Mar 26, 2009

Phần 17: MÙI HƯƠNG

Phần 17: MÙI HƯƠNG


-Hinoe-san – Chouji hơi hạ giọng xuống – Ramen-san nói rằng cô có thể tiên đoán được tương lai…. Có thật vậy không? 

Từ sau tấm mành là 1 giọng cười khúc khích khá trong, làm người ta khó mà đoán được tuổi thật của người phụ nữ: 

-Ngài ấy nói vậy sao? Thật ra tôi chỉ có khả năng đọc được những đường chỉ tay mà thôi…. Tôi không dám nói tất cả những điều đã nói là đúng, nhưng nếu các vị có nhã hứng thì tôi cũng xin hầu chuyện. 

Chouji tuy không quá ám ảnh nhưng cậu lại rất hứng thú với những chuyện kì lạ hay thậm chí là kì quái, cậu hồ hởi: 

-Vậy tốt quá Hinoe-san, phiền cô xem dùm cho bọn cháu với. Cháu là Chouji,cùng bạn là Shikamaru, Temari, Neji và Hanabi. Cô muốn xem cho ai trước cũng được! 

-Neji?! 

-Neji… xem chừng Hinoe-san muốn xem cho cậu đầu tiên đấy – Chouji có vẻ hơi thất vọng khi mình không được “thử” trò vui đầu tiên. 

-Neji-san, làm ơn, hãy lại gần đây! – Hinoe-san có vẻ hơi hấp tấp, cô thậm chí vươn hẳn người đến trước. 

Neji, hoàn toàn không có thứ gọi là nhã hứng với “bói tướng bói toán” ngay từ đầu, nhưng khuỷu tay nhỏ bé của Hanabi cứ khẽ thúc vào anh, cho nên anh cũng chậm chạp chuyển mình. 

Tuy vậy, anh thấy chân mình như bị ai níu lại. Dù anh có cố chống thẳng đầu gối lên. Ngước về sau, anh nhận ra mép quần của mình bị mắc lại vào cái kẽ hở gồ ghề giữa 2 mép ván sàn. Chouji phải nghiêng người sang cố giúp Neji gỡ mép quần ra, nhưng nếp vải ngoan cố cương quyết không rời khỏi cái nơi nó đã bị kẹp vào. 

-Neji-san…? – giọng Hinoe-san tỏ rõ sự hoang mang, dường như cô đang sợ mọi người bỏ đi. 

-Vâng! – Shikamaru đứng dậy, nháy mắt với Neji – cháu đây. 

-Neji-san, xin hãy mau lại đây… - Hinoe vén 1 góc màn ra, để lộ màu kimono xám của cô. 

Hinoe-san nắm lấy bàn tay Shikamaru, diu giọng: 

-Thì ra là…. Neji-san – Hinoe-san di chuyển nhẹ ngón tay trong lòng bàn tay của Shikamaru, khiến anh thấy hơi nhột – Neji-san… cậu có 1 gia đình rất hạnh phúc. Cậu đặt lòng tin và lòng tin không bội phản cậu. Cậu càng hoài nghi thì hoài nghi sẽ càng bỏ xa cậu. Và… Neji-san… thật đáng tiếc, lựa chọn quan trọng nhất trong đời…cậu lại nhầm lẫn nó ngay từ đầu… 

-Ý cô là sao, Hinoe-san? – Shikamaru nghẹo đầu sang 1 bên, hoàn toàn chẳng hiểu gì. 

-Hãy nhớ, Neji-san – Hinoe-san không rõ vô tình hay cố ý, vẫn tiếp tục với những lời nói của mình – Phật tại nơi tâm, tĩnh ở trong lòng, giống như trên bàn cờ, phải tĩnh thì mới gây động, phải tìm thấy quân Tướng để tìm thấy cái đích cuối cùng. 

-Vâng, Hinoe-san. 

Shikamaru đáp nhẹ, rồi trở về chỗ. Khác với vẻ chán chường ban đầu, trông anh có vẻ nghiêm túc hẳn. Câu nói của Hinoe-san đã gợi nhắc đến 1 quá khứ ngủ yên, khuấy động tâm trí đang sao lãng của anh. 

-Vị jounin này – Hinoe-san nói, khi Temari thế chỗ của Shikamaru bên cạnh tấm rèm – cô sẽ giành được rất nhiều sự may mắn trong cuộc sống, cô được mọi người hỗ trợ, tin cậy, và bản thân cô cũng tin tưởng chính cô. Sẽ có 1 lúc cô tự vấn chính bản thân, nhưng xin hãy an lòng, 1 khi đó là quyết định mà cô không bao giờ hối tiếc, thì cho đến lúc tận cùng, cô cũng sẽ không phải hối hận vì nó. Xin hãy giữ mình, và giữ lấy lòng tin, bởi cô là người bách chiến bách thắng! 

Temari không giấu nổi sự thất vọng khi những lời “tiên đoán” hoàn toàn không mang chút gì là “huyền bí” như những gì cô đã được quảng cáo trong quán mực xiên, nhưng những lời nửa động viên nửa xoa dịu của Hinoe-san làm lòng cô có chút gì đó dịu lại, dù cô không hiểu rõ tại sao. 

Trong khi Hinoe-san đang tiếp chuyện Chouji, Shikamaru bất ngờ đứng dậy và bỏ ra ngoài. 
Anh thực sự không quan tâm đến những lời nói lập lờ của Hinoe-san, nhưng câu chuyện về bàn cờ tướng lại đảo mạnh trong đầu óc anh. 


Vô tình hay cố ý? 


Những điều mà người tên Hinoe nói… là điều mà Asuma-sensei đã nói với anh… trong ván cờ khi xưa. 

-Phải tĩnh thì mới gây động… phải tìm quân Tướng, phải nắm biết đâu mới là đích thật sự… - Shikamaru lẩm nhẩm lại từng từ, cố gắng hiểu cho hết ý nghĩa mông lung của câu nói ấy.

-Bao giờ cậu mới có thể ngưng câu chuyện về cái bàn cờ ấy được đây? – 1 giọng nói vang lên, ngay sau lưng Shikamaru. 

Temari tiến đến bên anh, xoè ra 1 mảnh giấy: 

-Cầm lấy – cô nói – Hinoe-san viết cho mỗi người 1 câu đấy. 

-Giống như mấy nhà sư hay ban chữ đầu năm mới ấy à? 

Temari nhún vai, trong khi Shikamaru bỏ tọt tờ giấy vào túi quần, không buồn mở ra. Anh ném điếu thuốc trong miệng xuống đất. 

-Khỉ thật – anh càu nhàu, khi 1 nhúm tàn thuốc vô tình vương lại trên gấu áo. 

-Này, nhóc – Temari ném vào tay Shikamaru 1 chiếc khăn tay vì cô biết gã lười này chẳng bao giờ có thứ ấy trong người. 

Shikamaru chụp lấy tấm khăn nhỏ màu trắng và khi đưa nó qua mặt, anh hơi sững người lại. 

-… 

-Ngươi vừa nói gì? – Temari chuẩn bị bước vào trong, nhưng vẫn ngoái lại hỏi. 

Shikamaru nhún vai, không quay lưng lại, ý chừng không có gì cả. 

-Ôi… chết tiệt! – anh gục đầu vào lòng bàn tay, tay kia vẫn cầm chiếc khăn Temari vừa đưa. 

Và anh có thể nhận ra dễ dàng, rằng mặt mình bỗng dưng nóng bừng lên như hơ lửa. 

Tại sao…

Sao cái khăn này lại… 


… có 1 mùi thơm dễ chịu….

No comments:

Post a Comment