Mar 26, 2009

phần 7:A-RANK

phần 7:A-RANK




-Neji-san, Neji-san…

-Hinata-sama!

Neji vội vã đến bên người con gái trắng nhợt ở góc phòng.

-Neji-san – Hinata khẽ nhướng đôi mắt mờ đục của mình lên – hãy nắm lấy tay em và từ biệt em đi…

-Hinata-sama, sama đừng nói thế!

Neji nạt, nhưng anh nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của cô. Từng ngón tay tròn trịa mềm mại ngày nào giờ đã gầy guộc đến hằn cả gân xanh.

-Neji-san… - Hinata bắt đầu khóc, những giọt nước mắt rơi trên má cô – hãy nói với cha em, nói với Hanabi là em yêu quý họ vô cùng!

Neji im lặng, bất lực nhìn cô gái không có chút ước vọng sống nào đang chờ đợi 1 sự chia cắt âm-dương.

-Neji-san – Hinata tiếp tục, trong khi Neji khẽ ôm cô vào lòng dù điều đó chẳng có ý nghĩa gì và cũng chẳng có kết quả gì, có lẽ anh sợ cô thấy lạnh – em thấy tiếc…em thấy tiếc những ngày tháng đã qua…. Đáng lẽ em phải làm những gì mà em từng rất muốn mà không dám… đi đến lễ hội tháng 7 để chơi đùa, leo lên ngọn núi ở Konaha để ngắm sao, em sẽ đến Kono-Jimbocho để đọc cho hết tất cả những cuốn sách mà em nhìn thấy. Đáng lẽ ra em phải làm thế từ rất lâu trước kia…

-Hinata-sama…

-…

-Hinata-sama, nói gì đi! – Neji không dám cúi xuống nhìn, anh lay nhẹ bàn tay nhỏ nằm trong tay anh. Nó không thay đổi gì cả, vẫn lạnh…- Hinata-sama!

