Sep 29, 2011

chap 10

...

Trần Phương nhìn những cánh hoa rũ mình trong nước lần lượt kéo nhau trôi đi trên sông Vũ Trụ, khẽ thở dài. Châu Cấn…giờ thì cô và Vũ Trụ này là 1. Giờ thì cô trải rộng suốt thiên hà. Giờ thì Nguyễn Ngọc ngày nào cũng phải nhìn xuống cô. Cô có vui không? Hay cuối cùng chỉ toàn là nuối tiếc? những mảnh đời, những tro tàn đã tan đi trong dòng Vũ Trụ, cuối cùng có cùng nỗi niềm như cô chăng? Trần Phương thấy họng mình nghẹn lại. Khôn ngoan, lanh lợi, rốt cuộc những điệu múa say đắm lòng người cũng chỉ còn là 1 mảnh kí ức cho những người còn lại. Tứ đại quý phi, giờ chỉ còn lại 3. Ai sẽ ra đi….?

Trần Phương tiến về phía cổng thành, thoáng thấy bóng những lính canh giáp trụ sạm màu trong băng tuyết. Nhác thấy bóng cô, 1 số người khẽ gật đầu để chào. Cung Xa Cách có thể là phần thừa của Vi Quân. Nhưng những quý phi thì tuyệt nhiên không phải là những kẻ bị vứt đi. Họ được tự do đi lại, sống 1 cuộc sống của 1 quý tộc nghèo nàn trong cung cấm xa hoa. Họ không được trọng dụng yêu chiều ban phát gấm vóc lụa là mỗi ngày nhưng tất cả mọi người đều hiểu, họ vẫn là những vật báu mà vua Nguyễn Ngọc coi trọng, đặc biệt là tứ đại quý phi. Bởi vậy, đa số người coi việc Trần Phương, Huỳnh Nhi và Châu Cấn đến cung Xa Cách như là 1 cách để né tránh khỏi phù phiếm chốn cung đình, hơn là bị ruồng bỏ.

-Trần Phương quý phi – 1 tên lính tiến đến, cúi người chào – quý phi có việc phải ra ngoài thành sao?

-phải – Trần Phương gật nhẹ đầu, khẽ kéo lớp áo choàng nhung đen sát lại – ta cần mua thêm ít đồ. Sao, ngươi muốn cản ta?

-Thật không dám, thưa quý phi. Nhưng nếu tôi nhớ không nhầm thì Anh Quân đã dùng lệnh bài của quý phi đi ra khỏi thành rồi. quý phi không thể ra ngoài nếu không có lệnh bài.

Trần Phương bấy giờ mới nhớ ra quy định nghiêm ngặt của Vi Quân. Thật là…đã cất công đến tận đây. Có vẻ hôm nay là ngày mà gần như mọi chuyện không theo ý cô. Trần Phương quay đầu, lầm lũi bước về, chân nặng từng vết trên nền tuyết. Theo thói quen, Trần Phương quay đầu lại phía sau nhưng tất cả những gì lọt vào mắt cô chỉ là cổng thành xám xịt và những tên lính cô không hề biết tên. Không có hình ảnh Anh Quân im lặng đi theo cô nữa. Giờ chỉ còn mình Trần Phương, 1 chấm đen lạc lõng giữa nền trắng xóa.

-Gì thế này? Cô nương, sao lại bơ vơ 1 mình ở đây?

Trần Phương ngẩng đầu lên, thấy 1 gã cao lớn ngồi trên lưng ngựa, nhìn cô với ánh mắt hiếu kì.

-Cô nương – gã cúi xuống nhìn Trần Phương – cô có cần ta đưa về không? Cô ở chỗ nào?

-không sao – Trần Phương quay đi, tự hỏi tên này là ai. Cô chưa từng thấy bao giờ, không phải lính canh, mà xem cách phục sức thì cũng không phải dân thường – ta tự về được.

-Đừng cố chấp thế, cô lạnh lùng thật đấy - tên kia phóng ngựa theo – 1 thân 1 mình đi lại trong Vi Quân rất nguy hiểm, lỡ lạc thì sao? Cô là người hầu của ai, tôi sẽ đưa cô về cung.

