Mar 26, 2009

phần 3:HOA Ở NGHĨA TRANG

phần 3:HOA Ở NGHĨA TRANG





-Cảm ơn Kiba-kun, cảm ơn Akamaru. Chúc 2 người may mắn.

Hinata vừa nói, vừa mỉm cười với Kiba. Nhận được nụ cười của Hinata, Kiba cũng cảm thấy đủ hài lòng rồi, nhất là sau lời tán thưởng của Kurenai.

-Trời cũng gần tối rồi, về cẩn thận nhé! – Kiba chỉ để lại mấy lời, rồi nhảy phóc lên lưng Akamaru, lao đi.

-Để mình đưa cậu về, Hinata.

-Không cần đâu, cảm ơn cậu nhiều Shino-kun. Nhưng mình còn phải ghé qua mấy chỗ nữa.

-Ừm.

Hinata hấp tấp chạy đi, nhưng Kurenai và Shino vẫn đứng lại ở trước quán ăn.

-Cậu có gì cần hỏi tôi sao, Shino-kun? – Kurenai cúi nhìn cậu học trò như đang bị bít bùng giữa đống quần áo.

-Không hổ danh là Kurenai-sensei. Vâng, thực sự em có chuyện muốn nói – Shino không động, và quả thực là với cặp kính đen, quá khó để biết được là cậu đang nhìn đi đâu.

---

-Hoa này dành cho ai thế Hinata? – Ino bó một bó hoa thạch thảo lại cho Hinata, nháy mắt. Từ khi Sai xuất hiện, Ino đã có ngay một người để chú tâm thay cho Sasuke – có phải là Naruto không?

Hinata đỏ mặt, cứ như đó là sự thật. Cô khẽ lắc đầu, thành thật:

-Không, không phải đâu Ino. Bó hoa này dành cho Asuma-sensei.

Ino hơi lặng người đi:

-Mình thấy rồi…

Cô gái có mái tóc dài màu sáng óng ánh vuốt lại mép của tờ giấy gói, khẽ hỏi:

-Hinata, sao lại là hoa thạch thảo? Cậu có biết ý nghĩa của nó không?

-Hoa cũng có ý nghĩa sao? – Hinata tròn xoe mắt – không, nó có nghĩa gì vậy? Mình chỉ đơn giản cảm thấy thích nó mà thôi.

-Hoa thạch thảo – Ino đưa bó hoa cho Hinata rồi chống tay lên cằm, mỉm cười – ý nghĩa của nó là một sức sống vô cùng kiên cường.

-“sự kiên cường”, đó rõ ràng là Asuma-sensei rồi, cảm cậu, Ino.

Hinata cúi đầu khiêm nhường rồi quay lưng bước ra khỏi cửa hàng. Cô cần phải thật nhanh, vì trời đã ngả màu. Ino nhặt lại những mẩu giấy vụn. Bất ngờ, cô giật mình, nhìn vội ra cửa nhưng Hinata đã đi khuất từ lúc nào.

-Hoa thạch thảo – Ino khẽ thở dài, rồi quay lại với công việc đang bỏ dở của mình với những mẩu giấy gói - chẳng phải nó cũng là biểu trưng cho sự lặng lẽ của một vẻ đẹp và sức sống mãnh liệt đang tiềm ẩn đó sao? Mình lại quên mất điều này…

Về phần Hinata, cô đang cố chạy đua với hoàng hôn. Thở dốc và tuôn mồ hôi ra thái dương, cuối cùng cô cũng đứng trước cửa nghĩa trang. Sửa lại dáng đi một cách nghiêm trang, cô từ từ bước vào khuôn viên bằng phẳng, với những ngôi mộ xếp dọc hai hàng bên.

Khẽ nghe động, theo thói quen có lẽ là quá phòng thủ, cô vội vàng ẩn mình sau một lùm cây. Hiển nhiên, đó không phải kẻ thù như linh tính quá nhạy cảm của cô e sợ, mà thậm chí còn ngược lại. “Naruto-kun, thật không ngờ lại gặp cậu ấy ở đây” - mới nhìn thấy một tấm lưng vừa trở về từ vùng hoang vu chưa lâu, má cô đã đỏ bừng lên không chút chần chừ.