-…

-Hinata-sama!!!

~~~

-…-sama!

-Chuyện gì vậy, Neji?

Neji bật lưng khỏi thảm cỏ, Byakugan láy lên trong giây phút thất thần.

-Neji, cậu không sao chứ?

Tenten ân cần hỏi thăm cho dù “1 cơn ác mộng” hoàn toàn không phải là 1 thứ gì đáng lo với người thường chứ đừng nói là với Neji.

-Thật chẳng ra sao cả, Neji – Rock Lee liên tục đá vào những bao cát quanh mình, sao cho tất cả chúng đu đưa theo cùng 1 chiều và cùng 1 lúc – đáng lẽ nên dành thời gian để tập luyện chứ sao lại nằm ườn ra ngủ trưa như thế!

-Lee, không nên nói như thế! – Tenten đỡ lời – nên nhớ rằng trận đấu ở Suna lẫn trong nhiệm vụ gần đây nhất, Neji là người bị thương nặng nhất trong chúng ta.

-Phải phải, – Rock Lee không buồn dừng tập, rõ ràng tỏ ra ít nhiều bất mãn – chúng ta đều phải đấu với những kẻ giống chúng ta y hệt ở Suna, đúng không? Còn lần gần đây nhất đâu phải Gai-sensei không cảnh báo trước về sự nguy hiểm. Cậu ta bị thương vì đã tự “đấu với chính cậu ta” mà thôi!

-Lee!!!

-Bỏ đi, Tenten.

Neji sử dụng lại câu nói quen thuộc của mình như mọi khi để chấm dứt 1 vụ tranh cãi cũng như mọi khi giữa Tenten và Rock Lee. Đã là 1 jounin, Neji không cứ gì phải cự nự lại Lee, mà bản thân anh cũng đã lâu rồi không cư xử cái kiểu trẻ con như thế nữa, chính xác là sau kì thi lên Chuunin thất bại dưới Naruto. Hơn nữa, riêng lần này thì anh thực sự có chuyện khác đáng để bận tâm hơn.

Bỏ lại sau lưng 2 chiến hữu vẫn đang bận chia sẻ cho nhau những ánh mắt như của 2 kẻ thù không đội trời chung, Neji men ra bìa ngoài của khu rừng, dọc theo con sông.

-Chỉ là 1 cơn ác mộng… – Neji tự nhủ với chính bản thân hay nói cách khác là anh đang cố trấn tĩnh lại.

Tuy nhiên, những giọt mồ hôi lấm tấm và sự căng thẳng rõ ràng trên đôi mắt màu oải hương lại là bằng chứng rõ nhất phản ánh suy nghĩ thực trong đầu anh. Đã từ rất lâu, anh không có 1 giấc mơ như thế… lâu lắm rồi…

Đã rất lâu rồi, anh mới nằm mơ thấy lại 1 giấc mơ giống như thế…

Giấc mơ về 1 người sẽ từ biệt cuộc sống ở trần gian, 1 cơn ác mộng về sự tang tóc.

…kể từ ngày cha anh ra đi…

Đêm trước ngày mọi chuyện xảy ra, anh cũng đã nằm mơ, 1 giấc mơ về cái chết của cha anh, nằm gục xuống nền đất trong 1 căn phòng không có lối thoát…

Nhưng khác với lần này, khi ấy, cậu bé Neji Hyuuga tỉnh dậy khỏi mộng và không hề lo lắng bận tâm về giấc mơ ấy nữa.

Khác với 1 Neji Hyuuga bây giờ, tỉnh khỏi mộng và…

-“đây chỉ là 1 cơn mơ mà thôi, không hơn!”

Neji tự nhủ lần nữa, và cố gắng bằng mọi cách xóa đi những ký ức nóng rẫy lẫn những suy nghĩ về tương lai hỗn độn.

-“Hinata-sama vẫn đang ở nhà luyện tập, không thể có chuyện gì xảy ra được!”

Tuy nói vậy, nhưng những shinobi canh cổng chính của Konaha vẫn phải ngạc nhiên khi thấy Neji Hyuuga, 1 jounin trẻ tuổi cẩn thận đi kiểm tra từng chốt canh, từng mảng tường một. Không có vẻ gì là đã có kẻ đột nhập, không có chakra lạ, tất cả các bùa chú vẫn còn nguyên vẹn, chưa hề có dấu hiệu đã bị phá.

Không thấy bất cứ dấu vết khả nghi nào, Neji có thể thấy tạm an tâm. Leo lên tầng thượng và kiểm tra lần nữa bằng Byakuugan, vẫn không có bất cứ 1 dấu vết nào mang tính nguy hiểm. Tuy vậy, bầu trời âm u thể hiện rõ 1 điều mà không cần Byakugan vẫn hiểu: 1 cơn mưa tương đối lớn sẽ ập đến.

Neji nhảy xuống các dãy nhà, bản thân đã thấy nhẹ nhõm đi nhiều. Thình lình 1 cái bóng trắng xám lớn lướt qua anh với 1 sự bất cẩn khó mà tin nổi. Neji nghiêng vai qua bên, đồng thời lộn ngược ra sau 1 vòng để tránh và kết thúc bằng việc an toàn trên 1 mái nhà.

“vật thể lạ” rõ ràng không có cùng 1 khả năng nhạy bén đến thế, nên mất đà và vội vàng nhảy xuống đất.

-Neji! – 1 giọng quen thuộc cất lên – không sao chứ?

-Kiba?! Không sao – Neji hơi lấy làm lạ vì kẻ suýt nữa gây ra 1 vụ tai nạn với anh lại chính là Akamaru và Kiba.

-Tạ lỗi! Tôi phải đi! Nhiệm vụ cấp A! – Kiba vừa nói vừa nhảy lại lên lưng Akamaru, và “cái bóng xám trắng” lại lao đi.

Neji không bận tâm lâu, ít nhất là anh không phải lo lắng như khi nãy. Anh, vẫn như thường, trở về Hyuuga phủ - nhà anh, trước khi trời mưa. Bước chân vào phòng, khác với mọi khi, anh không thấy cốc trà của Hinata để sẵn trên bàn sau 1 ngày anh đi tập luyện như thường nữa…

… sự vội vã của Kiba…

… nhiệm vụ cấp A – loại nhiệm vụ rất nguy hiểm và khó khăn…

…Hinata đột ngột không có nhà…

…lẽ nào…

…lẽ nào…

-Hinata-sama! – Neji giật mình, vội lao ra ngoài cửa.

Và đáp lại anh gần như ngay lập tức là 1 tiếng sét chói tai, rạch 1 đường sâu hoắm giữa nền trời, để những giọt nước rơi xuống ào ạt…

…mưa…1 cơn mưa…

---

Phụ chú:
*Phần cuối của chap này chính là đoạn cuối của chap 354, khi Naruto, Sakura,Sai, Yamato, Kakashi, Shino, Kiba - Akamaru và Hinata lên đường đi thực hiện nhiệm vụ và bất thần trời mưa to
*Kono-Jimbocho là ko phải của Kishimoto-sensei mà là của mình vết . Tên nó được đặt dựa vào Kanda-Jimbocho – 1 nơi về sách rất nổi tiếng ở Tokyo.

No comments:

Post a Comment