Mar 31, 2009

Phần 23: MỘNG

Phần 23: MỘNG

Neji nhìn lên bàn thờ của Mijung phu nhân, gần như nín thở. Anh đã không thực sự để ý đến nó tối qua khi anh bước vào đây. Chỉ là 1 phán đoán sai lầm, hay đó thực sự là 1 cái kim đang lồ lộ chui ra khỏi bọc?

-Cha…con phải làm gì đây? Cha… con lạc lối thật rồi…

Anh bất động, nhìn lại di ảnh Mijung phu nhân lần nữa.

Anh lại 1 lần nữa run sợ hay sao? Phải chăng vì 1 sự thật đã và đang làm anh sụp đổ, khiến trái tim anh bỗng run lẩy bẩy khi lo sợ sẽ phải biết đến sự thật thứ 2?


Khó khăn đến vậy sao?


Neji cắn chặt môi. Không được! Tại sao lại run sợ trong khi hoàn toàn có thể xóa tan nỗi sợ ấy khi khám phá ra sự thật chỉ là hiểu nhầm?

-Chỉ có 1 cách duy nhất để biết… - Neji nói nhỏ, nhưng lời bật rõ qua kẽ răng.

Anh đưa tay lên, ngần ngừ giây lất rồi dứt khoát nhấc tấm ảnh của Hyuga phu nhân ra khỏi bệ thờ. Mịjung phu nhân – vị phu nhân đẹp như mộng của nhà Hyuga.

Đầu óc Neji bỗng chốc trở nên trống rỗng lạ thường. Bao lo toan đau khổ, cả chữ “trách nhiệm” vốn được gắn chặt trong thân xác bỗng trở nên nhẹ bỗng như mây. Trong đầu anh, trong mắt anh, chỉ duy nhất có 1 con đường thẳng hướng đến ngôi chùa cổ. Anh không nhớ mình đã chạm mặt bao nhiêu người, anh không nhớ mình đã thoát khỏi phủ dưới sự cản trở của bao nhiêu gia nhân, anh không nhớ bao nhiêu ngã rẽ mình đã qua, bao nhiêu chiếc lá trên cây rơi rụng qua mỗi bước chân.

Anh chỉ biết: anh phải đến đó!

---


-Chữ rất lạ ư? – Shikamaru đang rối bời với mật mã Jiraiya để lại, bỗng ngẩng đầu lên.

-Phải – Chouji hơi nhíu mày – vậy Hinoe-san đã viết cho cậu chữ gì?

-Mình không bận tâm đến mấy thứ bói toán vớ vẩn nên đã quăng mảnh giấy đi mất rồi – cậu nhà Nara gãi gãi tai – vậy người phụ nữ đó đưa cho cậu chữ lạ như thế nào?

-Đây – Chouji xòe tờ giấy ra.

Trên mảnh giấy quăn mép vì bị gập, dòng chữ uốn lượn hằn lên đó những nét mực tối màu.
Cái tối u ám phủ lấy ngay cả những nét sang ít ỏi của mặt giấy.

“Ác mộng trong ngôi làng này”


---

-Khách cũ quay lại thăm ta ư? Thật là quý hóa.

-Hinoe-san – Neji nửa như chào, nửa như chỉ để lặp lại cái tên.

-Xin nghênh tiếp, Nara-san – Hinoe mỉm cười, người ngả nhẹ vào cây cột bên hiên.

-Hinoe-san… thật thất lễ, nhưng tôi là Neji Hyuga.

Dù đôi mắt nhắm lại trong bóng tối, nhưng nét mặt con người vẫn không bao giờ có thể giấu đi được. Hinoe sững lại như vừa biết đến điều gì đó rất khủng khiếp.