Hinata cố gắng thu hết can đảm, đỉnh bước ra nhưng không hiểu sao đôi chân cứ níu cô lại, và lồng ngực cô thì thở dốc hơn bao giờ hết, hơn cả lúc cô chạy một mạch đến đây. Cũng đúng lúc đó, Sakura xuất hiện, xăm xăm bước đến phía Naruto.

-Còn nhiều cơ hội hơn nữa, phải không? – Naruto lên tiếng trước dù Sakura không hề nói gì.

-Phải… - Sakura đáp lời.

-Ta đã thất bại để cứu cậu ấy khỏi Orochimaru nhưng cậu ấy lại thành công. Giờ thì chỉ cẩn đón tên gàn dở ấy về mà thôi, y như lời mình đã hứa, Sakura.

-Naruto – Sakura định nói điều gì, nhưng cô nhìn thấy tấm bia khắc tên những shinobi đã hi sinh khi thực hiện nhiệm vụ của làng, và cô hiểu điều gì đang làm vướng bận Naruto - ừm… chúng ta sẽ thành công. Giờ mình đã có thể giúp cậu, lại thêm Sai nữa. Cậu ấy sẽ trở về, hoàn toàn lành lặn…

Vai Naruto run lên, nhưng anh đứng quay lưng lại nên Hinata không thể biết có phải anh đang khóc hay không. Tuy vậy, chỉ cần thế cũng đủ để làm ngực Hinata đau thắt lại rồi. Cô nín thở, muốn gọi thật to tên của Naruto mà không thể được. Cô chỉ có thể nhìn. Và cô lại càng đau hơn vì cái bất lực của bản thân.

-Naruto-kun… – Sakura bất ngờ thốt lên, rồi nhào vào ôm lấy Naruto - Cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu!

Nước mắt đầm đìa, Sakura liên tục lặp lại câu nói cảm ơn. Naruto sau vài giây phút chần chừ, cũng khẽ đưa tay lên đặt nhẹ vào vai Sakura.

-Đừng khóc, Sakura-chan, mình đã hứa rồi… đó là lời hứa của một shinobi!

Sakura rõ ràng đã phải âm thầm chịu đựng nhiều. Nay Naruto nói, không những chỉ là mở ra một cánh cửa đem Sasuke về, mà còn là sự khẳng định lòng tin và quyết định chắc chắn của cậu. Sakura đứng thẳng lại, hơi ngại vì cảm xúc bất chợt không kịp kìm nén của mình.

-Cảm ơn, Naruto-kun, chúng ta nên về thôi.

Sakura mỉm cười, cái cười tin cậy và Naruto cũng đáp lại bằng cái cười đó.

2 người bạn như được phủ một lớp đồng nóng bởi màu đỏ cam của nền trời. Bất giác, Naruto quay trở lại với một Naruto thường ngày, cậu cười hì hì:

-Sakura-chan, nếu so sánh thì cậu nhất định là một bông hoa thủy tiên…

Sakura hơi khựng lại. Hoa thủy tiên cũng chính là loài hoa mà cô vẫn thường đem đến cho Sasuke trước kia.

-…bởi vì hoa thủy tiên là duy nhất, và Sakura-chan cũng là duy nhất với mình! Nếu mời, mình sẽ chỉ mời cậu ăn ramen thôi!

-Thôi – Sakura ra vẻ kẻ cả - tôi không thích ramen đâu. Ai lại như cậu, suốt ngày ngồi ôm bát bao giờ.

-sao lại nói thế? – Naruto giãy nảy – ramen là một món ăn rất tuyệt vời, cậu chưa thấy…

Naruto tiếp tục nói về ramen, song Hinata không thể nghe thêm vì 2 người đã đi khuất. Ngay cả khi thế, chứng kiến cảnh trước mắt cũng đủ làm tan nát trái tim bé nhỏ của Hinata. Cô đã nghe từ lâu về việc Naruto rất thích Sakura, nhưng tình cảm của họ sâu đậm thế nào thì giờ cô mới thấy. Nếu như thời gian bao năm không thể bào mòn tinh thần của cô thì chỉ cần vài phút hôm nay, cô cảm thấy như chưa từng đau đớn hơn. Cả khi bị đánh, khi suýt mất mạng, cô vẫn không cảm thấy tồi tệ như thế này, một cảm giác nặng nề, u ám như hàng vạn lưỡi kunai xuyên thủng.

…bông hoa duy nhất… Naruto đã nói như thế…

Trong mắt anh chỉ có một bông hoa duy nhất…

No comments:

Post a Comment