Mar 26, 2009

Phần 1: TRĂNG ĐÊM

Phần 1: TRĂNG ĐÊM


Ánh trăng trải lớp bạc mềm mại của nó qua những mái nhà và những khoảnh sân. Mọi thứ chìm vào sự u tối tĩch mịch và gió chỉ chực chờ cơ hội đó, luôn mình lượn quanh mọi nơi nó bắt gặp. Màn đêm, thật tĩnh lặng…

Neji ngồi cạnh cửa chính của phòng tập, nơi biết bao kỷ niệm và mồ hôi của anh đã từng hiện diện ở đây. Anh nhắm mắt lại, tận hưởng cái se lạnh của màn đêm cho dù vết thương mới đây vẫn còn nhức nhối. Bỗng nhiên, anh mở mắt và đứng dậy, không một tiếng động nhỏ.

-Hinata-sama, sama nên vào giường sớm. Trời lạnh đấy.

Hinata, mà nãy giờ đang nấp sau một cây cột trụ, khẽ bước ra, cũng hết sức nhẹ nhàng. Dường như gia tộc Hyuuga vốn có thói quen không bao giờ gây ra tiếng động. Hinata đã cố gắng kìm hơi thở và chakra của mình lại nhưng Neji vẫn có thể nhận ra. Có thể nói anh là một jounin thực thụ, jounin thuộc về dòng tộc mạnh nhất của Konoha.

-Neji-san, anh cũng nên vào giường sớm đi.

-Tôi muốn ngắm trăng đêm nay.

-Ưm… Neji-san… - Hinata ngập ngừng, rõ ràng cô muốn nói điều gì đó mà chưa đủ can đảm nói hết câu.

-Chuyện gì thế? – Neji nhìn Hinata bằng ánh mắt bấy lâu nay anh vẫn dành cho cô. Em họ anh vẫn là một cô bé nhút nhát dù cô đã trưởng thành lên nhiều lắm.

-Ưm… nếu anh không phiền, em có thể ngắm trăng cùng anh không?

Neji không nói gì cả. Anh khẽ ngồi xuống, chìa tay ra chỗ bên cạnh mình:

-Lại đây.

Hinata ngồi xuống cạnh anh và mỉm cười như một cách để cảm ơn. Dưới ánh sáng mờ ảo của mặt trăng, mắt họ trở nên lấp lánh hơn bao giờ hết. Nó là một màu trắng của hư vô và sâu thẳm. Thật khó để có thể tin được rằng những đôi mắt ấy lại là một thứ vũ khí đáng gờm. 64 chưởng Bát Quái của Neji và Bát Quái chưởng của Hinata là niềm tự hào của dòng họ Hyuuga.

-Neji-san, anh còn đau không?

Neji lắc đầu khi anh nhận những tia mắt đầy lo lắng của Hinata.

-Không sao.

Nói xong, Neji cởi áo choàng của mình ra, khoác nó vào đôi vai của Hinata.

-Hinata-sama – Neji tiếp tục – sama mới là người nên chăm lo cho bản thân, sama là tiểu thư kế tục của dòng họ Hyuuga.

-không phải em – Hinata cười một nụ cười bàng bạc – Hanabi, em gái em mới xứng đáng là trụ cột. Hanabi vừa trở thành chuunin khi mới 8 tuổi. Em không đủ tư cách, anh biết mà.

-Nhưng giờ Hinata-sama đã rất mạnh.

Neji nhìn Hinata bằng cái nhìn đầy tin tưởng. Hinata cười lại, hết sức dịu dàng.

Rồi tất cả lại chìm vào im lặng. Gió trở thành tiếng động duy nhất vang vọng. Hết sức bất ngờ, Hinata nói:

-Neji-san, thật ra hôm nay, em muốn bàn với anh một chuyện quan trọng.

Neji không khỏi cảm thấy lạ. Anh gần như chưa bao giờ thấy Hinata tỏ ra kiên quyết như thế. Cô chỉ mới 15 tưổi, và việc quyết định một việc thật sự “quan trọng” thực sự là một chuyện lạ.

