Feb 15, 2013

Hỏa Băng Tình Ký - chương 5


Chương 5

Dầu cho trăm nỗi lạnh lùng
Lửa tình còn cháy trong lòng giá băng

Thiên Sơn và Tinh Túc đi ngang qua Lạc Dương, chẳng hề để ý đến sự có mặt của Tiểu Minh Giáo đang bám theo.

-Kì lạ, ta thật không sao lý giải nổi –Tiểu Minh Giáo cau mày – Thiên Sơn huynh trước giờ luyện tập cùng với ta, Đại Tiêu Dao và Tiểu Tiêu Dao tỷ tỷ, sao đột nhiên hôm nay lại đi về Đại Lý xa xôi này với Tinh Túc đại tỷ? 

Cả 3 tiến về hướng Nhĩ Hãi. Hoàng hôn phả bóng nồng lên những cánh đồng, hắt cả mảng màu nóng ấm vào bờ sông. Cỏ lau chau mình đung đưa, đung đưa.

-Thiên Sơn huynh đệ, cuối cùng người dẫn ta ra đây làm gì? – Tinh Túc đi dạo trong chiều tà, bộ y phục Ảm Đạm Điêu Linh nàng mặc hòa cùng 1 màu với sắc trời. 

-Để nhớ lại.

-Chuyện gì? 

-Ta vẫn nhớ khi nàng đi hái dược ở nơi này. 

-À, ra là chuyện đó – Tinh Túc bật cười – hảo huynh đệ, trí nhớ tốt đó.

Thiên Sơn gần như không màng đến câu nói đùa của Tinh Túc, mắt chỉ nhìn về phía xa xăm.

-Xem nào…lần đó nàng bỏ hết giáp trụ, thần khí mang cất. Trên mình chỉ có độc bộ quần áo vải khi mới bắt đầu hành tẩu giang hồ. 

-Đúng thế…

Tinh Túc đáp nhẹ. Thiên Sơn hít 1 hơi thật dài như đang cố ngửi hương vị của quá khứ vào lồng ngực.

-Nàng chưa bao giờ khiến ta ngưng bất ngờ cả. 

-Vậy sao?

-Tinh Túc – Thiên Sơn nhìn thật sát vào Tinh Túc hiệp nữ – nàng biết, nàng biết rằng ta quay lại chốn này là vì ai mà?

Tinh Túc quay lưng đi tựa hồ chuyện mới vừa rồi như chẳng có. Vị nữ hiệp bước nhanh về phía trước, bâng quơ:

-Thiên Sơn huynh đệ biết chăng, ta mới có 1 con Ngốc Ngốc Ngưu mới, còn non nớt. Chắc còn phải mất thời gian tăng ngộ tính cho nó…

-Ta sẽ làm thay nàng. 

-…nhưng mà hiện giờ ta chưa có đủ tiền vàng chăm lo cho nó – Tinh Túc vẫn tiếp tục như không nghe thấy điều Thiên Sơn nói – có lẽ ta phải hối thúc kẻ tội nghiệt nào đó chạy thương nhân để cho ta xin ít vàng, huynh nghe có phải không?

Thiên Sơn im lặng nhưng với ánh nhìn đó, cả kẻ chỉ vô tình đi ngang cũng hiểu rằng nó có nghĩa “ta sẽ làm thay nàng”.

-Quả thật – Thiên Sơn lắc nhẹ đầu – đòi hỏi nàng phải nghiêm túc còn khó hơn lên trời.

Hắn rút ra trong tay nải 1 cái cần câu cũ kĩ, chìa tới:

-Cái này của nàng, ta vẫn giữ…. Xem thử, thế gian này còn ai ngông cuồng hơn thế, đem cẩn ngọc lên cần câu cá?

Quả thật trên tay cầm của chiếc cần là 3 viên ngọc thượng phẩm cấp 3 lấp lánh, thứ ngọc tỏa ra khí lực mạnh hút hồn mà người ta vốn chỉ dùng để khảm lên vũ khí, trang bị.

Tinh Túc đưa tay ra định cầm lấy nhưng không ngờ Thiên Sơn đã vứt thẳng chiếc cần câu xuống mặt nước. Tõm! Để lại những vòng tròn đồng tâm sánh màu chiều.

-Ta sẽ cho nàng cái khác – Thiên Sơn mỉm cười.

-Không cần đâu người huynh đệ, ta sẽ tự làm cái mới, lần này sẽ khảm ngọc thượng phẩm cấp 4 lên cho tất cả cùng chiêm ngưỡng. Muốn hỏi Thiên Sơn huynh đệ muốn thử chăng? Ngọc thượng phẩm đó, đâu thể làm ngơ!

Tinh Túc khúc khích cười sau tay áo, phóng lên kị. Thiên Sơn lắc đầu rồi cũng mau chóng đuổi theo.

Chỉ còn lại 1 Tiểu Minh Giáo ở Nhĩ Hải, rùng mình trước những cơn gió lạnh. 

Nàng chưa bao giờ thấy Thiên Sơn cười nhiều như hôm nay, và cũng chưa bao giờ thấy hắn buồn như vậy. Ở bên Tinh Túc đại tỷ, hắn như con nhộng đã thoát xác. Tuồng như hình ảnh của hắn bao lâu nay chỉ như chiếc mặt nạ vô hồn, còn thực tâm thì tràn đầy tình cảm. Bên Tinh Túc đại tỷ hắn cười vui hơn bao giờ hết nhưng đáy mắt hắn mông lung không kể xiết.