-Ne… Neji….Hyuga…


Neji thậm chí còn cảm thấy khủng khiếp hơn khi nhận ra những biểu cảm trên mặt của Hinoe. Điều anh lo sợ dường như là sự thực, điều anh không muốn tin là thật dường như lại hiện diện ngay trước mắt anh. Như 1 cơn ác mộng bỗng tràn đến giữa cuộc sống ngày thường, và sóng biển thét gào cuốn tan những dải cát.

-Không… không thể nào… - Neji lắc đầu, lần đầu tiên anh cố gắng phủ nhận 1 thứ anh biết là sự thật.

Hinoe-san chỉ im lặng, nhưng từng mạch máu trong người phụ nữ tưởng vốn hiền hòa câm lặng đột dưng đập mạnh hơn bao giờ hết.

Kí ức…
Nỗi đau…
Nước mắt…

-Không thể nào… - đôi mắt trắng như rơi vào vô thức… - Hinoe-san là….. là phu nhân Hyuga…là… là thân mẫu của Hinata-sama và Hanabi-sama….


---


-Chuyện này… - Shikamaru nhíu mày – Chuyện này có nhất thiết phải là 1 tin quan trọng đến thế không, Chouji? Ý mình là đây chỉ giống như 1 câu thơ bình thường thôi mà.

Chouji lẳng lặng nhận lại mảnh giấy từ tay cậu bạn thân thiết nhất, thở dài 1 hơi rất khẽ:

-Mình không biết, Shikamaru. Nhưng mình luôn cảm thấy có 1 thứ gì đó kì lạ, từ phong thái của Hinoe-san. Chẳng phải cậu cũng cảm thấy thế sao?

-Thì… – cậu trẻ nhà Nara gãi đầu - … ai mà không nhận ra, khi nghe đến cái tên Neji Hyugaa, người phụ nữ đó thể hiện những điều rất lạ.

-Vì thế nên cậu mới đứng lên nhận rằng mình là Hyugaa?

-Chậc – 1 tiếng tặc lưỡi dứt ra rừ cuống họng – Nếu quả thật người tên Hinoe đó có mối quan hệ gì với Neji, không thể nào cậu ta lại không nhận ra ngay từ đầu.Nnhưng nếu người đó lại biết đến Neji, thì hẳn phải là người có quan hệ với nhà Hyugaa.

-Ý cậu là Neji có kẻ thù?! – Chouji giật mình.

Shikamaru lắc đầu, lông mày vẫn nhíu lại:

-Mọi chuyện đều mới chỉ là phỏng đoán, chúng ta không có bằng chứng gì hết. Vả lại hôm đó khi “Neji” này nói chuyện với Hinoe-san, không thấy có điều gì kì lạ cả. Không thể chỉ vì chút lạ thường mà xét đoán được.

Chouji nhỏ giọng:

-Hôm nay mình vừa đi ngang qua lúc Temari-san dọn dẹp chuẩn bị về Suna. Đây là mảnh giấy của cô ấy, cậu thấy có gì kì lạ hay không? Cô ấy nhận được dòng chữ “đường trở về là đường dứt khỏi mộng”. Còn Hanabi hôm đó nhận chữ “đẹp như mộng”….

-Chouji mình đã nói rồi, đây chỉ là mấy câu thơ…-

-Khoan đã Nara-san… - Shiho, cô gái trong đội giải mã nãy giờ im lặng bỗng chen vào cuộc nói chuyện.

Đẩy cặp mắt kính to tướng sát vào sống mũi, cô dí sát mắt vào những mảnh giấy trên tay Chouji. Rồi đứng thẳng lại phắt 1 cái, cô nghiêng đầu:

-Chuyện này… mọi người có thấy không? Tại sao ở cả 3 câu đều có chữ “mộng”… nếu đây là những câu cùng nằm trong 1 bài thơ, chẳng phải việc lặp đi lặp lại 1 từ là làm sai cấu trúc thơ sao?

Chouji nhìn lại 1 lần nữa, và đưa ánh mắt sang Shikamaru.

-Tại sao… lại là “mộng”?

