Sep 29, 2011

chap 10

...

Trần Phương nhìn những cánh hoa rũ mình trong nước lần lượt kéo nhau trôi đi trên sông Vũ Trụ, khẽ thở dài. Châu Cấn…giờ thì cô và Vũ Trụ này là 1. Giờ thì cô trải rộng suốt thiên hà. Giờ thì Nguyễn Ngọc ngày nào cũng phải nhìn xuống cô. Cô có vui không? Hay cuối cùng chỉ toàn là nuối tiếc? những mảnh đời, những tro tàn đã tan đi trong dòng Vũ Trụ, cuối cùng có cùng nỗi niềm như cô chăng? Trần Phương thấy họng mình nghẹn lại. Khôn ngoan, lanh lợi, rốt cuộc những điệu múa say đắm lòng người cũng chỉ còn là 1 mảnh kí ức cho những người còn lại. Tứ đại quý phi, giờ chỉ còn lại 3. Ai sẽ ra đi….?

Trần Phương tiến về phía cổng thành, thoáng thấy bóng những lính canh giáp trụ sạm màu trong băng tuyết. Nhác thấy bóng cô, 1 số người khẽ gật đầu để chào. Cung Xa Cách có thể là phần thừa của Vi Quân. Nhưng những quý phi thì tuyệt nhiên không phải là những kẻ bị vứt đi. Họ được tự do đi lại, sống 1 cuộc sống của 1 quý tộc nghèo nàn trong cung cấm xa hoa. Họ không được trọng dụng yêu chiều ban phát gấm vóc lụa là mỗi ngày nhưng tất cả mọi người đều hiểu, họ vẫn là những vật báu mà vua Nguyễn Ngọc coi trọng, đặc biệt là tứ đại quý phi. Bởi vậy, đa số người coi việc Trần Phương, Huỳnh Nhi và Châu Cấn đến cung Xa Cách như là 1 cách để né tránh khỏi phù phiếm chốn cung đình, hơn là bị ruồng bỏ.

-Trần Phương quý phi – 1 tên lính tiến đến, cúi người chào – quý phi có việc phải ra ngoài thành sao?

-phải – Trần Phương gật nhẹ đầu, khẽ kéo lớp áo choàng nhung đen sát lại – ta cần mua thêm ít đồ. Sao, ngươi muốn cản ta?

-Thật không dám, thưa quý phi. Nhưng nếu tôi nhớ không nhầm thì Anh Quân đã dùng lệnh bài của quý phi đi ra khỏi thành rồi. quý phi không thể ra ngoài nếu không có lệnh bài.

Trần Phương bấy giờ mới nhớ ra quy định nghiêm ngặt của Vi Quân. Thật là…đã cất công đến tận đây. Có vẻ hôm nay là ngày mà gần như mọi chuyện không theo ý cô. Trần Phương quay đầu, lầm lũi bước về, chân nặng từng vết trên nền tuyết. Theo thói quen, Trần Phương quay đầu lại phía sau nhưng tất cả những gì lọt vào mắt cô chỉ là cổng thành xám xịt và những tên lính cô không hề biết tên. Không có hình ảnh Anh Quân im lặng đi theo cô nữa. Giờ chỉ còn mình Trần Phương, 1 chấm đen lạc lõng giữa nền trắng xóa.

-Gì thế này? Cô nương, sao lại bơ vơ 1 mình ở đây?

Trần Phương ngẩng đầu lên, thấy 1 gã cao lớn ngồi trên lưng ngựa, nhìn cô với ánh mắt hiếu kì.

-Cô nương – gã cúi xuống nhìn Trần Phương – cô có cần ta đưa về không? Cô ở chỗ nào?

-không sao – Trần Phương quay đi, tự hỏi tên này là ai. Cô chưa từng thấy bao giờ, không phải lính canh, mà xem cách phục sức thì cũng không phải dân thường – ta tự về được.

-Đừng cố chấp thế, cô lạnh lùng thật đấy - tên kia phóng ngựa theo – 1 thân 1 mình đi lại trong Vi Quân rất nguy hiểm, lỡ lạc thì sao? Cô là người hầu của ai, tôi sẽ đưa cô về cung.

Trần Phương chưa kịp trả lời thì tên lính khi nãy hớt hải chạy tới.

