không, CÓ HAY KHÔNG?!!!
Tôi lắc vai em thật mạnh đến mức phúc chốc tôi thấy em thật
bé nhỏ trong tay mình, quá bé nhỏ. Từng ngón tay tôi lấn sâu vào thớ thịt của
em, quắp chặt lấy xương. Tuồng như tay tôi có thể nghiền nát vai em ra. À phải,
nếu vai em bị gãy thì em cũng sẽ không thể đi đâu được đúng không? Chỉ cần em bị
thương thì em sẽ không thể làm gì được!
Chỉ cần…
Tôi thảng thốt buông em ra.
Ngọn lửa thu lưỡi.
Tôi đã… làm gì thế?
Tôi muốn hại em
hay sao?
Hại em…
Em ngước nhìn tôi, như em chưa bao giờ nhìn thấy tôi trước
kia. Ngạc nhiên, sợ hãi, coi thường. Tôi có thể đọc thấy, nhìn thấy những điều
đó trong ánh mắt em.
Như một con thú rừng bị nhổ đi răng nanh, tôi gục xuống. Cảm
giác ê chề dâng lên muốn bóp nghẹt tất cả chung quanh.
-Xin em…hãy đi đi – thiểu não, tôi gục đầu vào 2 tay.
Thay cho câu trả lời, em ôm lấy đầu tôi. Hơi ấm từ em tỏa
ra quấn chặt tôi trong tầng tầng lớp lớp mê đắm, làm dịu lại kể cả sự ngông cuồng
nhất có thể dấy lên trong tôi.
Thuốc phiện…
-Em ở đây...
Chỉ ba từ thốt ra. Em không nói nhiều, và gần như tôi không
biết em muốn nói gì. Thản nhiên, cứ như tôi chưa từng nghiến tay vào người em,
cứ như em chưa từng đọc thấy những gì ghê tởm hiện ra trong mắt tôi. Thế giới
quanh em vốn đơn giản vậy, hay chỉ vì em không quan tâm đến quá khứ nên hiện tại
của em thật nhẹ nhàng? Nhẹ nhàng đến độ không có chút đắng cay dù chỉ là dư vị
rất nhạt của nó? Em quá ngây thơ hay quá vị tha? Em vô tư hay em thực sự không
quan tâm?
Em có
yêu tôi không?
Trán tôi ngả lên cổ em. Nóng và mềm…
Bất giác, tôi nhận ra mình đang khóc.
Những giọt nước mắt rơi xuống ngực em nóng hổi.
Cảm giác tội lỗi của một đứa trẻ đã bóp chết chú mèo cưng của
mình.
Con người, vốn thật tàn nhẫn như vậy. Sinh ra để muốn độc
chiếm thứ mình yêu quý, và rồi một ngày nào đó lại chính tay phá nó đi. Có thể không
nhất thiết phải vì lòng tham, nhiều lúc nó chỉ đơn thuần là để thỏa mãn cá
nhân.
Tôi
cũng chỉ là con người.
Tôi vươn tay lên, vòng qua những đường cong trên cơ thể em,
cố gắng cảm nhận hơi ấm phả ra hương vị rất đỗi ngọt ngào. Tôi không dám siết mạnh,
tôi sợ tôi sẽ làm em tan vỡ như điều tôi suýt nữa đã làm nhưng vẫn không thể
tránh khỏi những xung cảm mãnh liệt chạy rần rần trong mạch máu khi cảm nhận sự
chà sát giữa 2 làn da.
Xung
cảm.
Cổ họng khô khốc.
-Anh không thể ở đây được nữa.
-Tại sao? – em cúi xuống, cằm chạm vào tóc tôi.
-Anh phải thoát khỏi em trước khi anh kịp làm hại em.
-Nếu anh làm hại em và ở lại, thì anh cứ làm hại em đi.
-Anh có thể sẽ giết em…
-Nếu anh ở lại, thì anh cứ làm đi…
-Sao em lại muốn anh ở lại?
-Vì em yêu anh – giọng em bật ra, trong veo.
-Không…em không yêu anh - lắc đầu chậm rãi, tôi nở nụ cười
chua chát.
-Có, em có yêu anh.
Tôi thở dài, đặt tay lên má em.
-Em không hiểu thế nào là yêu. Em nghĩ em đang yêu anh nhưng
thật ra không phải. Em làm sao mà hiểu được cảm giác đau khổ đến dường nào khi
tình yêu không đơm hoa trái ngọt.
-Nếu anh bỏ em – em nhỏ giọng – thì em sẽ có cảm giác đó.
-Em còn chưa thể chờ đợi được tình yêu.
-Nếu anh ra đi, em sẽ chờ đợi anh. Em chỉ cần biết là em
yêu anh, và thế là đủ, cho dù anh có tin em hay không.