-“Mộng” của nhà Hyugaa… mình chỉ biết đến 1 người thôi… và chưa từng gặp mặt – Shikamaru sững lại – nhưng… không thể nào, điều đó là không thể!


Mar 26, 2009

Want You to Know

Want You to Know

Foreword: You, I and Guns are our souls…
------------------thuyduongmm19--------------------



I strode fast, toward the highway. The sky was painted such a grey but I myself also didn’t hope it to be better. I carried a heavy suitcase which is full of lead, it weighed down my hand and left some red lines on my palm. Hurt and hurt, and as a result, I mostly lost feelings on my hand. But I knew that if I left the suitcase, I will have to suffer from a much much more terrible pain.


She followed me, and kept silent. Her hand held my coat and put there a line of warmth, smooth, and warm. The wind blew her hair so hard. She leaned on me, slowly.



-Don’t worry – I comforted her – its going to be late, so wind is hard. We just need to find a safe place, and things will be alright.

-Yes….

She replied softly, her cheek was right next to my coat. My hard coat was made by leather, I was just afraid it would hurt her smooth skin. But she didn’t complain. I could be ensured that she was still okay, at least.


I looked around to see if there was any place around that we could stop by. A desert that was full of stones and sands which showed the dark red. Some rolls of weed were blown along the way within some kinds of rubbish. I looked at the horizon, how small and blue it was… does that place have a space for us?

An old newspaper was stuck under my shoes. And I could read clearly the big title:

Most-wanted! 2 gangsters burnt a wine store

-“A wine store?” – I put on the air a sarcastic laugh – its better “wine smuggling” and “criminals’ guarantee”.

But I stopped the line of thinking when the small hand on my shoulders started to trembling.

-Are you cold? – I asked, put the suitcase down and about took my coat off to give her.

-Uhm… it’s okay…



She stopped me, and leaned closer on me, so close that I even could feel her heartbeats. I fondled her cheek, her neck and then used my hand to cover her back.

I want you to be with me forever, don’t you know that, my love? I try my best to show you how much you mean to me, using these clumsy acts. Do you know how much you mean to me? Just need you to be with me, all the thick walls will become nothing to me. Please stay by my side every time, so I can know that you are there and my heart will be calm…


I love you…so much



A small cloud of dust appeared. It was getting dark and included tiredness, I could hardly recognize what it was.

-Its “them” – said her gently – run away, please!

I knew what I could stand against and what I couldn’t. I held her hand and ran, pulled her toward. A long pursuance took my energy away, I felt like my legs were cut down and disappeared. They needed rest. And I really didn’t know how I could go so far and still held her in my hand.

Horns yelled loudly, pushed such a heavy sound on my ears. I still ran, and still held her hand.

We needed to escape…

I started to do a thing that I never did before: praying for God.

But…

Seemed like God really didn’t exist, and my legs didn’t obey me anymore. I fell down on the road. The hard of cement told me such a difference between it and her smooth hands. She also fell down, and was totally exhausted. She breathed so hard.


-Give me the suitcase! – Said her softly, but very strong – and you, please run away!

But I held the suitcase and refused, seriously:

-YOU are the one who drives the car and I’m the one that sits beside you. If that car goes to the end, I will still sit there!!!

She said nothing but looked at me deeply. Her short hair was blown, again.

She turned back, took the suitcase from my hand very fast, opened it and held a shotgun by her hands. She shot at those cars that were chasing us. I heard sounds of bullets’ covers dropped on the road. Those bullets… they had colour of sunshine. But they could never be as beautiful as the shining of her hair.

I also took out a shotgun.

Now the suitcase was so light, but no one will need it.

The cloud of gunpowder flied around her forehead. And I told myself that if we could get rid of this, I would never let her touch any gun or bullet again, never!

I looked at her. Her shooting skill was so good and it made me nearly jealous.

But don’t worry, I will be by your side

A big car suddenly appeared, so did lots of people.

