Mar 26, 2009

phần 5:TRÁCH NHIỆM

phần 5:TRÁCH NHIỆM



Đã thực sự muộn lắm rồi, nhưng nhà Hyuuga vẫn chong đèn để chờ Hinata và Neji. Neji, mà trên lưng là Hinata đang kiệt sức, cuối cùng cũng đứng trước cánh cổng to lớn của tòa dinh thự. Đột nhiên, 1 giọng nói vang lên:

-2 người về muộn quá đấy.

Shino từ 1 cột điện bước ra. Có thể tự hỏi rằng làm cách nào anh đi được đúng đường trong đêm tối khi đeo 1 cặp kính đen to đùng và trùm đủ thứ quanh mình.

-Không cần nhìn bằng ánh mắt như vậy – anh tiếp tục khi nhìn thấy vẻ thăm dò của Neji và Hinata – tôi chỉ đến đây để trả 1 thứ mà thôi. Tôi đi ngang qua nghĩa trang và thấy hình như đã có người bỏ quên.

Dứt lời, Shino đưa cho Hinata bó hoa thạch thảo tím ngăn ngắt. Hinata nhẹ nhàng đưa tay ra đỡ, nở 1 nụ cười dù đôi mắt hãy còn sưng vì đã khóc quá nhiều.

-cảm ơn Shino-kun – cô nói bằng chất giọng nhỏ nhẹ vốn có - thật ra mình mua nó cho Asuma-sensei nhưng có lẽ cũng chẳng cần nữa. Mình sẽ giữ nó, cảm ơn cậu.

-Ừm… hoa thạch thảo – Shino hơi trầm ngâm – nó là biểu tượng cho sức sống mãnh liệt, sự lặng lẽ âm thầm và 1 sắc đẹp tiềm ẩn. Chọn hoa khéo lắm Hinata-chan.

-ừm…- Hinata khẽ mỉm cười, hai hàng mi ướt vẫn còn tựa vai nhau nghiêng nghiêng.

Hiashi Hyuuga thực sự đang rất tức giận. Đường đường là tiểu thư dòng họ Hyuuga mà có thể bất thần bỏ nhà đi, đến tận đêm hôm khuya khuắt mới về, làm cả 1 góc Konoha náo loạn. Ông nghiêm nét mặt, miệng mím chặt lại, nhìn như đang chém cô con gái đầu lòng của mình trong trận chiến mà 2 bên là 2 kẻ đối nghịch.

-Hinata… - ông gằn giọng – lần sau thì đừng vác mặt về nữa! Về phòng lo hối lỗi đi!

-Vâng, thưa…cha…

Hinata cúi lạy, rồi đứng dậy lui ra ngoài. Đầu óc cô vẫn còn hơi váng vất nhưng cô cũng đã kịp lấy lại phần nào sự tỉnh táo. Nhận thấy Hanabi đang đứng nép mình sau cánh cửa, không biết nên nói gì với người chị-ruột-xa-lạ của mình, Hinata mỉm cười:

-không sao đâu Hanabi, em nên về phòng nghỉ sớm đi kẻo cha lại giận lây sang em đấy.

-tôi…tôi đâu có lo cho chị! – Hanabi nhíu mày, phản kháng lại.

-Hanabi-sama! – 1 giọng nói giận dữ không kém phần Hyuuga sensei vang lên, cắt đi câu nói ngang ngược của Hanabi.

Neji đứng ở bậc thềm, nghiêm giọng:

-Hanabi-sama, Hinata-sama là chị sama, xin sama hãy cư xử đúng mực. Rất muộn rồi, sama hãy về phòng thì hơn.

Hanabi bực, nhưng cố dấu vẻ ngúng nguẩy của mình, xỏ chân vào guốc rồi lạch cạch bước đi. Cho dù hơi cứng đầu và khá khô cứng vì đã “được” huấn luyện quá khắt khe, Hanabi vẫn rất nể, yêu quý và kính sợ Neji. Mà cũng chẳng biết chính xác từ khi nào, Neji dần dần trở thành 1 người quản lý của Hinata và Hanabi. Trách nhiệm của 1 người anh lớn lẫn với của thiên tài dòng họ Hyuuga khiến anh là người phải để mắt đến 2 cô tiểu thư nhỏ. Dẫu sao, giữa khu dinh thự rộng lớn và im ắng, chỉ có 3 đứa trẻ không cùng số phận nhưng chung 1 con đường này có thể chia sẻ với nhau dù ít dù nhiều.

Hinata cúi đầu chào Neji như ngày thường, rồi vẫn cái im lặng rất thường của mình, cô dần đi khuất sau những tán tùng lạnh buốt sương trăng.

