Sep 26, 2011

chap 9

-Vậy… sau khi Châu Cấn tỷ ra đi, sư phụ Trần Phương có suy sụp lắm không?

-Có thể nói là như vậy.

-Quận chúa, à không, Lê Thảo, tại sao cô lại gọi Trần Phương quý phi là ‘sư phụ’? Tôi cứ nghĩ cô là em của cô ấy, thú thật.

Lê Thảo nhún vai, lấy cho mình 1 tách trà nóng. Đôi mắt cô hãy còn hoe đỏ.

-Mặc dù là vợ của vua Nguyễn Ngọc, huynh trưởng của tôi nhưng Trần Phương tỷ là người đã dạy tôi vẽ, nên tôi quen miệng gọi tỷ ấy là ‘sư phụ’. Nhưng xưng hô vậy thôi chứ anh biết đấy, chúng tôi khác nào chị em ruột.

-Tôi hiểu – Anh Quân thầm nhớ lại lời dặn “đối xử với ta ngươi tốt thế nào thì đối xử với quận chúa phải hơn thế ngàn lần” của Trần Phương.

-Sức khỏe của sư phụ vẫn tốt chứ? Tôi không thấy sư phụ viết bất cứ lời nào về bản thân cả.

-Thật ra thì tạm ổn – Anh Quân trầm ngâm – bởi cái bào mòn con người ta thực chất không phải là vấn đề của thể xác.

-Anh đang ám chỉ đến chuyện giữa sư phụ và huynh trưởng tôi?

-Thật đắc tội! – Anh Quân cúi đầu, rủa thầm mình vì đã phát ngôn quá nhiều.

-Không sao mà – Lê Thảo cười nhẹ, 1 nụ cười thoáng chất buồn mà đến giờ Anh Quân mới nhận ra – anh là người hầu thân cận nhất của sư phụ, hẳn anh hiểu rõ mọi chuyện, phải không?

-…

-Anh Quân, tôi xin anh, hãy ở bên cạnh sư phụ tôi và hết lòng chăm sóc cho tỷ ấy. Chỉ có anh mới có thể khiến tỷ ấy cảm thấy khá hơn mà thôi. Hãy ở cạnh sư phụ của tôi! Chỉ mình anh mới có thể giúp sư phụ Trần Phương được thôi!

-Tôi ư?

-Anh không hiểu, hay đang giả như không hiểu tôi đang nói gì hả Anh Quân? – Lê Thảo nghiêng đầu, 1 cử chỉ thật giống Trần Phương.

Anh Quân cúi gằm mặt xuống.

Đó không phải là câu trả lời thỏa đáng cho Lê Thảo. Cô hạ giọng, nhưng nhấn rõ từng chữ:

-Anh rất giống huynh trưởng của tôi. Đối với sư phụ Trần Phương, hẳn anh phần nào là hình-ảnh-của-Nguyễn Ngọc.

Gió ào ạt thổi tới, hất lên những nắm vụn màu trắng, tung qua tung lại như 1 đứa trẻ đang chơi đùa. Nó như đang muốn chôn vùi tất cả trong lãng quên. Tất cả những dằn vặt, tất cả những suy nghĩ đang đan nhau dày đặc, tất cả những tiếng thở dài cố kìm nén, tất cả những giọt nước mắt chưa khô, tất cả những hơi thở chờ ngày tắt lụi, cả sự vô vọng và cả nỗi niềm chồng chất…

Anh Quân thở dài. Hiếm khi hắn thở dài.

Phải, hắn vẫn nhớ lần vua Nguyễn từ biệt hắn. 2 người là bạn từ thuở nhỏ, 1 vị hoàng tử và 1 kẻ hầu. Không, không phải là ‘kẻ hầu’ theo đúng nghĩa. Hắn được ở cạnh hoàng tử, chơi đùa và học tập cùng hoàng tử, cứ như hắn cũng là 1 hoàng tử thứ 2.

