Mar 26, 2009

Phần 4: TRONG RỪNG

Phần 4: TRONG RỪNG



Trời đã hoàn toàn tắt màu, tất cả chỉ còn là 1 màn đêm hoang vu tĩnh mịch. Đã bao nhiêu thời gian trôi qua, và đã bao nhiêu dặm đường đã chạy, Hinata không hề nhớ nữa. Cô ngồi bệt xuống cạnh 1 gốc cây to. Thay vì mồ hôi, tất cả nước mắt của cô tuôn xuống không thể ngừng, mà cô cũng không thấy điều đó để mà ngăn lại.

…“…1 bông hoa duy nhất…”…

Cô gục đầu xuống đầu gối, để những lọn tóc xõa hết xuống cổ, xuống khuỷu tay. Cô im lặng, mà chính xác là khóc trong im lặng…

Đau…rất đau… 1 cái đau âm ỉ nhưng thiêu đốt cả lồng ngực…

Im lặng, tiếng lá cây xào xạc đâu đây… lá cây… cô mong sao cô cũng trở thành cây rừng, mãi mãi đứng ở nơi đây, không còn bận tâm đến bất cứ thứ gì nữa…

-…

-Hinata…

-Hinata-sama! Hinata-sama!

-Hinata-sama ở đây!

-Neji-kun, Hinata-sama ở đây rồi!

1 tiếng gọi lớn vang lên, làm cô giật mình thoát khỏi những điều đang lởn vởn trong đầu. Cô vội che mắt lại khi nhìn thấy ánh sáng lấp lóe từ những chiếc đèn lồng. Chẳng phải đây là những người trong phủ Hyuuga sao? Sao họ lại làm huyên náo lên cả 1 khu rừng yên tĩnh như thế này?

-Hinata-sama!

1 giọng nói quen thuộc vang lên ngay sau lưng Hinata. Cô nhanh chóng nhận ra Neji vừa đáp xuống 1 cành cây gần đó. Anh tiếp đất ngay lập tức:

-Hinata-sama, sama mau về nhà đi! Tất cả tìm sama từ chiều đến giờ!

-V…vậy sao? – Hinata hơi ngỡ ngàng, cô vẫn còn lẫn lộn giữa hư hư thực thực.

-Hiashi-sama đang rất lo lắng, về thôi Hinata-sama.

Neji chìa tay ra phía Hinata. Cô nhìn lên cái bóng cao cao phía trước mặt, lắc đầu trong đau xót, nước mắt lại tràn ra:

-Không đâu Neji-san. Em không muốn về! Em muốn mãi mãi ở đây, tại chỗ này, không gặp ai hết, em không muốn thấy ai nữa hết!

Neji hơi sững lại. Những biểu lộ của Hinata như thế này chứng tỏ có chuyện nào đí rất trầm trọng đã xảy ra, hơn cả mọi người suy nghĩ nhiều. Anh thở dài, quay ra đám người ở phía ngoài:

-Hinata-sama ổn cả. Mọi người cứ về trước đi, tôi sẽ đưa sama về sau. Không nên làm náo động giữa đêm.

Đợi cho đến khi tiếng nói chuyện và những thứ ánh sáng loang lổ xa dần rồi mất hút, Neji mới ngồi xuống cạnh Hinata. Cô vẫn gục đầu vào 2 tay, không nói thêm bất cứ điều gì. Anh gạn hỏi:

-Được rồi Hinata-sama, có chuyện gì?

-…

-Hinata-sama, sama có đi được không? Sama không sao chứ?

-…

-Sama không thể không về nhà được, ban đêm trong rừng sâu thế này rất nguy hiểm.

Hinata vẫn không trả lời, cô càng cố gắng vùi mình trong bóng đêm của những suy nghĩ và đau đớn.

-Tạ lỗi, Hinata-sama!

Neji dứt lời, anh đưa 1 tay ra ôm choàng lấy eo Hinata. Anh không dám ôm cả bờ vai cô vào lồng ngực mình, vì Hinata dẫu sao cũng là tiểu thư của Tông Gia, anh cũng không được phép quá gần. Cô không 1 chút chống cự, làm anh cũng hơi nghi ngại. Song bằng giá nào anh cũng phải đưa cô về. Neji nhảy phóc lên những cành cây đan chéo nhau. Mỗi 1 bước, anh lại nhìn xuống Hinata. Quần áo thì rách tứ tung, tóc và người cô đều lấm lem bùn đất. Dường như cô đã chạy trong đêm mà không hể quan tâm mình gặp phải cái gì trên đường.

