Phần 9: HOA Ở NGHĨA TRANG (2)
-Chào mừng đã quay trở lại, Temari.
Tsunade
mỉm cười chào đón vị jounin “ngoại giao” của Suna. Có thể nói Hokage đương
nhiệm rất thích Temari vì sự chững chạc mà cô vốn có, cộng thêm sự quả quyết và
khá bốc đồng rất giống Tsunade. Cho dù Temari trưởng thành hơn rất nhiều so với
trang lứa vì những trọng trách phải gánh vác, những tính cách cơ bản đó vẫn còn
hiện lên đâu đây, và rõ ràng so với Sakura, cô gần như là bản mẫu của Tsunade
ngày xưa hơn.
Kì
thi Chuunin vẫn sẽ được tiến hành như thường lệ, nên Temari sau khi thu xếp ổn
thỏa ở Suna, yên tâm về Gaara và Kankuro, cô lại phải lên đường quay ngược lại
Konoha để tiếp tục công việc của mình.
-Vất
vả cho cô quá, Temari – Shizune mỉm cười – thật mừng là mọi việc lại ổn thỏa.
-Vâng,
tôi phải cảm ơn Tsunade-sama và mọi người đã giúp đỡ. Cũng thật may mắn…
Temari
nhận tờ công văn, khẽ cúi đầu chào rồi bước ra ngoài. Dãy hành lang hun hút vốn
đã khá quen thuộc tự dưng hôm nay lại có vẻ gì đó xa hơn, khó đến đích hơn. Tại
sao thế nhỉ? 1 luồng gió thổi hất vào Temari, khiến cô khẽ chững lại, rồi lại
nhìn ra cửa sổ… man mác…nhẹ nhàng nhưng vẫn khó chịu…
Bước
vào khu thi đấu vẫn còn đang trong những giai đoạn tu sửa cuối cùng để sẵn sàng
cho ngày trọng đại, Temari cũng chẳng nhận ra là mình đã đến đó nữa. Cô chỉ đơn
giản để những bước chân tự dắt mình đi. Và rồi… cô đến đây…
Hơn
2 năm trước, cô đã ở đây, ở vòng chung kết của cuộc thi lên Chuunin. Và rồi sau
đó, cô đã cùng Gaara, cùng Kankuro và Orochimaru đều nằm trong kế hoạch thanh
toán Konoha. Gaara sau trận đấu với Sasuke thì bất thần có vấn đề, cả bọn lại
bỏ chạy, rồi lại đấu với Naruto và Shino…
-Tất
cả…- Temari đi đến gần 1 cái cây to ở sân đấu - … thay đổi cả rồi… rất rõ ràng…
-Nhưng
cái cây này thì vẫn thế, phải không?
Từ
sau tán cây, Shimakaru nhảy xuống, mỉm cười nhìn cô bạn jounin đang tròn mắt vì
ngạc nhiên.
-Tha
lỗi cho tôi nếu đã lỡ chen vào, tôi cũng tình cờ đang ngồi trên đấy mà thôi.
-Đúng
là trẻ c… - Temari định nói nhưng vội ngưng lại – cậu ở trên đó làm gì?
-Chỉ
muốn cảm ơn cái cây này đã cứu mạng tôi thôi.
Temari
bật cười cho dù chưa rõ Shikamaru nói thật hay không. Nhưng nó gợi nhắc cô về
trận đấu giữa 2 người, quả là nếu không có gốc cây này Shikamaru đã tan tác chứ
chẳng thể nghiễm nhiên chịu thua 1 cách “thần sầu” và trở thành Chuunin sau đó.
-Còn
cô? Sao cô lại đến đây?
Temari
khẽ thở dài, nheo mắt nhìn bóng cây đổ dài xuống mặt đất:
-Tôi…
cũng không biết nữa. Chỉ đơn giản là do chân tôi cứ tự bước đến đây.
-Ngài
Kazekage thế nào rồi, Temari-san?