I heard very strange sounds… and felt a small fire zoomed right next to my ear, hot… very hot. And not just only one, many… so many of them……

A wave of bullets was above us.

I shot still though, and her head suddenly leaned on my shoulders.

What are you doing??!! Hold your gun, hurry up! HURRY!!

Suddenly..

So…. strange…. I hear no sound, even just a small scratch or the wind. And I feel like…. Like nothing really disappeared, like we never ran away, never joined any gun fight….

The dream is inside the roses, and ghosts will no longer be the present…

First drops of rain season…

No…. they look like snows, right, snow… in this hot weather and from the grey sky above. The candle between us will always last… just like you never knew how much you truly mean to me… never knew…

Guns… dozens of souls, haunting, dreams, hope, even our spirits and minds are within them, those guns.

I lay down, next to you. This pool of blood… is it yours? Or it is mine? We are falling down, right?

Right now, right here, just this moment…
when I fell down, I touched your hand… and I can feel still the smooth and warm skin of you.

Right now, right here, in this moment…

\

I look into your eyes…. The beautifully icy blue eyes…the blue must be from the deepest place of sea, from the highest place of sky… the beautiful blues of you…

I could take my life and be happy to drown in your eyes…

This pool of blood, where my look touches yours. Do you know what it means?

Do you know?

Even this is the end, even this is blood… even….

Know…

This is…



…everlasting.

-30-06-2005-

thuyduongmm19@yahoo.com

the whole fiction belongs to me in all kinds of meaning so if you are going to use this fiction, you MUST get my allowance.

GIỌNG NÓI CÂM LẶNG

Author:
darknova/ darknovaGW/ darknovaGGC (thuyduongmm19)
Category: fanfic, original + song fic (+chain fics)
Genre: tragedy, angst, fantasy
Rating: None
Foreword:



As I draw up my breath
And silver fills my eyes
I kiss her still
For she will never rise
On my weak body
Lays her dying hand
Through those meadows of Heaven
Where we ran

Like a thief in the night
The wind blows so light
It wars with my tears
They won't dry for many years
Loves golden arrow
At her should have fled
And not Death ebon dart
To strike her dead



Có những cái chết minh chứng cho sự tồn tại
Có những vết thương hiển hiện cho vinh quang
Có những nước mắt làm rọi sáng nụ cười
Có những rong rêu nổi bật lên thời gian…




Vậy có thứ nào… có thứ nào…..






Tại: Nhà Thờ




Những bông hoa, thật kì lạ, dù thế nào chúng vẫn luôn tươi…

Dù thế nào chúng vẫn luôn luôn rực rỡ.

Aerith…




Tôi hít lấy 1 hơi dài…
Vẽ lên bầu trời từng nhịp thở, từng ánh mắt…

Tưởng như mọi thứ vẫn chỉ là 1 giấc mơ, tưởng như chỉ cần mở mắt ra, tôi lại thấy em 1 lần nữa…. tưởng như chỉ cần vươn tay đến, tôi lại có thể chạm vào em….


1 lần nữa thôi… chỉ cần 1 lần nữa mà thôi…

-Aerith…
Aerith…





Tôi cất tiếng gọi, và tôi chỉ nghe thấy tiếng gió trả lời…

Gió, sao ngươi lại mỏng manh đến thế? Sao ngươi lại yếu đuối đến thế? Sao ngươi không thể mang đến cho ta thứ gì khác hơn ngoài thứ không khí sắc ngọt của ngươi…. Cái sắc ngọt cứa vào tâm hồn, vào mạch máu……

Có những con đường.. mà 1 khi đã đi qua, ta chỉ ước nó còn có 1 ngã rẽ khác

Tôi đã chọn con đường của mình.



Và tôi đã tin là nó đúng.