Neji đợi cho cả 2 vị sama bé nhỏ đi khuất rồi mới khẽ bước từng bước lên phòng chính của Hyuuga phủ.

-Sama cho gọi?

-Ngồi đi, Neji – Hyuuga-sama khẽ gật đầu, ra hiệu cho phép Neji đến gần.

Được triệu đến giữa đêm hôm khuya khoắt, ngay cả 1 thằng khờ cũng hiểu là có chuyện gì quan trọng. Neji ngồi đối diện với Hyuuga-sama, cố gắng nén lại những câu hỏi trong đầu để chờ xem việc gì sẽ xảy ra. Rất có lẽ sẽ là về Hinata sau việc cô làm hôm nay, mà cũng có thể là không.

-Neji.

-Vâng, sama?

Hyuuga-sama thở dài, nhưng giọng vẫn không hề có vẻ chùng xuống.

-Cháu đã thấy những hành động của Hinata và Hanabi hôm nay rồi đấy.

Neji khẽ gật đầu:

-Xin sama đừng giận. Hinata-sama và Hanabi-sama đều còn chưa trưởng thành, họ cần thêm thời gian.

-Chính đó! – Hyuuga-sama nhìn như xoáy vào Neji – Hinata còn quá nhút nhát và hay e dè trong khi Hanabi hãy còn rất trẻ con. Cho dù bọn chúng có giỏi đến mấy đi chăng nữa, nhưng hãy còn quá bồng bột. Ta còn bận nhiều chuyện, không thể nào đợi cho đến lúc tụi nó lớn lên được.

-Ý của sama phải chăng là…

-Phải, Neji. Ta muốn từ giờ trở đi cháu sẽ như cánh tay phải của ta, cùng ta chống đỡ gia tộc Hyuuga.

Neji cũng không quá ngạc nhiên trước điều này. Nhà Hyuuga đang đến thời gian chuẩn bị cho người kế nghiệp mới. Vấn đề sẽ không là gì nếu Hyuuga-sama không chọn Hanabi thay vì Hinata để kế tục và Hanabi, lúc này đây, vẫn còn quá bé. Hyuuga cần thêm người để giúp đỡ vị sama bé nhỏ.

Hiểu như vậy, nhưng anh không khỏi thấy nghi ngại, bởi dấu ấn trên trán vẫn còn nhắc nhở anh nhiều điều. Vả chăng, sau 1 thời gian dài chú tâm tập luyện và thi hành nhiệm vụ, cái nỗi ám ảnh hận thù đã từ lâu không còn là điều bận tâm của anh nữa nhưng luật lệ của tổ tông về Tông Gia – Phân Gia vẫn là điều anh ghi khắc.

-Dĩ nhiên – Hyuuga-sama tiếp – Hanabi vẫn là người kế thừa của dòng họ này. Nếu như có chuyện gì xảy ra, Neji-kun, xin hãy giúp đỡ cho Hanabi gánh vác lấy gia tộc này.

-Xin vâng, thưa sama – Neji cúi lạy – cháu sẽ cố gắng hết sức mình.

Hyuuga cũng cúi đầu lại:

-Cậy nhờ ở cháu, Neji-kun.

Bước về phòng mình, Neji hít lấy 1 hơi thật sâu cái vị lành lạnh thanh thanh của sương đêm. 1 trọng trách to lớn. Gì đây? Tự hào và lo lắng? “Trách nhiệm”, đó là 1 thứ gánh nặng vô hình nhưng có trọng lượng vô cùng lớn. Nhưng đồng thời, nó cũng thể hiện nhiều điều hơn định nghĩa của chính nó. Hyuuga-sama đã cố giấu, nhưng Neji vẫn nhận ra 1 vẻ gì đó đã thoáng qua, làm mờ đục đôi mắt của người đứng đầu gia tộc Hyuuga. Giống như… giống như ngài đã khóc…

Khi ta phải đặt người ta yêu mến vào 1 tình thế khó khăn, ta sẽ làm gì, ngoài thả rơi những giọt nước mắt?

Ngài nhớ đến cha của Neji, phải không thưa sama? Ngài nhớ đến những quá khứ đã trôi qua nhưng sự mất mát vẫn còn nằm lại, đúng không sama?

Hiashi-sama, Hinata-sama, Hanabi-sama… tất cả họ, tất cả họ đều ở nơi này…

Tại sao cha anh lại hi sinh bản thân mình, đó là 1 câu trả lời mà anh không bao giờ cần tìm kiếm lần thứ 2…

“cha” – anh nói thầm, thấy cổ họng hơi se lại - “con…nguyện vĩnh viễn là người của dòng họ Hyuuga”

No comments:

Post a Comment