Hắn là bạn, người bạn trung thành và tận tụy nhất lúc bấy giờ của vua Nguyễn.

Và vị vua đó đã ra lệnh để hắn trở thành người bạn trung thành và tận tụy nhất của người khác: Trần Phương quý phi. Hắn không bao giờ hỏi lý do tại sao vua lại chọn hắn chứ không chọn ai khác, nhưng hắn thắc mắc tại sao lại là Trần Phương quý phi.

-“Trần Phương quý phi” – vua Nguyễn đáp lời hắn, ngài ngồi im lìm cạnh ánh nến vàng vọt - “nàng ấy sẽ không thể sống mà không có gì để bám víu. Giống như loài thiêu thân, luôn lao vào lửa để tìm hơi ấm, nàng sẽ tự giết bản thân nếu thiếu đi hơi ấm ấy. Tình yêu của ta cho nàng đã là quá khứ, nhưng sự thương mến ta dành cho nàng, cũng như lòng thương cảm ta dành cho tâm hồn yếu đuối của nàng là mãi mãi. Nàng là kẻ luôn tự dồn mình vào góc kẹt nếu không có bàn tay 1 ai đưa ra đỡ lấy. Đó cũng là điều đáng trách nhất ở nàng vậy…”

Ngài đã giao tình yêu đầu tiên của ngài vào hắn, đã trông cậy hắn bảo vệ 1 viên ngọc dễ rạn vỡ trong tim ngài. Bởi ngài không thể tin vào ai khác ngoài hắn.

Và hắn, đã thề sẽ hi sinh cả đời mình để bảo vệ người mà hắn phải bảo vệ, để hắn trở thành 1 mặt gương ảo ảnh phản chiếu hình tượng của người khác, để hắn trở thành 1 vua Nguyễn khác, 1 vua Nguyễn có thể quỳ dưới chân người.

-Điều này… - Anh Quân nhìn vào đôi mắt của Lê Thảo – điều này chẳng mấy người có thể nhìn ra đâu.

-…

-Và cũng không nên có thêm người biết về nó nữa.

Anh Quân nhíu mày. Hành động đó khiến Lê Thảo hơi giật mình. Cô không dám nhìn hắn, đành liếc mắt sang chỗ khác. Hắn có cái nhìn thật đáng sợ.

-Tuy nói vậy, nhưng… - Lê Thảo nuốt nước bọt trong cổ họng, giống như cô đang khóc mặc dù sự thật không phải thế - tôi biết rằng anh cũng hết lòng cho sư phụ tôi. Anh cũng thật lòng với sư phụ, đúng không?

Lần này, đến lượt Anh Quân né tránh cái nhìn của cô gái tóc vàng. Hắn khẽ nhắm mắt.

-Phải, tôi đã thề với vua Nguyễn như thế.

Lê Thảo không đáp, nhưng nhìn thật sâu vào hắn bằng đôi mắt xanh, đôi mắt như đang nhìn thấy những điều hắn nghĩ, và biết rằng hắn đang cố lấp liếm sự thật. Anh Quân cảm thấy e dè trước ánh nhìn như thế.

-Trần Phương quý phi… là người hiểu biết. Quý phi khá khép kín và là người hay hoài niệm về quá khứ. Cô ấy cũng hay bị chi phối vì hoàn cảnh và suy nghĩ….

-Ra thế... – Lê Thảo mỉm cười dịu dàng – tôi hiểu tại sao huynh trưởng lại tin tưởng anh đến thế.

Anh Quân cảm thấy khó chịu thật sự. Cái cách nói chuyện này, giống như Lê Thảo đang đi tắt đón đầu hắn. Và miệng hắn, 1 cách ngu ngốc, tự động nói ra những gì hắn không nên nói.



....






darknovaggc.blogspot.com
@thuyduongmm19

No comments:

Post a Comment