Phần 23: MỘNG
Neji nhìn
lên bàn thờ của Mijung phu nhân, gần như nín thở. Anh đã không thực sự để ý đến
nó tối qua khi anh bước vào đây. Chỉ là 1 phán đoán sai lầm, hay đó thực sự là
1 cái kim đang lồ lộ chui ra khỏi bọc?
-Cha…con
phải làm gì đây? Cha… con lạc lối thật rồi…
Anh bất
động, nhìn lại di ảnh Mijung phu nhân lần nữa.
Anh lại 1
lần nữa run sợ hay sao? Phải chăng vì 1 sự thật đã và đang làm anh sụp đổ,
khiến trái tim anh bỗng run lẩy bẩy khi lo sợ sẽ phải biết đến sự thật thứ 2?
Khó khăn
đến vậy sao?
Neji cắn
chặt môi. Không được! Tại sao lại run sợ trong khi hoàn toàn có thể xóa tan nỗi
sợ ấy khi khám phá ra sự thật chỉ là hiểu nhầm?
-Chỉ có 1
cách duy nhất để biết… - Neji nói nhỏ, nhưng lời bật rõ qua kẽ răng.
Anh đưa
tay lên, ngần ngừ giây lất rồi dứt khoát nhấc tấm ảnh của Hyuga phu nhân ra khỏi
bệ thờ. Mịjung phu nhân – vị phu nhân đẹp như mộng của nhà Hyuga.
Đầu óc
Neji bỗng chốc trở nên trống rỗng lạ thường. Bao lo toan đau khổ, cả chữ “trách
nhiệm” vốn được gắn chặt trong thân xác bỗng trở nên nhẹ bỗng như mây. Trong
đầu anh, trong mắt anh, chỉ duy nhất có 1 con đường thẳng hướng đến ngôi chùa
cổ. Anh không nhớ mình đã chạm mặt bao nhiêu người, anh không nhớ mình đã thoát
khỏi phủ dưới sự cản trở của bao nhiêu gia nhân, anh không nhớ bao nhiêu ngã rẽ
mình đã qua, bao nhiêu chiếc lá trên cây rơi rụng qua mỗi bước chân.
Anh chỉ
biết: anh phải đến đó!
---
-Chữ rất
lạ ư? – Shikamaru đang rối bời với mật mã Jiraiya để lại, bỗng ngẩng đầu lên.
-Phải –
Chouji hơi nhíu mày – vậy Hinoe-san đã viết cho cậu chữ gì?
-Mình
không bận tâm đến mấy thứ bói toán vớ vẩn nên đã quăng mảnh giấy đi mất rồi – cậu
nhà Nara gãi gãi tai – vậy người phụ nữ đó đưa cho cậu chữ lạ như thế nào?
-Đây –
Chouji xòe tờ giấy ra.
Trên mảnh
giấy quăn mép vì bị gập, dòng chữ uốn lượn hằn lên đó những nét mực tối màu.
Cái tối u
ám phủ lấy ngay cả những nét sang ít ỏi của mặt giấy.
“Ác mộng
trong ngôi làng này”
---
-Khách cũ
quay lại thăm ta ư? Thật là quý hóa.
-Hinoe-san
– Neji nửa như chào, nửa như chỉ để lặp lại cái tên.
-Xin
nghênh tiếp, Nara-san – Hinoe mỉm cười, người ngả nhẹ vào cây cột bên hiên.
-Hinoe-san…
thật thất lễ, nhưng tôi là Neji Hyuga.
Dù đôi
mắt nhắm lại trong bóng tối, nhưng nét mặt con người vẫn không bao giờ có thể
giấu đi được. Hinoe sững lại như vừa biết đến điều gì đó rất khủng khiếp.
-Ne…
Neji….Hyuga…
Neji thậm
chí còn cảm thấy khủng khiếp hơn khi nhận ra những biểu cảm trên mặt của Hinoe.
Điều anh lo sợ dường như là sự thực, điều anh không muốn tin là thật dường như
lại hiện diện ngay trước mắt anh. Như 1 cơn ác mộng bỗng tràn đến giữa cuộc
sống ngày thường, và sóng biển thét gào cuốn tan những dải cát.
