Sep 15, 2011

Phần 49: MỘT NGƯỜI


Phần 49: MỘT NGƯỜI

Đã 3 ngày 3 đêm Neji gần như không xuất hiện ở nhà. Anh chỉ về nhà thông báo rằng anh có việc, và biến mất. Hiashi và Hanabi cũng vắng bóng. Một mình Hinata trông quản Hyuuga phủ với sự trợ giúp của Kou.

Tiền mua nguyên liệu thực phẩm, tiền sửa lại mái nhà, tổ chức hội họp với ban đặc biệt của Konoha, chuẩn bị quần áo và củi cho mùa đông, trăm thứ phải lo toan. Hinata làm mọi người ngạc nhiên khi tỏ ra rất am hiểu và thu vén mọi thứ khá cẩn thận. Chắc không ai biết được rằng cho dù không được giao trọng trách, Hinata vẫn cố gắng tìm hiểu thông tin về mọi chuyện trong Hyuuga phủ. Cô vẫn để tâm theo dõi xem cha mình làm gì và cố gắng ghi nhớ. Bởi thế, mọi chuyện không phải là nỗi lo lắng quá lớn cho cô.

Điều cô lo lắng, chính là gia đình của mình.

Cha, anh, em gái của cô đều biến mất. Chắc chắn chuyện này có liên quan gì đến việc Tetsu đã lén lút bẩm báo với cha cô. Nhưng là điều gì?

“xinh đẹp, mù, mộng…”

Hinata cố gắng lục lại trí nhớ xem có gì có thể gợi nhắc đến 3 chữ đó.

-Hinata-san!

Nghe tiếng gọi, Hinata mới nhận ra mình đã ra đến đường chính của Konoha tự lúc nào. Phía sau cô, 1 cô gái với khuôn mặt gần như bị che lấp bởi cặp kính cận đang hua tay múa chân ra hiệu.

-Ồ… hình như là…Shiho!

Hinata không sai, đó chính là Shiho trong đội giải mã. Cô đã có lần được gặp qua khi lén tới thăm Naruto lúc mọi người đang giải di ngôn của Jiraiya.

-Hinata-san, cô đang tới gặp Hokage-sama phải không?

Hinata ngoái nhìn, thấy đúng như cô có vẻ hướng tới tòa nhà của Hokage. À phải rồi, nếu là 1 chuyện mật liên quan đến cha cô, ắt hẳn Hokage phải biết thông tin. Nghĩ vậy, Hinata gật đầu.

-Vậy…vậy… Hinata-san, nhờ cô….mang cái này đến cho Nara-san được không?

Nói đoạn, Shiho chìa ra 1 hộp nhỏ, dáng như hộp đựng đồ ăn trưa.

-Shiho-san – Hinata đón lấy bằng 2 tay, thật cẩn thận – cái này là cho Shikamaru đúng không? Hẳn cô rất thích Shikamaru.

Shiho mặt đỏ bừng, lắc đầu nguầy nguậy.

-K…không phải thế… chỉ là… k…tôi k…

Hinata phì cười.

-Được rồi Shiho-san, tôi sẽ mang cái này đến đưa tận tay cho Shikamaru, cô đừng lo.

Những cô gái khi yêu, quả là đáng…yêu. Điệu bộ của Shiho làm Hinata chợt nhớ đến Naruto. Và má cô lại nóng ran, hay là do mặt trời u ám của Konoha hóa ra vẫn còn sức lực của mùa hè?

Bước chân nhẹ nhõm khiến thời gian như trôi nhanh hơn. Thoáng chốc những bậc thang đưa Hinata đến văn phòng của Tsunade đã hiện ra. Và có vẻ như mọi thứ cũng thuận lợi hơn, chỉ cần đi lên tầng 2 là Hinata đã thấy Shikamaru đang hút thuốc ở hành lang.

-Hinata, lâu rồi mới gặp. Sức khỏe của Neji thế nào? – Shikamaru mới thấy dáng Hinata đã mở lời chào trước. Không khó để nhận ra, anh đã trở nên cởi mở hơn rất nhiều.