Đã…





Tất cả những vì sao trên trời trở nên mờ nhạt
Tất cả những ngọn lửa trên thế giới trở thành tro tàn
Cả máu và vết thương cũng trở thành đường dài lồi lõm in dấu trên da thịt
Nước mắt… rồi cũng tan…



Nhưng sao…

Nhưng sao….




Nụ cười của em vẫn tồn tại……?




TẠI SAO?






Khung cảnh trong mắt tôi bùng cháy
Rát bỏng như kẻ tù tội nhận lãnh những thanh sắt nóng lên người




NẾU






Nếu tôi giữ em thật chặt ngày đó
Nếu tôi chạm đến em sớm hơn
Nếu tôi nghĩ đến cái chết của mình sớm hơn…
Nếu… nếu .. nếu




Nếu như tôi chưa từng chọn con đường tôi đã chọn….



Nếu như tôi chưa từng gặp em….







Có những cái chết minh chứng cho sự tồn tại
Có những vết thương hiển hiện cho vinh quang
Có những nước mắt làm rọi sáng nụ cười
Có những rong rêu nổi bật lên thời gian…




Vậy có thứ nào… có thứ nào…..
Có thứ nào có thể cho tôi biết là đã từng có em…?




đã từng…




căm hận cái chữ ấy làm sao.





-Phải!! Ta hận ngươi!!! – tôi gào lên giữa nhà thờ như 1 kẻ điên.





Không ai có thể tắm tại cùng 1 nơi trên 1 dòng sông đến lần thứ 2.




Tôi lại ước…tôi có thể….

Tôi ước gì tôi có thể trở lại những gì mà chúng ta đã trải qua. Những lối mòn cuộc đời giờ đã xanh cỏ. tôi muốn đốt cháy chúng 1 lần nữa. Tôi muốn gửi bão đến biển xa, tôi muốn phá tung những đỉnh núi, tôi muốn đào những vực sâu và rọi ánh sáng vào đó….





Những giọt nước mắt không bao giờ rơi ra… trên thực tế lại là những giọt nước mắt không bao giờ khô đi.







Tại sao em không bỏ chạy? tại sao em không quên đi tất cả những thứ ấy? tại sao em không chọn 1 con đường khác…? Và


tồn tại…?



Không phải cái chết đã cướp lấy em…
Không phải Sephiroth đã giết em….
Không phải lòng hận thù hay mưu toan nào đã xóa tan em.
Không phải mũi tên từ cái miền đất chết xa thẳm nào vẽ nên sự ra đi của em…



tình yêu.







Tình yêu em dành cho thứ em theo đuổi.




đã cướp lấy em… đã giết em… đã xóa tan em…





Tôi thả mình vào giữa đám hoa, nhẫn tâm đè lên chúng.
Liệu có ai sẽ gọi tôi dậy, 1 lần nữa, giữa những đám hoa này…?



-Aerith…em… thật là ích kỉ…. – tôi áp mu bàn tay lên trán như cố gắng không để bất cứ ai nhìn thấy vẻ mặt mình lúc này.






Phải…em ích kỉ lắm….







Em theo đuổi giấc mơ của mình em thôi. Em chạy theo tiếng gọi từ trái tim của em thôi. Em lắng nghe trí óc của em thôi. Em hoàn thiện tâm nguyện của em thôi….






Và em đã quên đi giấc mơ của tôi mất rồi….






Em thật sự không biết, hay em cố tình không biết…?


Rằng giấc mơ của tôi…
….là em





Em ích kỉ lắm….

Em nghĩ đến sự sống của tôi..





Vậy em có nghĩ đến cái chết của tôi hay không?








Em ra đi trong vòng tay tôi.





Còn tôi…






chỉ muốn được ra đi trong vòng tay em….

Phần 22: KHÔNG 1 LỜI


Phần 22: KHÔNG 1 LỜI



-Chuyện gì đã xảy ra ở đây? – Hanabi xỏ chân vào guốc, bữa ra giữa đám đông người của Hyuuga phủ - cả cha ta và Neji-san đột ngột biến mất? Các người đã dùng Byakugan tìm kiếm chưa?