-Không…
không thể nào… - Neji lắc đầu, lần đầu tiên anh cố gắng phủ nhận 1 thứ anh biết
là sự thật.
Hinoe-san
chỉ im lặng, nhưng từng mạch máu trong người phụ nữ tưởng vốn hiền hòa câm lặng
đột dưng đập mạnh hơn bao giờ hết.
Kí ức…
Nỗi đau…
Nước mắt…
-Không
thể nào… - đôi mắt trắng như rơi vào vô thức… - Hinoe-san là….. là phu nhân
Hyuga…là… là thân mẫu của Hinata-sama và Hanabi-sama….
---
-Chuyện
này… - Shikamaru nhíu mày – Chuyện này có nhất thiết phải là 1 tin quan trọng
đến thế không, Chouji? Ý mình là đây chỉ giống như 1 câu thơ bình thường thôi
mà.
Chouji
lẳng lặng nhận lại mảnh giấy từ tay cậu bạn thân thiết nhất, thở dài 1 hơi rất
khẽ:
-Mình
không biết, Shikamaru. Nhưng mình luôn cảm thấy có 1 thứ gì đó kì lạ, từ phong
thái của Hinoe-san. Chẳng phải cậu cũng cảm thấy thế sao?
-Thì… –
cậu trẻ nhà Nara gãi đầu - … ai mà không nhận ra, khi nghe đến cái tên Neji
Hyugaa, người phụ nữ đó thể hiện những điều rất lạ.
-Vì thế
nên cậu mới đứng lên nhận rằng mình là Hyugaa?
-Chậc – 1
tiếng tặc lưỡi dứt ra rừ cuống họng – Nếu quả thật người tên Hinoe đó có mối
quan hệ gì với Neji, không thể nào cậu ta lại không nhận ra ngay từ đầu.Nnhưng
nếu người đó lại biết đến Neji, thì hẳn phải là người có quan hệ với nhà
Hyugaa.
-Ý cậu là
Neji có kẻ thù?! – Chouji giật mình.
Shikamaru
lắc đầu, lông mày vẫn nhíu lại:
-Mọi
chuyện đều mới chỉ là phỏng đoán, chúng ta không có bằng chứng gì hết. Vả lại
hôm đó khi “Neji” này nói chuyện với Hinoe-san, không thấy có điều gì kì lạ cả.
Không thể chỉ vì chút lạ thường mà xét đoán được.
Chouji
nhỏ giọng:
-Hôm nay
mình vừa đi ngang qua lúc Temari-san dọn dẹp chuẩn bị về Suna. Đây là mảnh giấy
của cô ấy, cậu thấy có gì kì lạ hay không? Cô ấy nhận được dòng chữ “đường trở
về là đường dứt khỏi mộng”. Còn Hanabi hôm đó nhận chữ “đẹp như mộng”….
-Chouji
mình đã nói rồi, đây chỉ là mấy câu thơ…-
-Khoan đã
Nara-san… - Shiho, cô gái trong đội giải mã nãy giờ im lặng bỗng chen vào cuộc
nói chuyện.
Đẩy cặp
mắt kính to tướng sát vào sống mũi, cô dí sát mắt vào những mảnh giấy trên tay
Chouji. Rồi đứng thẳng lại phắt 1 cái, cô nghiêng đầu:
-Chuyện
này… mọi người có thấy không? Tại sao ở cả 3 câu đều có chữ “mộng”… nếu đây là
những câu cùng nằm trong 1 bài thơ, chẳng phải việc lặp đi lặp lại 1 từ là làm
sai cấu trúc thơ sao?
Chouji
nhìn lại 1 lần nữa, và đưa ánh mắt sang Shikamaru.
-Tại sao…
lại là “mộng”?
-“Mộng”
của nhà Hyugaa… mình chỉ biết đến 1 người thôi… và chưa từng gặp mặt –
Shikamaru sững lại – nhưng… không thể nào, điều đó là không thể!
No comments:
Post a Comment