Trần Phương chưa kịp trả lời thì tên lính khi nãy hớt hải chạy tới.

-Trấn Dương tướng quân xin đừng phạm thượng, người này là Trần Phương nhị quý phi.

-Nhị quý phi?!

Người tên Trấn Dương nghe đến, vội vã xuống ngựa, quỳ mọp trước Trần Phương.

-Xin Trần Phương quý phi tha tội, tôi thực không có ý mạo phạm, tôi tưởng quý phi chỉ là…là…

-không sao – Trần Phương phẩy nhẹ tay, ra hiệu cho hắn đứng dậy – ta không còn ở Chính Cung, ngươi không cần đa lễ. Tất cả chỉ là hiểu nhầm thôi, ta không trách ngươi.

Trấn Dương đứng dậy, ái ngại nhìn Trần Phương.

-quý phi, đường đường là 1 quý phi, sao người lại ở đây?

-Trần Phương quý phi muốn ra ngoại thành – tên lính khi nãy trả lời – nhưng chúng tôi không thể để quý phi ra ngoài được vì quý phi không có lệnh bài. Phép tắc bắt buộc, chúng tôi không còn cách nào khác ngoài việc để quý phi trở về.

-Nếu vậy… - Trấn Dương nhíu mày trong giây lát – nếu vậy thì dùng lệnh bài của ta có được không?

-Dạ được thưa tướng quân.

Tên lính nhìn sang, dò ý của Trần Phương.

-Trần Phương quý phi – Trấn Dương quỳ xuống lần nữa – là bề tôi của vua Nguyễn Ngọc mà để quý phi phải đi lại 1 mình, thật không cam tâm. Nếu quý phi không phiền, xin cho kẻ hèn này tháp tùng để bảo đảm an toàn cho quý phi.

Trần Phương nhắm mắt, gật nhẹ đầu. Có thể ra ngoài với cô, chừng đó là đủ. Dù cô chưa từng gặp gã Trấn Dương này trước kia, nhưng có lẽ có hắn cô sẽ an tâm hơn, nhất là khi không có Anh Quân bên cạnh?

Trấn Dương đỡ Trần Phương lên ngựa rồi tự mình dắt ngựa ra khỏi thành. Khi hắn đưa lệnh bài ra cho lính canh, Trần Phương lén nhìn và thấy hiệu trên đó “Trấn Dương Thống Kích Đại Tướng Quân”. Thống Kích đại tướng quân? Sao cô chưa bao giờ nghe thấy hiệu này, cũng chưa bao giờ gặp hắn trong cung cấm.

Nhưng mọi suy nghĩ của cô bị chặn lại, khi mùi khói, tiếng rao, những tiếng ồn của 1 phiên chợ đẩy lùi sự tĩnh lặng đến đáng sợ của Vi Quân vào phía sau. Ngoại thành Vi Quân, chỉ cách có 1 bức tường nhưng không có lấy có 1 hạt tuyết. Ngựa xe tấp nập ngang dọc, kéo theo là những dãy quán xá bày bán đồ đạc. Sự hình thành của ngoại thành Vi Quân là cả 1 chuỗi lịch sử dài. Trước khi vua Nguyễn Ngọc lên ngôi, triều đình thường thu mua hàng hóa từ nơi xa. Các lái buôn vì thế càng lúc càng tiến gần hơn đến Vi Quân, cuối cùng thì những lều nhỏ tạm bợ để cung cấp hàng cho Vi Quân trở thành những cửa hiệu nườm nượp người qua lại.

-Thật là lạ phải không – Trấn Dương nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng – không hiểu vua Nguyễn nghĩ gì mà lại quyết định phủ trắng Vi Quân bằng tuyết, trong khi chỉ bên ngoài thành thôi thì đã chẳng còn dấu tích gì của mùa đông.

-Không phải Vi Quân sẽ mãi mãi bị bao phủ bằng tuyết, mà đó là do Nguyễn Ngọc huynh ấy nghĩ rằng mùa đông là mùa đẹp nhất, màu trắng là màu đẹp nhất, nên đã cho tuyết bao phủ luôn luôn, cho đến ngày huynh ấy rời ngôi.

-Thật là… - Trấn Dương ngoái nhìn Trần Phương, mỉm cười – quý phi còn hiểu rõ huynh trưởng tôi hơn cả tôi nữa.