-Trấn Dương tướng quân xin đừng phạm thượng, người này là Trần Phương nhị quý phi.

-Nhị quý phi?!

Người tên Trấn Dương nghe đến, vội vã xuống ngựa, quỳ mọp trước Trần Phương.

-Xin Trần Phương quý phi tha tội, tôi thực không có ý mạo phạm, tôi tưởng quý phi chỉ là…là…

-không sao – Trần Phương phẩy nhẹ tay, ra hiệu cho hắn đứng dậy – ta không còn ở Chính Cung, ngươi không cần đa lễ. Tất cả chỉ là hiểu nhầm thôi, ta không trách ngươi.

Trấn Dương đứng dậy, ái ngại nhìn Trần Phương.

-quý phi, đường đường là 1 quý phi, sao người lại ở đây?

-Trần Phương quý phi muốn ra ngoại thành – tên lính khi nãy trả lời – nhưng chúng tôi không thể để quý phi ra ngoài được vì quý phi không có lệnh bài. Phép tắc bắt buộc, chúng tôi không còn cách nào khác ngoài việc để quý phi trở về.

-Nếu vậy… - Trấn Dương nhíu mày trong giây lát – nếu vậy thì dùng lệnh bài của ta có được không?

-Dạ được thưa tướng quân.

Tên lính nhìn sang, dò ý của Trần Phương.

-Trần Phương quý phi – Trấn Dương quỳ xuống lần nữa – là bề tôi của vua Nguyễn Ngọc mà để quý phi phải đi lại 1 mình, thật không cam tâm. Nếu quý phi không phiền, xin cho kẻ hèn này tháp tùng để bảo đảm an toàn cho quý phi.

Trần Phương nhắm mắt, gật nhẹ đầu. Có thể ra ngoài với cô, chừng đó là đủ. Dù cô chưa từng gặp gã Trấn Dương này trước kia, nhưng có lẽ có hắn cô sẽ an tâm hơn, nhất là khi không có Anh Quân bên cạnh?

Trấn Dương đỡ Trần Phương lên ngựa rồi tự mình dắt ngựa ra khỏi thành. Khi hắn đưa lệnh bài ra cho lính canh, Trần Phương lén nhìn và thấy hiệu trên đó “Trấn Dương Thống Kích Đại Tướng Quân”. Thống Kích đại tướng quân? Sao cô chưa bao giờ nghe thấy hiệu này, cũng chưa bao giờ gặp hắn trong cung cấm.

Nhưng mọi suy nghĩ của cô bị chặn lại, khi mùi khói, tiếng rao, những tiếng ồn của 1 phiên chợ đẩy lùi sự tĩnh lặng đến đáng sợ của Vi Quân vào phía sau. Ngoại thành Vi Quân, chỉ cách có 1 bức tường nhưng không có lấy có 1 hạt tuyết. Ngựa xe tấp nập ngang dọc, kéo theo là những dãy quán xá bày bán đồ đạc. Sự hình thành của ngoại thành Vi Quân là cả 1 chuỗi lịch sử dài. Trước khi vua Nguyễn Ngọc lên ngôi, triều đình thường thu mua hàng hóa từ nơi xa. Các lái buôn vì thế càng lúc càng tiến gần hơn đến Vi Quân, cuối cùng thì những lều nhỏ tạm bợ để cung cấp hàng cho Vi Quân trở thành những cửa hiệu nườm nượp người qua lại.

-Thật là lạ phải không – Trấn Dương nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng – không hiểu vua Nguyễn nghĩ gì mà lại quyết định phủ trắng Vi Quân bằng tuyết, trong khi chỉ bên ngoài thành thôi thì đã chẳng còn dấu tích gì của mùa đông.

-Không phải Vi Quân sẽ mãi mãi bị bao phủ bằng tuyết, mà đó là do Nguyễn Ngọc huynh ấy nghĩ rằng mùa đông là mùa đẹp nhất, màu trắng là màu đẹp nhất, nên đã cho tuyết bao phủ luôn luôn, cho đến ngày huynh ấy rời ngôi.

-Thật là… - Trấn Dương ngoái nhìn Trần Phương, mỉm cười – quý phi còn hiểu rõ huynh trưởng tôi hơn cả tôi nữa.

...

---




darknovaggc.blogspot.com
@thuyduongmm19

No comments:

Post a Comment