Phần 103: KHỞI HÀNH
Bóng đêm
phủ lên cả Hyuga phủ 1 bức màn đen, lấp lánh điểm xuyết bằng những đốm tuyết.
Trong căn phòng nằm ở hướng Nam, đèn đã tắt nhưng vẫn lóe lên những đường sáng
xanh kéo dài mỗi khi 1 đám tuyết bị hất vào cạnh cửa.
-Đừng
chốc chốc lại lôi vũ khí ra nữa – giọng Kanmin vang lên – chỉ là tiếng gió thổi
thôi mà.
-Chúng
tôi đã được Ebizou-jiisama hạ lệnh bảo vệ sama, chúng tôi không thể khinh suất được
– giọng 1 người đáp lại.
-Đừng
lo lắng Ichi, ta chẳng dễ bị xử thế đâu. Vả lại nhà Hyuga thì càng không thể động
đến ta sớm như vậy. Ta càng ung dung ở đây ngày nào họ càng vui vẻ thôi. Ngươi
và San hãy về phòng đi.
-Nhưng,
Kanmin-sama…
Kanmin
hừ 1 tiếng. Kể cả trong tối, 2 người tên gọi Ichi và San cũng cảm thấy cảm giác
rờn rợn lướt qua. Im lặng kéo dài, rồi chỉ trong chớp mắt, 2 chiếc bóng cạnh
Kanmin biến mất.
Kanmin
lúc này mới từ từ cởi lớp băng cuốn quanh mặt ra. Người đàn ông bí hiểm gằn
giọng lại, thì thào như nói với 1 con người vô hình trước mặt:
-Neji…
ta phải triệt bỏ ngươi.
---
Cũng
trong đêm ấy, Hinata và Neji khởi hành chuyến đi đến Suna. Họ không gặp rắc rối
gì khi qua cổng. Những gia tộc lớn ở Konoha luôn có việc riêng và những người
gác cổng sẽ tự nhiên không thắc mắc nếu thấy người trong những dòng họ này đi
ra khỏi làng. Nhưng khi khuôn mặt ấy là Neji thì cũng có vài ánh mắt tò mò liếc
tới. Đã từ mấy tháng nay Neji chẳng hề đi đâu mà thiếu Hinata. 1 người nổi
tiếng tài năng như vậy bây giờ như đang bị ràng buộc bởi 1 người khác. Nhìn
thật tội nghiệp, chẳng khác nào con ngựa tốt đang bị ghìm cương.
Neji đã
cẩn thận choàng cho Hinata 1 tấm áo nữa khi bắt đầu đi. Nhưng điều đó cũng
chẳng khiến anh an tâm hơn để không sử dụng Byakugan của mình.
-Neji
– Hinata nói, bật lên từ 1 cành cây – đừng phí sức mình.
-Xin
sama đừng bận tâm. Hiashi-sama đã nói rõ ràng mục tiêu bị nhắm vào là
Hinata-sama. Chúng ta cần phải cảnh giác.
Hinata
khẽ gật đầu, cô nói tiếp:
-Thật
lạ, em có cảm giác như có ai đó bám theo.
-Sama
cũng thấy vậy sao?
Byakugan
của Neji có bán kính khá rộng, khó có thể xảy ra chuyện có người gần đó mà anh
không biết. Nhưng thực sự, lần này sự nghi hoặc của anh và cả Hinata đến từ
“cảm giác”. Vì thế vẫn chưa ai trong họ chắc chắn được thực sự có mối nguy hiểm
nào không.
-Chúng
ta nên di chuyển sát mặt đất, chú ý đừng đạp chân lên mặt tuyết.
Hinata
nghe theo, 2 người dần hạ thấp độ cao, những cành sát đất gây ra tiếng động ít
hơn khi tuyết bám trên đó bị rơi, ít nhất là không dễ dàng để nghe thấy.
Nhưng
họ vẫn mơ hồ cảm nhận 1 nhân ảnh khác đang bám theo rất sát. Đột nhiên, 1 tiếng
gió rít lên trong không khí, cuốn thành những cuộn xoáy, hút lá khô và tuyết
thành 1 đụn, tung lên rồi ném xuống. Thêm những tiếng rít khác, khiến cho những
cành cây ngả nghiêng như trong bão mùa hạ, vặn xoắn lấy nhau.