...

---




darknovaggc.blogspot.com
@thuyduongmm19

Sep 26, 2011

chap 9

-Vậy… sau khi Châu Cấn tỷ ra đi, sư phụ Trần Phương có suy sụp lắm không?

-Có thể nói là như vậy.

-Quận chúa, à không, Lê Thảo, tại sao cô lại gọi Trần Phương quý phi là ‘sư phụ’? Tôi cứ nghĩ cô là em của cô ấy, thú thật.

Lê Thảo nhún vai, lấy cho mình 1 tách trà nóng. Đôi mắt cô hãy còn hoe đỏ.

-Mặc dù là vợ của vua Nguyễn Ngọc, huynh trưởng của tôi nhưng Trần Phương tỷ là người đã dạy tôi vẽ, nên tôi quen miệng gọi tỷ ấy là ‘sư phụ’. Nhưng xưng hô vậy thôi chứ anh biết đấy, chúng tôi khác nào chị em ruột.

-Tôi hiểu – Anh Quân thầm nhớ lại lời dặn “đối xử với ta ngươi tốt thế nào thì đối xử với quận chúa phải hơn thế ngàn lần” của Trần Phương.

-Sức khỏe của sư phụ vẫn tốt chứ? Tôi không thấy sư phụ viết bất cứ lời nào về bản thân cả.

-Thật ra thì tạm ổn – Anh Quân trầm ngâm – bởi cái bào mòn con người ta thực chất không phải là vấn đề của thể xác.

-Anh đang ám chỉ đến chuyện giữa sư phụ và huynh trưởng tôi?

-Thật đắc tội! – Anh Quân cúi đầu, rủa thầm mình vì đã phát ngôn quá nhiều.

-Không sao mà – Lê Thảo cười nhẹ, 1 nụ cười thoáng chất buồn mà đến giờ Anh Quân mới nhận ra – anh là người hầu thân cận nhất của sư phụ, hẳn anh hiểu rõ mọi chuyện, phải không?

-…

-Anh Quân, tôi xin anh, hãy ở bên cạnh sư phụ tôi và hết lòng chăm sóc cho tỷ ấy. Chỉ có anh mới có thể khiến tỷ ấy cảm thấy khá hơn mà thôi. Hãy ở cạnh sư phụ của tôi! Chỉ mình anh mới có thể giúp sư phụ Trần Phương được thôi!

-Tôi ư?

-Anh không hiểu, hay đang giả như không hiểu tôi đang nói gì hả Anh Quân? – Lê Thảo nghiêng đầu, 1 cử chỉ thật giống Trần Phương.

Anh Quân cúi gằm mặt xuống.

Đó không phải là câu trả lời thỏa đáng cho Lê Thảo. Cô hạ giọng, nhưng nhấn rõ từng chữ:

-Anh rất giống huynh trưởng của tôi. Đối với sư phụ Trần Phương, hẳn anh phần nào là hình-ảnh-của-Nguyễn Ngọc.

Gió ào ạt thổi tới, hất lên những nắm vụn màu trắng, tung qua tung lại như 1 đứa trẻ đang chơi đùa. Nó như đang muốn chôn vùi tất cả trong lãng quên. Tất cả những dằn vặt, tất cả những suy nghĩ đang đan nhau dày đặc, tất cả những tiếng thở dài cố kìm nén, tất cả những giọt nước mắt chưa khô, tất cả những hơi thở chờ ngày tắt lụi, cả sự vô vọng và cả nỗi niềm chồng chất…

Anh Quân thở dài. Hiếm khi hắn thở dài.

Phải, hắn vẫn nhớ lần vua Nguyễn từ biệt hắn. 2 người là bạn từ thuở nhỏ, 1 vị hoàng tử và 1 kẻ hầu. Không, không phải là ‘kẻ hầu’ theo đúng nghĩa. Hắn được ở cạnh hoàng tử, chơi đùa và học tập cùng hoàng tử, cứ như hắn cũng là 1 hoàng tử thứ 2.

Hắn là bạn, người bạn trung thành và tận tụy nhất lúc bấy giờ của vua Nguyễn.

