Feb 15, 2013

Hỏa Băng Tình Ký - chương 4


Chương 4

Thi lời đến khúc chia ly
Hẹn nhau phong nguyệt tan đi tháng ngày

-Tiểu Minh Giáo à, muội đang làm gì vậy?

Tiểu Tiêu Dao nhận ra tiểu muội mình đang bị phân tâm. Và khi nhi nữ đang suy nghĩ mông lung thì ắt hẳn phải có 1 chuyện hay. 

-Tỷ tỷ, muội đang làm thơ…

-Thơ cho ai đó?

-Cho nhiều người.

-Thế có… cho ta không?

Không đợi Tiểu Minh Giáo trả lời, Tiểu Tiêu Dao đã mau lẹ phóng đến chộp lấy tờ giấy trong tay Tiểu Minh Giáo và thoắt cái đã nhảy cách chục bước chỉ bằng 1 chiêu Lăng Ba Vi Bộ.

-Để xem nào – Tiểu Tiêu Dao khẽ cất giọng – 
Phụng Thánh hào quang tỏa rạng vân.
Hương trời sắc nước đẹp vô ngần.
Tiên nào lạc bước nơi này thế?
Náo động con tim kẻ phàm trần!


-Muội muội, muội muội làm thơ thật à?

Các tỉ muội vây quanh lấy Tiểu Minh Giáo, ríu rít như bầy chim buổi sớm. 

Đón nhận sự chào đón hơn cả mong đợi, Tiểu Minh Giáo không khỏi ngại ngùng. Nàng len lén nhét những bài mọi người chưa kịp thấy vào tay nải, hi vọng sẽ không ai phát hiện ra.

-Muội muội, thế muội có viết cho Thiên Sơn huynh đệ không?

Tiểu Minh Giáo gật nhẹ đầu, nín thở liếc sang Thiên Sơn.

-Nhưng thơ muội viết tệ lắm…

Thiên Sơn tiến tới vài bước, nhìn trực diện vào mắt nàng.

-Ta sẽ nghe.

-Nhưng dài lắm…

-Ta vẫn sẽ nghe.

Tiểu Minh Giáo thấy mình như đang chìm vào vực sâu trong đáy mắt của Thiên Sơn. Hắn như 1 kẻ du mục bặm bụi gió sương, nhưng không hiểu sao ở bên hắn nàng cảm thấy như gió có thể ngừng thổi, nước có thể ngừng trôi, giang sơn có thể bốn bề tĩnh lặng. 1 câu khẳng định của hắn khiến lòng nàng trở nên êm dịu lạ thường.

Tiểu Minh Giáo bấy giờ mới dám đem bài thơ cũ nhất ra đọc. Nào có ai biết được là Thập Diện Mai Phục cũng thổi hồn thơ vào nhi nữ chăng?

-Gió thét mưa gầm lấn từng cơn,
Bình chân đạp tuyết định giang sơn.
Cho dù vạn dặm còn xa cách…. 


Tiểu Minh Giáo cố gắng đọc thật nhanh, hi vọng sẽ không ai nghe kịp và thậm chí còn cố tình bỏ qua câu kết của bài thơ.

-Gì thế này – Tinh Túc bụm miệng cười – “đạp tuyết định giang sơn”? Tiểu muội đang nói chiêu Đạp Tuyết Vô Ngân của Thiên Sơn đó sao? Chiêu đó cũng có thể định được giang sơn há chẳng phải bao tuyệt kĩ thiên hạ đều là trò vui, bao anh hùng đều đã ra thiên cổ?

-Không không… muội không có ý đó.

Tiểu Minh Giáo bối rối. Lần lén nhìn lần Thiên Sơn và Đại Tiêu Dao tranh đấu nàng được mục kích chiêu thức này. Về cơ bản nó giống như Lăng Ba Vi Bộ của Đại Tiêu Dao và Tiểu Tiêu Dao nhưng đặc biệt giúp Thiên Sơn tàng hình ẩn mình vào hư ảo. Nếu nói là tuyệt thế chiêu thức cũng là quá đáng nhưng quả thực nàng không thể quên phong thái của Thiên Sơn khi tung Đạp Tuyết Vô Ngân, tựa như thân thể đang hòa vào cùng gió, thoắt ẩn thoắt hiện.

Thiên Sơn không cười. Hắn chẳng bao giờ tham gia vào khi Tiểu Minh Giáo bị trêu chọc, mà đều là những việc can hệ đến hắn (?!). Nhiều lúc Tiểu Minh Giáo tự hỏi là do hắn không muốn nhận xét, do hắn không biết nói gì hay chỉ đơn giản vì hắn thực sự không quan tâm?

-“Cho dù vạn dặm còn xa cách” là sao? – Đại Tiêu Dao cau mày – Tiểu Minh Giáo, ai đã nói cho muội biết?

-Nói cho muội hay điều gì?

-Muội không biết sao?