Neji
và Hinata vội vã đáp xuống 1 bãi đất trống. Neji, theo thói quen, đưa tay ra
chắn trước Hinata. Anh căng mắt theo dõi những gì đang xảy ra. Byakgan từ từ
cảm nhận 1 sợi chakra, mảnh thôi, nhưng chắc chắn đó là chakra. Neji gần như
nín thở. Anh gồng mình, máu dồn về cánh tay, chỉ chực chờ ra đòn nếu có bất kì
thứ gì đến gần cả 2.
Nhưng
tiếng lạo xạo của tuyết, của cây từ từ trôi đi, dịu lại rồi biến mất. Những
cành cây lại vươn cao trên nền trời, chào đón những đám tuyết trĩu xuống trên
cành. Gió lay lắt thổi trong sự tĩnh mịch đến cô quạnh.
Luồng
chakra kia cũng hoàn toàn biến mất.
Cả
cảm giác bất an trong Neji cũng vậy.
-Chúng
ta đi thôi!
Neji
nói nhỏ, rồi gấp gáp cùng Hinata tiếp tục hành trình. Họ tăng tốc tối đa, không
kịp hỏi han nhau thêm gì nữa. Tuy rằng vẫn không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng
ít nhất sự đe dọa đã lùi xa.
Trưa
hôm sau, họ đã đến được Suna, sau cuộc hành trình dài đầy mệt mỏi. Cả 2 đều cảm
thấy rõ sức lực mình hao hụt đáng kể. Chỉ trong chưa đầy 1 ngày mà họ đã nếm
trải đủ cả cái lạnh mùa đông của Konoha, sự ẩm thấp trong cánh rừng ở Kuni và
cuối cùng là cái nắng trĩu người ở Suna.
Cũng
thật may kkhông có khó khăn gì khi đi ngang qua lãnh địa ở Kuni. Mặc dù ngôi
làng này từng có sự xuất hiện của Akatsuki trong lần bắt cóc Gaara, lúc này
giông tố dường như đã trôi qua khỏi vùng đất thanh bình ấy.
Suna
cũng thật khác với Konoha. Mặc dù cũng chịu sự đe dọa như bất cứ vùng đất nào
nhưng những cánh cổng ở đây lại luôn có vẻ rộng mở chào đón, không phải chịu
kiểm duyệt. Mọi người ra vào làng tự do khiến nơi đây, mặc dù được xây dựng
trên sa mạc khô cằn, lại tấp nập người qua lại và mang đến cho nó sự sống động
không thể ngờ. Có lẽ sự lạc quan của họ cũng đến từ sự tin tưởng vào vị
Kazekage trẻ tuổi.
Những
căn nhà ở đây đa phần được đắp từ đất và gạch
nâu, tạo cho chúng 1 dáng vẻ cổ kính và chắc chắn. Vì nắng nóng, lều được
dựng nên khắp mọi nơi thay vì những gian hàng gỗ như ở Konoha. Chỉ cần chiếc áo
choàng trùm qua đầu như những người phiêu bạt, chẳng ai nhận ra 2 con người đang
đi lại giữa con đường đan xen như mắc cửi kia là người của Konoha. Cũng như
việc chẳng ai biết để mà nhận ra đó là 1 dòng họ danh giá.
Neji
cùng Hinata quyết định thuê chỗ để nghỉ sau hành trình dài mệt nhọc trước, sau đó
sẽ tìm cách diện kiến Ebizou, hiện đang sống ở 1 căn phòng sát vách núi, phía
sau trụ sở của Kazekage.
Người
chủ nhà trọ hỉ hả đón tiếp những vị khách mới, khiến 2 người nhà Hyuga cũng cảm
thấy nhẹ nhõm phần nào, bớt đi chút thấp thỏm. Sức mạnh của nụ cười chăng?
-Xin
chào quý khách. Chào mừng đã đến Suna. Vừa hay, chúng tôi đang trống 1 phòng đôi,
không biết 2 người có muốn tận hưởng những ngày vui vẻ ở đó không?