Đáy mắt của kẻ si tình.


Tiểu Minh Giáo chưa bao giờ hỏi hắn lý do hắn đến trú ngụ tại thành bang nhỏ lẻ này, cũng như việc tại sao từ bỏ tất cả hào quang vinh hoa phú quý để bắt đầu tất cả lại từ đầu.

Tất cả cũng chỉ vì…

Chỉ vì một người.


Lặng lẽ, Tiểu Minh Giáo chậm rãi bước đi. 

Đông còn xa lắm mà sao nàng đã thấy lạnh hơn bao giờ hết. Đại tỷ của nàng, người nàng hết mực kính trọng và người đã từng hứa hẹn sẽ kết nghĩa cùng nàng…

Giá như quá khứ như bánh xe ngựa kia, 1 khi đã rong ruổi trên đường sẽ chỉ xoay về phía trước chứ không bao giờ bật ngược trở lại.


Mọi người không nói gì khi Thiên Sơn đột nhiên vắng mặt ở những lần tập luyện. Cũng không ai nói gì khi Thiên Sơn đi chăm sóc con Ngốc Ngốc Ngưu của Tinh Túc và chúi đầu vào việc chạy thương nhân. Có thể mọi ngừoi biết, mà không, mọi người chắc chắn đều đã biết…


Đêm đến, Dạ Tây Hồ im ắng, duy chỉ có tiếng dế kêu lên văng vẳng.

-Khá khen cho ngươi, Thiên Sơn – Tiểu Minh Giáo trong tay cầm bài thơ đã viết cho Thiên Sơn – tưởng rằng như gỗ đá mà cũng chẳng sao thoát được lưới tình.

Nhác thấy bóng trăng dưới nước, thấy trăng cũng cô độc như mình vậy.

Nàng vò nát tờ giấy trong tay, toan ném đi. Song lúc ấy có tiếng nói vang lên chặn lại:

-Giấy cũng chỉ là vô chi vô giác. Có vò bao nhiêu giấy cũng không hết đau, có xé bao nhiêu giấy nó cũng không khóc, vậy cô nương hà tất phải nhọc công?

Quay lại nhìn, thì ra là 1 tăng nhân.

-Gã tiểu tăng kia, việc này liên quan gì đến ngươi?

-Vị tiểu cô nương này, quả thật vô cùng nóng nảy. Cô nương đừng trách ta can dự quấy nhiễu, mọi chuyện đều có thể từ từ dàn xếp ổn thỏa mà.

Tiểu Minh Giáo thở dài, ném lại tờ giấy lên bàn.

-Ngươi nói phải, tính ta quá cương thường, thành thử đều làm hỏng tất thảy, đại sự hay tiểu sự.

-Trong cương có nhu, trong nhu có cương – vị tăng nhân đến đứng gần bên Tiểu Minh Giáo, khoan thai – mọi chuyện đều có sắp đặt cân bằng của nó. Ví như hôm nay tại hạ được gặp cô ở chốn này cũng là duyên nợ, xin thứ lỗi cho Thiếu Lâm bần tăng này đã phá quấy tiểu cô nương.

-Thật thất lễ quá – Tiểu Minh Giáo cúi đầu chào – Thiếu Lâm đại tăng mong xá tội cho tiểu nữ Tiểu Minh Giáo.

-Tiểu Minh Giáo cô nương đừng khách khí, đây đâu phải chuyện lần đầu xảy ra. Trong thứ này lại ẩn giấu thứ kia, trong tức giận có hối hận, trong hối hận lại có tức giận. Những thứ tưởng chừng như đối nghịch còn gặp được nhau, ta và cô nương không thù không oán vô tình cùng thưởng trăng, ấy cũng là cơ may của riêng tại hạ vậy.

-Những thứ đối nghịch cũng có thể gặp được nhau sao?

-Hẳn nhiên rồi cô nương, ấy là minh chứng cho âm dương hòa hợp. 

-Vậy dám hỏi gầm trời này, có khi nào…lửa và băng hội ngộ được chăng?

Thiếu Lâm bật cười, đưa tay vẽ lên không khí hình thái cực, đoạn ngâm:

-Hỏa và thủy, nếu hỏa trên thủy dưới là Hỏa Thủy Vị Tế, quẻ cuối cùng trong 64 quẻ bát quái. Hanh, tiểu hồ ngật tế, nhu kì vĩ, vô du lợi. Hào thứ chín hữu phu, vu ẩm tửu, vô cữu.

-Lửa trên nước dưới ấy là việc dập lửa chưa thành, bởi thế không thể khinh suất, tự tiết chế và kiên trì là điều rất quan trọng. Dám hỏi tiểu nữ hiểu vậy đã đúng chưa?

Thiếu Lâm cười lớn, hào sảng:

-Tiểu cô nương à, có những người sống đến mãn kiếp nhân sinh cũng không hiểu hết được thế nào là toan, khổ, sầu, bi của tương tư. Có những kẻ đã nếm thử tương tư vị nhưng lí trí lại cố tình phủ nhận như không có. Đời này đâu ai dễ vứt bỏ được chữ tâm?


Bởi vậy nên, những kẻ bề ngoài lạnh băng có lẽ nào đang cố gắng trấn áp cái “Hỏa” trong mình. Và ngược lại, kẻ bên ngoài hỏa khí bốc ngùn ngụt có lẽ trong lòng lại tĩnh như nước hồ thu.


Hỏa tâm, đích thực là hỏa tâm heo hắt bị chôn chặt trong băng đá.

No comments:

Post a Comment