Tiểu Minh Giáo nhìn lại vào trang thơ. Lời nàng viết mọi người đã hiểu ra sao? Không thể nào…

-Ý các tỷ tỷ là…

Đại Tiêu Dao lắc đầu, thở dài:

-Ta thật hàm hồ. Ta lại tưởng muội đã rõ hết. Tiểu muội, đến cơ sự này ta không dấu muội nữa, Thiên Sơn huynh đệ khi tu luyện đến tầng công lực thứ 9 sẽ rời khỏi Tần Hoàng Địa Cung để đến nơi khác thích hợp hơn cho việc luyện tập. Ta và Tinh Túc tỷ sẽ tháp tùng huynh ấy.

-Vậy là… - Tiểu Minh Giáo đặt nắm tay lên ngực, siết chặt. – vậy là chỉ còn 2 tầng công lực nữa thì Thiên Sơn huynh và các tỷ sẽ đi khỏi đây, sẽ… bỏ muội?

-Thật ra không có 2 tầng công lực nào cả - Tinh Túc hạ kiếm, giọng chùng xuống.

Thiên Sơn khép quạt, từng từ bỗng đanh lại như sắt thép:

-Ta đã tu luyện đến tầng thứ 9 lâu rồi. 

Tiểu Minh Giáo như bị định thân, cả người cứng đờ ra. 

-Chuyện ở đây ta sẽ giao lại cho Tiểu Tiêu Dao săn sóc cho muội – Tinh Túc vuốt đầu Tiểu Minh Giáo – muội cố gắng lên, khi muội tu luyện đến tầng thứ 9 thì hãy đến chỗ bọn ta. 

Tiểu Minh Giáo mím môi, gật đầu. Mà ngoài động tác đó ra nàng cũng không biết phải làm điều gì khác nữa cho phải. 

Nàng quay lưng, bước thẳng ra ngoài. 

Thế là sẽ hết những ngày ở Yến Vương Cổ Mộ, ở Tần Hoàng Địa Cung, ở thành bang, ở những nẻo đường của Lạc Dương, của Đại Lý, của Tô Châu. Tất cả sẽ chìm vào quên lãng giống như những trò đùa, giống như… nàng.

-Tiểu muội a! 

Tiểu Tiêu Dao chạy theo Tiểu Minh Giáo, níu lấy nàng. 

-Tiểu muội, muội đừng hiểu lầm. Mọi người không có bỏ muội. Còn có ta ở đây, ta sẽ đốc thúc kèm cặp muội, muội sẽ sớm theo kịp các đại tỷ và sư huynh thôi.

Nói đoạn, Tiểu Tiêu Dao lấy trong tay nải ra 1 mũi thương lấp lóa.

-Đây là Bạo Võ Diệt Hồn Thương do ta và Tinh Túc tỷ tỷ chế ra tặng cho muội, muội hãy gắng sức tập luyện. Bọn ta luôn hi vọng muội không nản lòng.

Tiểu Minh Giáo đón lấy mũi thương tỏa sáng rực rỡ. Nhìn lại thấy yêu đái và giới chỉ của mình do Đại Tiêu Dao tặng, hổ con do Thiên Sơn tặng, thương do Tiểu Tiêu Dao và Tinh Túc tỷ chế tạo, lấy làm tủi hổ khôn cùng. Xuất phát hơn Thiên Sơn mà nay nàng đã kém xa cho dù được mọi người khích lệ và giúp đỡ. Được ưu ái là vậy mà giờ nàng còn muốn bỏ cuộc sao?

-Thật phiền tỷ lo lắng cho muội, muội sẽ dốc sức để không khiến mọi người thất vọng.

Tiểu Tiêu Dao xoa đầu nàng, mỉm cười:

-Muội cũng đừng lo nghĩ về Thiên Sơn huynh đệ nữa. Huynh ấy tuy có vẻ cứng ngắc đạo mạo nhưng thực tâm trong lòng là người kiên định và rộng lượng. Ta tin huynh ấy tuyệt nhiên không có ý chế nhạo muội.

Tiểu Minh Giáo nghe lời, ấm dạ chia xa các đại tỷ và Thiên Sơn. Trước khi rời khỏi Tần Hoàng Địa Cung, Thiên Sơn còn gom nhặt tặng nàng 50 viên tần hoàng châu tỏa áng sáng xanh lục đẹp tuyệt tặng nàng để dùng mua giáp mới.

Tiểu Minh Giáo nhờ vậy có bộ giáp Tàn Hồn sắc màu u linh. Nhưng nàng vẫn giữ 2 viên tần hoàng châu trong rương để gợi nhớ đến…


Nhớ đến…

Đến….


Đến… điều gì đây…?



Lang thang qua những dãy phố đằng đẵng âm u của Đại Lý, khẽ tự vấn tâm can…


Chợt Tiểu Minh Giáo nhác thấy 2 bóng người sánh bước trên kị phóng qua. 

No comments:

Post a Comment