Phần 105: NHIỆM VỤ MỚI CỦA SHIKAMARU
Temari
đến gian phòng chính của Kazekage để báo cáo. Thực chất mà nói thì cô đã không
hi vọng em trai mình rảnh rỗi vào ngay hôm nay để gặp cô. Có thể Gaara thực sự
muốn gặp cô, cũng có thể điều nó cần chỉ là những thông tin cô mang về.
Đúng
lúc đó thì 1 nhân viên chặn cô lại:
-Temari-san,
có 2 người ở Konoha muốn gặp cô.
-Họ
có nói tên không?
-Chỉ
xưng tên, không xưng họ. Người nữ xưng là Hinata, người nam không tiết lộ. À, 2
người đó xin được gặp Ebizou-jiisama nữa.
Không
cần phải giải thích thêm, Temari nhanh chóng đoán được khách của mình là ai.
Nhưng cái tên “Hinata” khiến đôi mắt xanh của cô hơi lóe lên 1 chút, rồi lại
tắt. Cô hít 1 hơi thật sâu để không khí tràn vào tạo thành 1 sợi dây vô hình
thít chặt tim cô lại.
-Bảo
họ nên đi gặp Kankuro, ta bận rồi.
Nói
rồi Temari mím môi lại rồi quay lưng bước tiếp. Tiếng người nhân viên lại vang
lên:
-Vậy
còn việc gặp Ebizou-jiisama?
-Đi
mà hỏi ông ta ấy.
Mái
tóc vàng đáp lạnh tanh, thả lại phía sau lưng mình 1 cái thở dài bị kìm nén.
Kankuro
ngờ ngệch thì lãnh đủ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác khi 2 người chỉ quen
biết sơ sơ ở Konoha bỗng đâu xuất hiện và hỏi tên về 1 nhân vật anh chưa nghe
bao giờ. Khi cậu ta há hốc miệng ra thì
những hình vẽ trên mặt cũng thay đổi độ cong.
-Vậy
là… người tên Kanmin đó xưng là đến từ làng tôi? Hừm… lạ thật, tôi chưa bao giờ
nghe thấy chuyện nào kì quái thế này. Nhưng mà nếu đó là người của ông già
chúng tôi, ý tôi là Ebizou-jiisama, thì tôi cũng không nắm rõ. Lão ấy từ ngày
mất người câu cá cùng thì bày lắm trò vặt. Mà Kanmin đến nhà Hyuga làm gì?
-Là
để cầu thân với Hinata-sama – Neji đáp, khi anh liếc qua và nhận ra Hinata lúng
túng thấy rõ khi nghe câu hỏi.
-Hả?!!!
Cái gì cơ? Cầu…cầu hôn ấy à?!
Trước
cái gật đầu của 2 người đối diện, Kankuro bỗng thấy trong lòng mình trào dâng
sự uất hận. Tiếng nói trong lòng trỗi dậy mạnh mẽ như mãnh thú.
Tại
sao? Tại sao lại bất công như vậy? Lão già điên ấy khi không lo chuyện hôn sự,
ghép đôi cho thuộc hạ mà lại chẳng thèm đoái hoài đến cái thằng Kankuro sắp 2
chục tuổi đầu mà vẫn còn chưa có mảnh tình nào vắt vai sao? Trong khi chính
thằng này đều đặn đến thăm hỏi lão mà lão ta chỉ ban cho mấy tràng cười hê hê
để chọc quê sự cô đơn trai trẻ – nỗi đau trăm năm của Kankuro. Tại sao, sao lại
có sự phân biệt đối xử như vậy chứ?!
“Rầm!”
Kankuro đập mạnh tay lên bàn, mặt đỏ bừng bừng. Anh cất giọng, nhấn mạnh từng chữ, tưởng như chỉ muốn vừa nói vừa phun ra lửa:
Kankuro đập mạnh tay lên bàn, mặt đỏ bừng bừng. Anh cất giọng, nhấn mạnh từng chữ, tưởng như chỉ muốn vừa nói vừa phun ra lửa:
-Chuyện
này không làm rõ là không được! Chúng ta nhất định phải đến chỗ lão già chết
tiệt ấy hỏi cho ra nhẽ! Không thể tha thứ được!