Và vị vua đó đã ra lệnh để hắn trở thành người bạn trung thành và tận tụy nhất của người khác: Trần Phương quý phi. Hắn không bao giờ hỏi lý do tại sao vua lại chọn hắn chứ không chọn ai khác, nhưng hắn thắc mắc tại sao lại là Trần Phương quý phi.

-“Trần Phương quý phi” – vua Nguyễn đáp lời hắn, ngài ngồi im lìm cạnh ánh nến vàng vọt - “nàng ấy sẽ không thể sống mà không có gì để bám víu. Giống như loài thiêu thân, luôn lao vào lửa để tìm hơi ấm, nàng sẽ tự giết bản thân nếu thiếu đi hơi ấm ấy. Tình yêu của ta cho nàng đã là quá khứ, nhưng sự thương mến ta dành cho nàng, cũng như lòng thương cảm ta dành cho tâm hồn yếu đuối của nàng là mãi mãi. Nàng là kẻ luôn tự dồn mình vào góc kẹt nếu không có bàn tay 1 ai đưa ra đỡ lấy. Đó cũng là điều đáng trách nhất ở nàng vậy…”

Ngài đã giao tình yêu đầu tiên của ngài vào hắn, đã trông cậy hắn bảo vệ 1 viên ngọc dễ rạn vỡ trong tim ngài. Bởi ngài không thể tin vào ai khác ngoài hắn.

Và hắn, đã thề sẽ hi sinh cả đời mình để bảo vệ người mà hắn phải bảo vệ, để hắn trở thành 1 mặt gương ảo ảnh phản chiếu hình tượng của người khác, để hắn trở thành 1 vua Nguyễn khác, 1 vua Nguyễn có thể quỳ dưới chân người.

-Điều này… - Anh Quân nhìn vào đôi mắt của Lê Thảo – điều này chẳng mấy người có thể nhìn ra đâu.

-…

-Và cũng không nên có thêm người biết về nó nữa.

Anh Quân nhíu mày. Hành động đó khiến Lê Thảo hơi giật mình. Cô không dám nhìn hắn, đành liếc mắt sang chỗ khác. Hắn có cái nhìn thật đáng sợ.

-Tuy nói vậy, nhưng… - Lê Thảo nuốt nước bọt trong cổ họng, giống như cô đang khóc mặc dù sự thật không phải thế - tôi biết rằng anh cũng hết lòng cho sư phụ tôi. Anh cũng thật lòng với sư phụ, đúng không?

Lần này, đến lượt Anh Quân né tránh cái nhìn của cô gái tóc vàng. Hắn khẽ nhắm mắt.

-Phải, tôi đã thề với vua Nguyễn như thế.

Lê Thảo không đáp, nhưng nhìn thật sâu vào hắn bằng đôi mắt xanh, đôi mắt như đang nhìn thấy những điều hắn nghĩ, và biết rằng hắn đang cố lấp liếm sự thật. Anh Quân cảm thấy e dè trước ánh nhìn như thế.

-Trần Phương quý phi… là người hiểu biết. Quý phi khá khép kín và là người hay hoài niệm về quá khứ. Cô ấy cũng hay bị chi phối vì hoàn cảnh và suy nghĩ….

-Ra thế... – Lê Thảo mỉm cười dịu dàng – tôi hiểu tại sao huynh trưởng lại tin tưởng anh đến thế.

Anh Quân cảm thấy khó chịu thật sự. Cái cách nói chuyện này, giống như Lê Thảo đang đi tắt đón đầu hắn. Và miệng hắn, 1 cách ngu ngốc, tự động nói ra những gì hắn không nên nói.



....






darknovaggc.blogspot.com
@thuyduongmm19

Sep 15, 2011

Phần 49: MỘT NGƯỜI


Phần 49: MỘT NGƯỜI

Đã 3 ngày 3 đêm Neji gần như không xuất hiện ở nhà. Anh chỉ về nhà thông báo rằng anh có việc, và biến mất. Hiashi và Hanabi cũng vắng bóng. Một mình Hinata trông quản Hyuuga phủ với sự trợ giúp của Kou.