Shikamaru
đột dưng đổi chủ đề, Temari cũng hiểu rằng anh muốn đổi đi cái không khí nhuốm
1 màu buồn tẻ không rõ từ đâu. Cô mỉm cười, chống hông như điệu bộ vốn có:
-Rất
tốt! Gaara… ý tôi là Kazekage đã hồi phục và giờ đã có thể tiếp tục trọng
trách. Kankuro cũng vậy, chất độc đã hoàn toàn biết mất, giờ anh ấy đang chuyên
tâm sửa lại những con hình nhân. Chúng tôi cũng đã hoàn tất việc tu sửa lại
những bức tường thành sau lần tấn công của 1 thành viên trong Akatsuki…
Dù
Shikamaru không hề hỏi, nhưng Temari cứ thế mà “tự khai” ào ạt về những chuyện
khác của Suna, cứ như sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội để nói vậy. Mà cách nói của
cô cũng kì lạ, ngay cả cô cũng thấy điều đó mà không hiểu tại sao.
-Temari-san
– Shikamaru không hề tỏ vẻ gì ngạc nhiên hay phật ý – tôi muốn đưa cô đến chỗ
này…
Và
không đợi cho vị Jounin của Suna gật đầu đồng ý, Shikamaru đã kéo tay cô, chạy
trên bức tường cong cong hình lòng chảo và cuối cùng là nhảy vọt ra ngoài.
-Thằng
nhóc này! Định đưa ta đi đâu? – Temari giật tay áo mình ra khỏi tay Shikamaru.
Tuy vậy, cô vẫn bám sát theo anh. Shikamaru không phải là người tùy hứng mà làm
như những tên nhóc khác, nên hẳn anh có 1 lý do đặc biệt nào đó.
2
người dừng lại ở nghĩa trang Konoha. Vẫn im lặng và không hề ngoái lại như vẫn
thường làm, Shikamaru lặng lẽ tiến vào phía trong.
Temari
vẫn bám theo, dù cô vẫn chưa hiểu “thằng nhóc mít ướt” định làm gì và cá nhân
cô cũng cảm thấy không quen lắm với cái không khí tương đối ảm đạm ở chốn này.
Dẫu sao, cô cũng chưa bao giờ bước đến nghĩa trang Konoha…
-Là
đây… - Shikamaru dừng lại trước một ngôi mộ hãy còn rất mới - đây là mộ phần
của Asuma Sarutobi, cháu họ của Hokage đời thứ 3.
Temari
hơi ngỡ ngàng, nhìn kĩ lại ngôi mộ. Cô không biết đến Asuma, nhưng cô có biết
Hokage đệ tam, người đã làm Orochimaru cũng phải dè chừng trong lần tấn công
bão táp vào Konoha ngày đó. Trên ngôi mộ là 1 bó hoa hãy còn rất tươi, 1 bó cúc
vàng như vầng dương đang tỏa nắng, lấp lánh… ánh dương…
-Đây
là thầy dạy và cũng là chiến hữu của tôi.
Shikamaru
nói, vẫn không buồn quay lại nhìn Temari.
-Lẽ
nào… - Temari ngỡ ngàng, hết nhìn ngôi mộ lại nhìn vào lưng của cậu nhóc chuunin.
-Họ
đã yên nghỉ và ra đi – Shikamaru tiếp – họ đã làm những gì mà họ muốn và hạnh
phúc vì điều đó. Cho nên… cho nên chúng ta cũng không nên cố níu kéo họ khỏi
điều đúng mà họ đã làm, phải không?
Lúc
bấy giờ, Shikamaru mới quay lại, mỉm cười nhìn Temari dù khóe mắt anh lại đọng
1 màn nước mỏng mảnh.
Temari
nhìn thật sâu vào đôi mắt ấy, và rồi, vai cô khẽ run lên…
Cô
nghiến chặt 2 tay lại với nhau, cảm thấy như mình bị soi thấu, soi thấu nỗi đau
và trống trải trong lòng…
-Chiyo-baasama…
- những giọt nước tưởng chừng mặn chát rơi xuống 2 bàn tay cô -
…tôi…Chiyo-baasama đã cứu Gaara…tôi…tôi biết… nhưng…
Cô
giấu mặt vào 2 bàn tay, nức nở không thành lời.
Shikamaru
quệt nhẹ màn nước trong mắt của anh đi, khẽ lại gần Temari. Và dù anh không
biết phải xử trí thế nào, anh vẫn đặt nhẹ 1 tay lên vai của Temari, và lại im
lặng…
Chỉ
có bó hoa cúc vẫn lấp lánh trên mộ phần của Asuma, bó hoa mà ngày nào cũng có 1
người đến đặt ở đây, bó hoa của 1 người vợ trẻ mãi mãi trân trọng những gì mà
người đã khuất dành cho cô…
No comments:
Post a Comment