Neji chần chừ 1 chút, giảm tốc độ lại. Thay vì chuyền đến 1 cành cây ngay trước mặt, anh lại nhảy lùi lại rồi dừng lại bên 1 ngọn suối. Hinata cũng là bậc cao quý, không nên có 1 bộ dạng khó coi khi về lại phủ.

-Hinata-sama – Neji đặt nhẹ Hinata xuống cạnh bờ nước – sama hãy chỉnh trang lại diện mạo đi.

Nói rồi, anh vội vã đứng dậy rồi quay lưng đi. Nhưng mới được vài bước, Neji như bị giật lại bởi những âm thanh kì lạ của nước. Lén ngoảnh lại, anh giật mình khi thấy Hinata đang liên tục đập tay xuống mặt nước, mà rõ ràng hơn là cô đang cố xóa đi hình ảnh của mình dưới nước. Không rõ cô có hài lòng hay không, chỉ thấy cả người cô bị nước bắn tung tóe ướt đẫm.

-Hinata-sama! – Neji chạy đến ngăn lại – dừng lại đi!

Hinata ngước nhìn Neji, nước mắt cô lại tràn ra từ đôi mắt vốn đã đỏ hoe. Giọng run run, cô nói với Neji mà như đang tự nói với bản thân:

-Tại sao? Tại sao tôi lại không xinh đẹp, không dễ thương được như Ino, như Sakura? Sao tôi không thể là 1 bông hoa độc nhất và đẹp đẽ? Sao cái gì cũng thua kém người khác? Tôi… tôi … - lần này cô nấc lên từng chặp thay vì chỉ thả cho nước mắt rơi ra.

Cá nhân Neji hoàn toàn không cảm thấy câu nói của Hinata có gì đặc biệt. Nhưng sự biểu cảm dữ dội của Hinata làm anh biết đã có chuyện gì xảy ra. Đã từ rất lâu, kể từ lần anh và Hinata đấu với nhau tại kì thi lên Chuunin, anh mới thấy cô như thế. Nhưng nếu như kì thi cách đây hơn 2 năm là sự trưởng thành và cứng cáp hơn của Hinata thì lần này rõ ràng là sự đau buồn. Hinata chưa bao giờ than thở, và điều đó làm Neji càng lo hơn khi chuyện hôm nay xảy ra.

-Hinata-sama… - Neji khẽ ngồi xuống cạnh Hinata, dùng tay gạt tay cô ra, để hình ảnh của cô hiện rõ ràng dưới nước – sama còn nhớ những gì Naruto-kun đã nói không? “con người có thể thay đổi số phận của chính mình”. Và chính bằng hành động của mình, cậu ấy đã cứu tôi khỏi bóng tối u ám của lòng căm hận. Tôi thực sự rất biết ơn và tin tưởng cậu ta, nhưng người tôi khâm phục nhất không phải cậu ta, mà là Hinata-sama.

-Sao?! – Hinata tròn mắt, không bao giờ cô nghĩ người anh họ thần đồng lại có thể có ý nghĩ như thế.

-Nhớ kì thi lên Chuunin không? Hinata-sama đã rất kiên cường chiến đấu với tôi dù bị trọng thương rất nặng. Hinata-sama luôn nghĩ đến người khác, và luôn tìm mọi cách vượt lên số phận, không ngừng tập luyện bất kể ngày đêm. Thực sự đáng khâm phục đấy!

Neji tiếp lời, nhìn xuống bóng của Hinata in trên mặt nước:

-Vào ngày sinh nhật 3 tuổi của sama, khi lần đầu nhìn thấy sama, tôi đã nói với cha tôi rằng: “cha ơi, cô bé ấy thật đáng yêu!”. Hinata-sama là 1 shinobi thực thụ của dòng họ Hyuuga. Đó mới là 1 Hinata mà tôi vẫn thường biết!

...

Đó mới là 1 Hinata mà tôi vẫn thường biết!


...

...


Đó mới là 1 Hinata mà tôi vẫn thường biết!

No comments:

Post a Comment