Tiền mua nguyên liệu thực phẩm, tiền sửa lại mái nhà, tổ chức hội họp với ban đặc biệt của Konoha, chuẩn bị quần áo và củi cho mùa đông, trăm thứ phải lo toan. Hinata làm mọi người ngạc nhiên khi tỏ ra rất am hiểu và thu vén mọi thứ khá cẩn thận. Chắc không ai biết được rằng cho dù không được giao trọng trách, Hinata vẫn cố gắng tìm hiểu thông tin về mọi chuyện trong Hyuuga phủ. Cô vẫn để tâm theo dõi xem cha mình làm gì và cố gắng ghi nhớ. Bởi thế, mọi chuyện không phải là nỗi lo lắng quá lớn cho cô.

Điều cô lo lắng, chính là gia đình của mình.

Cha, anh, em gái của cô đều biến mất. Chắc chắn chuyện này có liên quan gì đến việc Tetsu đã lén lút bẩm báo với cha cô. Nhưng là điều gì?

“xinh đẹp, mù, mộng…”

Hinata cố gắng lục lại trí nhớ xem có gì có thể gợi nhắc đến 3 chữ đó.

-Hinata-san!

Nghe tiếng gọi, Hinata mới nhận ra mình đã ra đến đường chính của Konoha tự lúc nào. Phía sau cô, 1 cô gái với khuôn mặt gần như bị che lấp bởi cặp kính cận đang hua tay múa chân ra hiệu.

-Ồ… hình như là…Shiho!

Hinata không sai, đó chính là Shiho trong đội giải mã. Cô đã có lần được gặp qua khi lén tới thăm Naruto lúc mọi người đang giải di ngôn của Jiraiya.

-Hinata-san, cô đang tới gặp Hokage-sama phải không?

Hinata ngoái nhìn, thấy đúng như cô có vẻ hướng tới tòa nhà của Hokage. À phải rồi, nếu là 1 chuyện mật liên quan đến cha cô, ắt hẳn Hokage phải biết thông tin. Nghĩ vậy, Hinata gật đầu.

-Vậy…vậy… Hinata-san, nhờ cô….mang cái này đến cho Nara-san được không?

Nói đoạn, Shiho chìa ra 1 hộp nhỏ, dáng như hộp đựng đồ ăn trưa.

-Shiho-san – Hinata đón lấy bằng 2 tay, thật cẩn thận – cái này là cho Shikamaru đúng không? Hẳn cô rất thích Shikamaru.

Shiho mặt đỏ bừng, lắc đầu nguầy nguậy.

-K…không phải thế… chỉ là… k…tôi k…

Hinata phì cười.

-Được rồi Shiho-san, tôi sẽ mang cái này đến đưa tận tay cho Shikamaru, cô đừng lo.

Những cô gái khi yêu, quả là đáng…yêu. Điệu bộ của Shiho làm Hinata chợt nhớ đến Naruto. Và má cô lại nóng ran, hay là do mặt trời u ám của Konoha hóa ra vẫn còn sức lực của mùa hè?

Bước chân nhẹ nhõm khiến thời gian như trôi nhanh hơn. Thoáng chốc những bậc thang đưa Hinata đến văn phòng của Tsunade đã hiện ra. Và có vẻ như mọi thứ cũng thuận lợi hơn, chỉ cần đi lên tầng 2 là Hinata đã thấy Shikamaru đang hút thuốc ở hành lang.

-Hinata, lâu rồi mới gặp. Sức khỏe của Neji thế nào? – Shikamaru mới thấy dáng Hinata đã mở lời chào trước. Không khó để nhận ra, anh đã trở nên cởi mở hơn rất nhiều.

-Chào Shikamaru. Neji-san… - Hinata định hỏi về Neji, nhưng chợt nghĩ rằng nếu Neji-san đã không nói cho người nhà biết anh đang ở đâu thì hẳn người ngoài cũng không nên can dự - Shikamaru, mình mang cái này đến cho cậu, từ Shiho-san.

Shikamaru tỏ vẻ ngạc nhiên, thậm chí có phần hơi ngỡ ngàng. Và nếu như Hinata đã trông đợi 1 nụ cười hạnh phúc từ cậu bạn mình thì giờ cô phải nhanh chóng nhận lấy nỗi thất vọng. Không những không tỏ vẻ vui mừng, Shikamaru còn không giấu nổi nét đăm chiêu trên khuôn mặt.