-Rồi ạ, nhưng xem ra Neji-san đã vượt qua khỏi vòng ngoài của Konoha. Byakugan của chúng tôi có hạn, không thể nào theo sát được nữa.

-Phái người đi tìm họ mau lên!

-Đừng, Hanabi! – Hinata lên tiếng – cha và Neji-san đều đồng loạt biến mất, không nên làm náo loạn. Chị và 1 vài người sẽ thử đi tìm trong rừng, nhưng cả 2 người bọn họ đều không phải là trẻ con, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì bất trắc xảy ra đâu.

-Em cũng sẽ đi!

-Không được, em là người thừa kế, em phải ở lại trông quản và phòng khi bọn họ trở về, chị và 3 người khác cũng tản ra đi tìm là được. Có Byakugan, chắc sẽ nhanh thôi.

Hanabi nuốt nước bọt rồi gật đầu. Tất cả ùa đến như 1 cơn lốc, cuốn trôi sự yên ả của cả dinh thự. Hi vọng đó không phải là sự khởi đầu của 1 chuỗi những sự kiện khác. Hi vọng.

Hinata cùng người nhà tiến về phía cổng làng, trong khi mặt trời chếch hướng phả vào gương mặt họ những mảng sáng chói lọi, khiến những chiếc bóng vằn vện mặt đường nghiêng ngả lôi nhau về phía Tây.

Cô gái nhỏ của nhà Hyuuga cố gắng bật lên những cành cây cao nhất, để Byakugan có được cái nhìn toàn diện nhất. Cô không bỏ sót 1 khe đá nào, 1 gốc cây nào. Liệu Neji-san hay cha cô có nghỉ chân bên bãi cỏ nào đó? Liệu có ai trong 2 người bị ngăn lại bởi 1 hố sâu nào đó? Liệu bọn họ có đi cùng nhau? Liệu đó chỉ là 1 hành động bộc phát nhất thời hay là 1 kế hoạch sâu xa? Liệu có ai trong họ cho cô biết chuyện gì đã và đang xảy ra?

Mặt trời nhất quyết không níu kéo thời gian, hối hả thả mình về phía chân núi. Cuộc tìm kiếm vẫn hoàn toàn không đem lại kết quả nào. Làm cách nào… làm cách nào mà cả 2 người đó biến mất như chưa từng xuất hiện như thế?

-Hinata-sama. Trời đã về chiều rồi, mọi người cũng đã rất mệt, chúng ta nên trở về và cử 1 nhóm khác đi tìm kiếm.

Hinata không đáp, cô chỉ gật nhẹ đầu.


Bất lực.


Cô thực sự không làm gì cả được sao?


-Hinata-sama! – ngay khi Hinata về gần đến cổng, 1 gia nhân bỗng chạy ra – mọi người đã tìm được Neji-san rồi ạ! Cả Hiashi-sama cũng đã trở về!

-Thật sao? 2 người họ sao rồi?

-Chuyện này…Hiashi-sama không có chuyện gì, nhưng Neji-san thì bị đả thương và đang hôn mê.

Chỉ nghe đến đó, Hinata vội vã lao đến phòng Neji. Hanabi, 1 vài người nữa, và cả Sakura cũng đang ở đây.

-Ne…Neji-san… chuyện gì thế này?

Hinata thở dốc, thậm chí chẳng buồn để ý sự có mặt của Sakura.

-Hinata – Sakura chậm rãi bước ra phía cửa – cậu ấy bị thương bởi nhiều vết chém và mất nhiều máu nên ngất đi thôi. Không có vết thương nào trầm trọng gây nguy hiểm đến tính mạng cả, mình cũng đã sử dụng thuốc cầm máu, có lẽ chỉ vài canh giờ hoặc chậm nhất là đêm nay cậu ấy sẽ tỉnh lại và hồi phục. Ngoài ra còn có 2 vết thương lạ trong lòng bàn tay, nhưng cũng không gây nguy hiểm gì. Giờ có thể giao cậu ấy lại cho mọi người chăm sóc.