-Chào Shikamaru. Neji-san… - Hinata định hỏi về Neji, nhưng chợt nghĩ rằng nếu Neji-san đã không nói cho người nhà biết anh đang ở đâu thì hẳn người ngoài cũng không nên can dự - Shikamaru, mình mang cái này đến cho cậu, từ Shiho-san.

Shikamaru tỏ vẻ ngạc nhiên, thậm chí có phần hơi ngỡ ngàng. Và nếu như Hinata đã trông đợi 1 nụ cười hạnh phúc từ cậu bạn mình thì giờ cô phải nhanh chóng nhận lấy nỗi thất vọng. Không những không tỏ vẻ vui mừng, Shikamaru còn không giấu nổi nét đăm chiêu trên khuôn mặt.

-Có chuyện gì vậy Shikamaru?

-Không có gì – Shikamaru thở dài, ánh mắt lơ đãng nhuốm màu trầm.

-Shiho-san rõ ràng rất thích cậu… chẳng lẽ cậu không vui mừng sao?

-Hinata…- giọng nói thở ra cùng làn khói thuốc đùng đục – nhận lấy tình cảm của người ta mà không đáp lại được thì đâu phải là chuyện để vui.

-Nhưng Shiho… - Hinata bỗng thấy cảm thương cho Shiho, nếu như cô ấy biết hẳn sẽ buồn lẳm. chẳng trách Shikamaru không vui – Shiho là 1 cô gái rất tốt…

-Mình không nói cô ấy không tốt. Nhưng Hinata… Shiho không phải là người đó, vậy thôi.

-Nói vậy là cậu đã yêu người khác sao?

-Mình… không biết nữa…

Shikamaru im lặng vài giây. Mắt anh nhắm lại, tựa như đang vẽ lại hình ảnh của người kia trong đầu.

-Có 1 người…mà mình có thể cảm thấy thật an tâm khi bên cạnh. Thật xáo động khi bên cạnh. Một người không thể nắm bắt được, nhưng đồng thời cũng rất dễ để đoán ra. Một người mà khi cách xa, lúc nào trong tâm trí cũng chỉ có hình ảnh của người đó. Làm và quyết định những chuyện không thể hiểu vì người đó… Hinata, đó… liệu đó có phài là yêu không…?

Ánh mắt Shikamaru nhìn sang Hinata, chứa đựng nỗi thắc mắc lớn khôn cùng. Hinata gật nhẹ đầu.

-Vậy là cậu thực sự đã yêu rồi.

-Cảm giác này – Shikamaru đặt nắm tay lên ngực – chính là “yêu” đó sao?

Cho dù có là người tư chất thông minh đến vậy cuối cùng khi dính vào tình cảm thì cũng trở nên bối rối như đứa trẻ lần đầu đến lớp, thậm chí còn không biết bản thân đang nghĩ gì. Thật muốn biết, người đã khiến Shikamaru trở nên thế này là ai. Và cũng thật tiếc cho Shiho.

Hinata lặng nhìn Shikamaru, rồi cũng tự đặt bàn tay lên ngực mình, cảm nhận tiếng tim đập và mạch máu đang chạy trong huyết quản.

Tại sao khi yêu, người ta phải khổ sở như vậy? Với Naruto-kun, cô luôn cảm thấy thật ngưỡng mộ cậu.

Cô rất tin tưởng, ngưỡng mộ cậu

Cô rất…

… thể cảm thấy thật an tâm khi bên cạnh. Thật xáo động khi bên cạnh. Một người không thể nắm bắt được, nhưng đồng thời cũng rất dễ để đoán ra…

Tại sao…cô lại không cảm thấy vậy khi nghĩ về Naruto-kun?

...Một người mà khi cách xa, lúc nào trong tâm trí cũng chỉ có hình ảnh của người đó…

2 comments:

  1. Tèn tén ten... Mình mong chờ giây phút Hinata nhận ra điều này quá lâu rồi :D Tiếp tục phát huy nhé bạn Dương. Hi vọng hai người họ sớm có được hạnh phúc :D

    ReplyDelete
  2. cảm ơn bạn Chico >w< (gọi bạn thế nào đây nhỉ? ~:>)

    ReplyDelete