Tôi mỉm cười, dù nước mắt trào ra. Đối thoại với em về tình
yêu như đang chơi một ván cờ mà đối phương không hề hiểu luật. Với em, tôi chỉ
là một cái bóng, một khoảng trống sau lưng. Và điều tồi tệ hơn là tôi thậm chí
còn quá phụ thuộc vào em.
Nghiện.
Tôi sẽ mất tự chủ hoàn toàn, vì em.
Đánh cược vào thứ mà ai ai cũng biết đến, tôi kết thúc ê chề
trong nước mắt.
---
Ngày hôm sau, tôi xách vali bước ra khỏi cửa. Khi em hỏi,
tôi đã nói rằng tôi sẽ đi mãi mãi. “mãi
mãi” – một từ nghe thật dài, một sự vĩnh cửu trống rỗng.
Tôi lang thang hết nơi này đến nơi khác, chẳng màng sự cứu
vớt của bạn bè và người thân. Mà để làm gì nữa, khi phần quan trọng nhất của
tôi – là em – đã không còn ở bên tôi nữa? Tôi
thậm chí còn không cứu nổi chính mình. Lang bạt, bơ vơ và bấu víu vào sự cô
đơn để sống. Niềm an ủi duy nhất của tôi là mỗi tối tôi vẫn nằm mơ thấy em, nằm
mơ thấy được ôm em vào lòng, nằm mơ thấy hơi ấm của em dù chỉ là ảnh ảo trong
trí não.
Tôi cứ sống như vậy cho đến ngày cha em bắt gặp tôi. Mà không,
ông nói rằng ông đi tìm tôi.
-Cảnh sát đến bắt nó – giọng ông ồm ồm thậm chí còn trầm
hơn khi nó lọt qua bộ râu rậm rạp – nó từ chối đi. Nó bảo nó sẽ ở đó mãi mãi, cho đến khi cậu trở về. Rồi cảnh
sát phá cửa xông vào, và người ta thấy nó chết trên sàn, tự vẫn bằng một viên đạn.
Nó đã nói, rằng nó sẽ đợi cậu, mãi mãi…
Giọng cha em trùng xuống, ông đưa cho tôi di vật của em, khẩu
súng mà em yêu quý nhất.
-Này bác – tôi gạt tay – bác nhầm rồi. Cô ấy không chết
đâu.
-Cậu…?
-Cháu chắc chắn rằng cô ấy vẫn ở đó thôi, bác không nên tin
vào điều lũ cảnh sát nói bừa. Làm sao mà cô ấy chết được cơ chứ. Không phải cô ấy
đâu, thật đấy.
-Chúa… Chúa ơi… cậu điên rồi – giọng người đàn ông già run
lên.
Tôi đứng dậy, bỏ lại cha em thất vọng phía sau. Những người
già đều không có cái nhìn sáng suốt, tôi nghĩ.
Tôi trở về nơi tôi đã ra đi, cho dù tôi từng tuyên bố sẽ không
bao giờ quay trở lại nữa. Căn phòng cũ kĩ, cánh cửa đã mất. Bên trong đều là những
món đồ cũ chất thành đống và bao đầy mạng nhện. Người ta thật chẳng biết cách
bài trí.
Em đang ngồi bên cửa sổ. Vẫn mái tóc đỏ trải xuống vai,
chào đón những đợt gió thu se lạnh. Vẫn là em của tôi, nhẹ nhàng với ánh nhìn
chưa từng biết đến hối hận. Tôi đã nói mà, em vẫn còn sống. Tôi biết em vẫn ở
đây. Tôi không lầm đâu.
-Em đợi anh có lâu không?
Em không trả lời. À hẳn rồi, chắc em đang giận tôi. Tôi đã
khiến em chờ quá lâu rồi mà.
-Anh xin lỗi… Đừng giận anh nữa nhé…anh sẽ không để em phải
chờ anh nữa đâu….
Tôi lắp một băng đạn đầy chặt vào súng. Tiếng lách cách của
kim loại gợi nhắc đến cảm giác nôn nao được thấy em về ngày nào.
Mùa thu… và cảm giác lạnh buốt đến bất ngờ của họng súng kề
vào thái dương…
Lạnh y như lúc này đây, khi tôi cố chạm vào em, đang dần
tan ra trong hư ảo.
Em
có yêu tôi không?
À…hình như tôi cũng có câu trả lời chắc chắn cho câu hỏi
này. Mỉm cười.
Tôi đã hiểu, tại sao em yêu súng. Chúa đã tạo ra súng để cứu
mạng em. Chúa đã tạo ra súng để cứu rỗi linh hồn tôi…
Đợi
tôi, mãi mãi.