Hinata không hề cười, xem ra mọi chuyện thực sự không đơn giản, cô nhìn thật sâu vào mắt Neji, rất sâu… sâu và xa xăm…

-Neji-san, em muốn xóa đi dấu ấn trên trán của Phân Gia.

-Sao?!! – Neji sững sờ, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy bất ngờ như thế.

Cũng nên nhắc lại về truyền thống của dòng họ Hyuugan: người con trưởng sẽ là Tông Gia, và tất cả anh em họ hàng trong họ còn lại đều là Phân Gia, và sẽ phải bảo vệ Tông Gia đó. Để bảo vệ cho sự trung thành của luật lệ, tổ tiên dòng họ Hyuuga đã dùng một dấu ấn đặc biệt lên trán của những thành viên Phân Gia. Nếu một người trong Phân Gia phản bội, người đó sẽ bị thành viên Tông Gia dùng một bùa chú đặc biệt qua dấu ấn trên trán, gây nên sự đau đớn tột cùng, thậm chí có thể dẫn đến cái chết.

Hơn 2 năm trước, khi Neji 13 và Hinata 12, trong kì thi lên hạng chuunin, Hinata chút nữa đã chết dưới tay Neji. Lòng căm hận của Neji khi đó là vô tận, và anh muốn giết Hinata như một sự trả thù vào Tông Gia. Hinata, hết sức may mắn và chỉ trong gang tấc, đã được cứu sống bởi một thành viên của ANBU. Và cũng chính khi ấy, Naruto đã hạ đo ván Neji trong trận đấu.

Tất cả đã lùi xa vào quá khứ, không ai kể cả Neji hay Hinata nhắc lại chuyện đó nữa. Và với một người cha gần như không cần đến con gái mình, lần cận kề cái chết của Hinata không bao giờ là một chủ đề cần thiết cả. Nhưng hôm nay, Hinata đột nhiên nhắc lại chuyện xưa khiến tất cả lại đột ngột ùa về, đè nặng lên đầu óc Neji.

-Nhưng… em không đủ mạnh, vậy nên em chỉ có thể xóa đi dấu vết ấy cho một người mà thôi. Neji, anh là trụ cột của gia tộc Hyuuga. Anh cần phải được tự do. Em sẽ cố gắng hơn để có thể xóa đi tất cả.

-Hinata-sama! Không được!!!

-Nhu…nhưng… điều này không công bằng cho anh….

-Tôi nói… ĐỦ RỒI!!!

Neji lớn tiếng, anh có vẻ hết sức phẫn nộ. Hinata không hề trông đợi điều này. Sự giận dữ bất thường của Neji khiến cho cô sững người, đôi mắt mở to chứa đựng cả sự sỡ hãi lẫn hoảng hốt.

Neji đứng phắt dậy, anh bước đi thật nhanh và không thèm nói thêm gì. “Khỉ thật” – anh nghĩ – “phải để một cô bé lo nghĩ đến cái suy nghĩ ấu trĩ của mình. Hơn nữa, mình lại nợ cô gái đó gần như một mạng sống”. Và chính sự cao ngạo vốn có của một thần đồng khiến Neji càng không thể chấp nhận đề nghị của Hinata. Đến cuối đoạn rẽ, Neji dừng lại một chút, đầu vẫn không ngoảnh lại:

-Hinata-sama, đã muộn rồi. Sama nên ngủ sớm đi.

Nói rồi, anh rẽ vào góc khuất, nhẹ nhàng nhưng để lại phía sau cả một khoảng trống lạnh tanh và ánh trăng nhàn nhạt. Hinata thu mình lại trong tấm áo khoác trắng của Neji, vai khẽ run, không rõ vì cô gần như muốn khóc hay vì cô thấy lạnh, mà cũng có thể đó chỉ là một rung động bất thường của đôi vai. Ngước mắt nhìn hình tròn màu vàng nhạt lặng lẽ trên nền đen sâu thẳm, Hinata không khỏi buột miệng:

-Tại sao….?

No comments:

Post a Comment