-Có chuyện gì vậy Shikamaru?

-Không có gì – Shikamaru thở dài, ánh mắt lơ đãng nhuốm màu trầm.

-Shiho-san rõ ràng rất thích cậu… chẳng lẽ cậu không vui mừng sao?

-Hinata…- giọng nói thở ra cùng làn khói thuốc đùng đục – nhận lấy tình cảm của người ta mà không đáp lại được thì đâu phải là chuyện để vui.

-Nhưng Shiho… - Hinata bỗng thấy cảm thương cho Shiho, nếu như cô ấy biết hẳn sẽ buồn lẳm. chẳng trách Shikamaru không vui – Shiho là 1 cô gái rất tốt…

-Mình không nói cô ấy không tốt. Nhưng Hinata… Shiho không phải là người đó, vậy thôi.

-Nói vậy là cậu đã yêu người khác sao?

-Mình… không biết nữa…

Shikamaru im lặng vài giây. Mắt anh nhắm lại, tựa như đang vẽ lại hình ảnh của người kia trong đầu.

-Có 1 người…mà mình có thể cảm thấy thật an tâm khi bên cạnh. Thật xáo động khi bên cạnh. Một người không thể nắm bắt được, nhưng đồng thời cũng rất dễ để đoán ra. Một người mà khi cách xa, lúc nào trong tâm trí cũng chỉ có hình ảnh của người đó. Làm và quyết định những chuyện không thể hiểu vì người đó… Hinata, đó… liệu đó có phài là yêu không…?

Ánh mắt Shikamaru nhìn sang Hinata, chứa đựng nỗi thắc mắc lớn khôn cùng. Hinata gật nhẹ đầu.

-Vậy là cậu thực sự đã yêu rồi.

-Cảm giác này – Shikamaru đặt nắm tay lên ngực – chính là “yêu” đó sao?

Cho dù có là người tư chất thông minh đến vậy cuối cùng khi dính vào tình cảm thì cũng trở nên bối rối như đứa trẻ lần đầu đến lớp, thậm chí còn không biết bản thân đang nghĩ gì. Thật muốn biết, người đã khiến Shikamaru trở nên thế này là ai. Và cũng thật tiếc cho Shiho.

Hinata lặng nhìn Shikamaru, rồi cũng tự đặt bàn tay lên ngực mình, cảm nhận tiếng tim đập và mạch máu đang chạy trong huyết quản.

Tại sao khi yêu, người ta phải khổ sở như vậy? Với Naruto-kun, cô luôn cảm thấy thật ngưỡng mộ cậu.

Cô rất tin tưởng, ngưỡng mộ cậu

Cô rất…

… thể cảm thấy thật an tâm khi bên cạnh. Thật xáo động khi bên cạnh. Một người không thể nắm bắt được, nhưng đồng thời cũng rất dễ để đoán ra…

Tại sao…cô lại không cảm thấy vậy khi nghĩ về Naruto-kun?

...Một người mà khi cách xa, lúc nào trong tâm trí cũng chỉ có hình ảnh của người đó…

đạo fic Xa Hơn Về Phía Sau

tình cờ phát hiện ra thôi. thời gian cũng lâu rồi, từ năm 2007 lận, mà người đạo cũng khá là lười =))) thay hết tên ở phần giới thiệu nhưng đến phần tên tác giả lại quên không thay, cho nên cũng chẳng tra cứu làm gì =))))))) nhưng đây coi như là lời nói, niềm hi vọng rằng những thứ như thế này nên chấm dứt, với bất cứ người viết fic nào

copy bản đạo ở đây: (ngày 17/6/2007), tự dẫn xưng là "Bum"

bản gốc đăng trên vnfiction từ tháng 27/5/2007 tại đây
tự xưng là "Td" - viết tắt của nick thuyduongmm19

và bản copy thứ 2 của mình đăng trên ACCVN ngày 12/6/2007 tại đây

thực lòng mà nói lúc tìm thấy cái này có hơi bị shocked =)))) nhưng biết làm sao được, đời luôn có những người lười biếng và không biết tôn trọng công sức của người khác

chúc các bạn viết fic không gặp phải những người như vậy mà gặp được những người đọc thật có tâm :)