Hinata
nghe đến đây, mặt đỏ bừng. Cô im lặng, đầu hơi cúi xuống. Trái lại với cô gái
trẻ này, chàng trai cạnh cô dáng điệu hiên ngang chừng ấy, mặt bỗng đờ ra. Anh
lắp bắp:
-Không,
chúng tôi…không… tôi… tôi…
Bao
nhiêu cái “bảo vệ Hinata-sama” bỗng đâu trôi tuột hết cả. Neji giờ đứng như
trời trồng với lời giải thích cứ kẹt cứng trong vòm họng.
-Xem
họ kìa – bà chủ đứng bên cạnh, đưa tay che miệng cười – đúng là tuổi trẻ. Ông
xem bao giờ mới cho tôi lại được những ngày tháng mơn mởn ấy đây?
Thêm
bà chủ đổ dầu vào bếp lửa, Hinata như bị luộc chín. Cô lại cúi thấp đầu hơn.Thật
không biết giấu mặt vào đâu nữa! Thế là theo thói quen từ trước đến giờ, cô gái
trẻ vội vã trốn ra… sau lưng Neji, tay túm chặt vào áo anh như sợ bị người khác
giằng “lớp bảo vệ” của cô đi mất. Trong khi người cận vệ ấy thì vẫn cố nhào nặn
ra “tôi… tôi…”.
Đến lượt
ông chủ đờ mặt ra. Mà nếu vào hoàn cảnh của ông ấy, thật cũng không hiểu nổi
chuyện gì đang diễn ra thật. Nhưng bà vợ ông thì ý tứ hơn hẳn, vội vã huých vào
người ông 1 cái rồi cười xòa, dúi ngay vào tay Neji 2 chiếc chìa khóa phòng
thay vì 1.
-Của
quý khách là 2 phòng đơn. Chúc 1 ngày tốt lành nhé cô cậu.
Nói
rồi bà lấy giấy bút ghi vào sổ, trong khi khoái trá nhìn sự lúng túng của 2 vị
khách mới. Ôi có trời mới biết, tuổi thanh xuân mới đẹp đẽ làm sao!
---
Em lười comment trên
blogpost quá :3
Cách nói của Kanmin
tiền bối thật là quá xá....giang hồ “ta chẳng dễ bị xử thế đâu” =)) Đâu,dễ lắm
ấy tiền bối ạ.Vũ khí nào cũng được,cứ do tác giả cầm là ok.Dao thái rau mà vào
tay t/g rồi biến thành đồ long đao không chừng.
Em cứ có cảm giác như
hai ông bà chủ ấy là chị vậy,kiểu như mẹ tự đi dìm hàng con mình =)) Bây giờ
thì hình tượng Thiên tài tộc Hyuga đã biến mất,thay vào đó là một cậu ngốc mới
biết yêu lần đầu.Hè hè,dựa vào “nguy hiểm trật” khi nãy thì dự đoán chương sau
sẽ có tình tiết gây cấn.Nhưng không nên tin vào dự báo thời tiết nhảm :”>
Chúc chị một ngày vui
vẻ tràn đầy sức khoẻ !
Thân.
ôi...Neji....đọc chp này thấy Neji thật dễ thương =))) như kiểu đứa trẻ lần đầu bỡ ngỡ cắp sách đến trường ấy :))
ReplyDeletethì lĩnh vực này cháu nó cũng chân ướt chân ráo :P
Deleteôi giời ơi......đọc chap này mà cảm thấy hạnh phúc như 1 người mẹ thấy con trai mình biết yêu =)) aaaaaaaa tại sao lại có thể đáng yêu ntn và tại sao chị không ném hai đứa vào 1 phòng ;) anw đợi chap mới <3
ReplyDeletep.s: em vẫn canh view đây ; ;
ném 2 đứa vào 1 phòng thì ác cho anh em nó quá :">
Deletecố canh views nhé em :"> cả đời chị thiếu duyên với views
dự là đêm bé Hin sẽ chạy sang phòng Neji để ngủ...chẳng hạn =))
Delete*trí tưởng tượng bay xa...*
chắc chị sẽ phải cho đoạn này vào mất =]
Delete