Neji
và Hinata đưa mắt nhìn nhau. Sự vui mừng vì yêu cầu của mình được chấp thuận
nhanh đến không thể ngờ thì cũng có đấy nhưng sự bối rối vì chẳng hiểu nổi thứ
gì đang diễn ra trong đầu Kankuro thì còn nhiều hơn. À, nhưng ít nhất thì mọi
chuyện đến giờ cũng êm đẹp, chỉ trừ việc Hinata chưa gặp được Temari để đưa món
quà đầy trắc trở của Shikamaru mà thôi
---
Không
phải chỉ ở Suna mới có người cần đến gặp Kage. Ở Konoha cũng có. Nhưng không
phải là 1 cô gái tóc vàng mà là 1 chàng trai với quả đầu dựng đứng, vừa đi
ngoằn nghèo để câu giờ vừa hút thuốc.
Tin
mới nhất là Tsunade vừa mới tỉnh dậy, và ngôi vị Hokage cuối cùng cũng đã trở
lại đúng người chủ thực của nó. Tuy rằng đã có Danzo lên làm Hokage tạm thời
nhưng chẳng phải nói ra, ai cũng muốn gặp vị Hokage đời thứ 5 thực sự, vị
Hokage đã có từng có khuôn mặt tạc lên đá, vị Hokage đã chính thức bao bọc ngôi
làng này trong nhiều năm kể từ ngày nhậm chức, và cũng chính là cái người đã
bảo vệ tất cả dân làng thoát nạn. 1 người như thế mới là Hokage!
Shikamaru
tất nhiên là vui rồi. Nhưng chẳng hiểu sao mỗi khi nghĩ đến chuyện đi gặp Kage,
ngay lập tức nó cũng có nghĩa “đi làm việc”. Và chỉ cần nghĩ đến việc là y như
rằng cặp chân này bình thường dẻo dai là thế, giờ cứ như là bị dính xuống mặt
đường vậy.
Và
cả cánh cửa nữa chứ, sao mà nó to và nặng làm sao, đẩy mãi mới được.
Nhưng
ít nhất thì sau cánh cửa ấy, hình ảnh hiện ra cũng làm Shikamaru bất giác nở 1
nụ cười.
-Tsunade-sama,
người đã khỏe lại rồi.
Tsunade
mỉm cười, 1 tay chống cằm. Rõ ràng bà vẫn có vẻ mệt mỏi, nhìn những đường gân
còn nổi lên trên tay là biết. Nhưng cái sự ngạo nghễ không cho bà thể hiện điều
tương tự trên khuôn mặt. Thêm 1 cốt cách của Sannin?
-Khỏe
khỏe cái gì? – cái cằm của Hokage hướng
ngay sang Shizune – ta chưa được uống 1 giọt ruợu nào suốt mấy ngày nay, khát
khô cả họng ấy chứ. Mai ta lại lăn ra chết khát cho mà xem. Shizune, đem ruợu
lên nào.
-Không
được đâu Tsunade-sama – cô gái thường ngày vẫn hiền lành giờ tỏ ra rất cương
quyết – không là không.
-Thấy
chứ Shika? Đối xử với bệnh nhân như thế đấy!
Chàng
trai không nhịn nổi, cười phì 1 cái. Và 2 người phụ nữ trong phòng đủ hiểu rằng
đó là cảm xúc vui nhộn nhất mà anh có thể mang lại rồi (chán quá thể).
-Được
rồi, Shikamaru, ta sẽ vào đề ngay – người phụ nữ ngồi sau bàn đột ngột đổi
giọng – trong suốt thời gian ta bất tỉnh, Konoha đã có vô số vấn đề. Và 1 trong
những thứ cần giải quyết triệt để nhất là…?
-Gián
điệp?
-Cậu
biết đấy, nhà Yamanaka chuyên xử lý thông tin về gián điệp và các thứ tương tự
như thế. Nhưng vừa rồi chúng ta nhận được vô số tin báo về những cuộc điều tra
nhắm đến Konoha riêng lẻ. Họ chưa thể làm gì ngay được trừ khi chúng ta có đầu
mối cho chuyện này. Và hình như sự liên kết đầu tiên đến từ…
Nói
đến đây, Tsunade khẽ liếc về phía cửa sổ, hướng ấy là nơi 1 khu dinh thự tọa
lạc.
-…đến
từ nhà Hyuga. Cậu có biết tin về những vị khách mới đến đó chưa?
Shikamaru
lắc đầu. Anh thậm chí có phần chột dạ khi biết có chuyện xảy ra trong làng mà
mình mấy hôm nay chẳng rõ chút nào.