-Sak…Sakura – Hinata cúi rạp – xin cảm ơn.

-Đừng để ý, vô tình mình đi ngang, thấy gia đình có chuyện nên vào giúp thôi. Trị thương là công việc của mình. Có điều – đôi mắt xanh trong vắt hướng về phía Neji, đang nằm lịm trên giường – có điều không hiểu sao cậu ấy lại có thể hứng chịu nhiều vết thương vật lý như thế. Rất có thể đây là tấn công từ 1 kẻ thù nào đó. Mình sẽ báo cáo lại với Tsunade-sama, mọi người cũng nên lấy thêm thông tin khi cậu ấy tỉnh lại.

Sakura phẩy tay ý ra hiệu mọi người không cần tiễn. Cô phải nhanh trở về để thưa lại với Hokage, vả lại cô cũng còn nhiều việc phải làm.

Hinata tiến đến sát giường, thậm chí không dám thở mạnh. Cô còn nén tất cả hơi chakra lại như sợ luồng khí vô hại sẽ làm tổn hại anh trai mình. Kể từ sau lần Neji bị thương nặng phải điều trị đặc biệt dưới quyền giám sát của Shizune, đây là lần đầu tiên cô thấy Neji phải hứng chịu nhiều vết thương đến vậy.

Neji nằm trên giường, hơi thở vẫn rất đều đặn. Duy chỉ có đôi mắt nhắm nghiền lại và cả thân người gần như bị băng kín. Ngay cả trên mặt anh cũng có vết thương.

-Neji-san, chuyên gì… chuyện gì thế này? – Hinata không thể nào ngăn nổi nước mắt khi nhìn những mảnh băng trắng thấm những vết máu loang lổ trên khắp người Neji.

-Khi mọi người tìm thấy anh ấy trên con đường gần nhà, anh ấy đã như thế này rồi – Hanabi sụt sịt, 1 tay nắm mép chăn – làm sao Neji-san lại có thể bị đả thương dễ dàng đến thế kia chứ!

Thân người Neji bỗng run lên nhẹ, hơi thở cũng mạnh lên dần.

-Cậu ấy đang tỉnh lại kìa! – 1 người kêu lên.

-Neji-san, anh có nghe em không?

-Neji-san, mở mắt ra đi!

Neji như đang rên lên, từ cổ họng anh phát ra những tiếng đùng đục không rõ nghĩa, những ngón tay bắt đầu cử động. Lúc đầu chỉ là những rung động nhỏ, dần về sau thì 2 bàn tay anh nắm chặt lại như đang cố túm lấy 1 thứ gì. Mi mắt không ngừng động đậy, báo hiệu 1 viễn cảnh hay giấc mơ nào đó mà chính anh cũng không muốn nhìn thấy.

-Neji-san! – Hanabi gần như thét lên, tay bấu chặt vào chăn. Cô bé quá hoảng hốt và không biết thể hiện nỗi lo sợ ra sao.


Mở mắt.

Neji bật dậy.

Thở dốc.


-Neji-san… - Hinata vội kề xuống sát hơn như cô sợ nếu cô không cảm nhận rõ được, thì hơi thở sẽ rời bỏ Neji – Neji-san… em đây, Hinata.

Neji nhìn cô.

-Neji-san, anh… anh ổn ch…-

Và trước cả khi cô kip nói nốt chữ cuối cùng trong câu hỏi của mình,


Cô như bị đông cứng lại,


Khi bàn tay Neji đã choàng qua lưng cô, kéo cô vào sát bên anh hơn bao giờ hết.

Đôi mắt trắng dưới những lọn tóc của Neji…

…vẫn thất thần.


Chỉ có Hinata đang nằm gọn trong bờ vai anh.