-Họ
đến từ Suna – Shizune tiếp lời – rõ ràng nhà Hyuga cũng cảm thấy mối nguy. Khu
vực nơi nhóm người lạ từ Suna tới luôn được canh phòng cẩn mật. Thậm chí có
nguồn tin cho hay ngay trong đêm hôm qua, Neji và Hinata cũng rời khỏi làng, giả
thiết hợp lý duy nhất là họ đến Suna để điều tra.
Cá
nhân Shikamaru cảm thấy việc này mang sắc thái khá riêng tư, khiến anh mất đi
sự kiên nhẫn phần nào. Anh hỏi:
-Vậy
sao không đến hỏi thẳng họ?
Tsunade
cười phá lên, rồi tràng cười chấm dứt bằng vài tiếng ho. Bà khẽ vuốt ngực mình,
đằng hắng với chàng trai bà rất kì vọng:
-Cậu
đúng là ngốc. Nếu thực sự họ muốn chúng ta biết thì đã phải đến báo cáo rồi.
Chưa báo cáo thì có 2 khả năng, hoặc chính họ cũng chưa chắc chắn và không muốn
bứt dây động rừng; hoặc đây là chuyện riêng mà gia tộc muốn tự giải quyết lấy.
Dù cho có là cái nào thì chúng ta cũng nên biết. Vả lại, e hèm, nghe ngóng 1
chút cũng chẳng chết ai.
Shiakame
nghẹo đầu sang 1 bên. Nếu anh mà biết mình đựoc gọi đến làm gì thì chắc sáng
nay đã cáo bệnh rồi. Ôi đúng là chỉ có phụ nữ mới nghĩ ra được những trò này.
-Tóm
lại là – giọng ồ ề của cậu Nara vang lên – Hokage-sama muốn tôi theo chân Neji
và Hinata để hóng hớt chứ gì?
Người
phụ nữ ngồi đối diện anh huýt sáo 1 cái rồi cười hì hì:
-Miệng
cậu nói đấy nhé, ta chỉ ra 1 nhiệm vụ liên quan đến Konoha thôi.
-Thôi
được rồi được rồiiiiiiiiii….. Thế tức là tôi phải đến Suna, nơi có căn nguyên
của tất cả sự việc đẻ tọc mạch… à không, điều tra phải không? Hiểu rồi, tôi sẽ
khởi hành ngay hôm nay. Tạm biệt nhé Hokage-sama, Shizune-san.
Nói
rồi anh quay lưng chuồn thẳng, ở lâu nữa khéo lại được giao những thứ kì quặc
hơn cho mà xem. Nhưng trước khi bước chân anh kịp đặt ra ngoài mép cửa thì sau
lưng anh phát ra tiếng gọi “khoan đã”. Nó không có vẻ gì châm chọc hay gấp gáp.
Ngược lại, nó trầm tĩnh đến bất ngờ.
-Shikamaru
Nara – ánh mắt của Tsunade lúc này nhìn sắc lẹm, dường như nó có thể cứa được
qua cổ của người khác dễ dàng – ta cần cậu đến Suna gặp Kazekage để có những tư
liệu chính xác nhất về cuộc họp các Kage mà Danzo đã tham dự.
Chàng
trai lúc này khẽ nhếch mép cười. Cái vẻ ủ dột chán chường cũng đã biến mất.
-Sama
không tin Danzo-san sao?
Tsunade
nhoài người phía trước, đáp lại bằng 1 nụ cười mê hồn qua đôi môi căng mọng sức
sống. Lớp nhung hồng đỏ tỏa sắc dưới ánh sáng như 1 bông hoa quật cường không
thể nào bị vùi lấp:
-Ý
cậu là cái người đã bỏ phiếu chống cho Kakashi ở vị trí Hokage ấy à? Câu trả
lời là “Không”.
2
người sẽ còn nhìn nhau mãi thế nếu Shizune không chen ngang, đưa cho Shikamaru
1 mảnh giấy và nói:
-Cách
đây hơn 1 tuần Neji có đến đây khám bệnh. Nhưng tôi phải đợi Tsunade-sama tỉnh
lại để hỏi ý. Chưa kịp gọi đến thì cậu ta đã đi mất. Nhờ cậu chuyển cái này đến
cho cậu ấy, nói đây là đơn thuốc.
Chút
nữa thì Shikamaru đã thốt lên “chuyên nhỏ này để sau cũng được mà” nhưng rồi
anh đã giữ mình không nói ra điều đó. À, suýt chút nữa anh đã quên mất, rằng
Hokage-sama là 1 ninja trị thương kia mà.
Và
với 1 người như thế thì không có vết thương nào là nhỏ cả.
---