Aug 17, 2014

Phần 109: KANMIN-SAN LÀ…?





Phần 109: KANMIN-SAN LÀ…?


Nghe đến cái tên Hinata, Shikamaru bỗng giật mình. Làm sao Temari biết được mục đích đến Suna lần này của anh? Anh đã để lộ điều gì sao? Không, thực sự là việc anh đến đây ngay sau Neji và Hinata đã đủ khả nghi lắm rồi.

-Ta nói đúng rồi chứ gì?

Temari nghiến răng khi thấy chàng trai sau mình im lặng, cũng đồng nghĩa với việc anh xác nhận câu hỏi. Nhưng trong ngực cô thì cồn cào một thứ khác, thứ ấy đang ép chặt tim cô giữa 2 gọng kìm của nó và nghiến, nghiến thật mạnh.

Cô đã thấy tất cả rồi, bông hoa, ngày tuyết…

Hắn nói hắn không ghét cô.

Nhưng hắn, với cô, ngoài những lần làm việc với nhau cũng không còn gì gắn kết 2 người nữa cả.
Là như vậy, phải không?

Là do cô ảo tưởng, do cô tự lừa phỉnh bản thân. Cô nghĩ những ân cần, quan tâm mà hắn dành cho cô là đặc biệt.

Nhưng thật ra đó là điều hắn làm cho tất cả mọi người.

Với hắn, có lẽ chỉ có Hinata là đặc biệt mà thôi.
Chính cô, dù làm việc với hắn bao lâu, cũng chưa từng thấy hắn biết đi mua hoa.

Và còn ngày hôm ấy, cô còn trao cho hắn… cô… cô thổ lộ tâm tư mình với hắn…

Làm sao, sao cô lại có thể…?!

Sự uất hận của cả thứ nặng nề trong lòng lẫn niềm kiêu hãnh bị tổn hại dâng lên khiến thanh quản Temari rung lên. Cô há miệng ra đớp lấy từng ngụm không khí để chúng xô lên làm ướt mắt.

Cả cổ họng cũng đau vì cố gắng kìm giữ dòng thác đang nghẹn trong lòng.

Đau đớn lớn nhất là không thể thể hiện được nỗi đau trong lòng mình ra.

-Để ta đi, Shikamaru…

Temari nói từng chữ 1 khó nhọc. Cô hơi rướn người về phía trước, chỉ chực chờ khi thân mình được giải thoát là sẽ lao ra khỏi nơi này.

Không phải cô chạy trốn khỏi căn phòng của chính mình.

Cô chỉ chạy trốn khỏi anh.

-Khoan đã – Shikamaru nhíu mày. Anh đã để lộ sơ xuât gì khi thi hành nhiệm vụ lần này sao? – Xin hãy cho tôi biết, làm sao cô biết được tôi đi tìm Hinata nhà Hyuuga?

Nghe cái tên bật ra khỏi miệng chàng trai sau lưng, đồng thời cũng là lời khẳng định, Temari cảm thấy như bị giáng 1 đòn đánh mạnh vào người.

Cô nghiến 2 hàm răng vào nhau. Một làn nước trong vắt phủ lên mắt, phản chiếu cả bầu trời sáng chói phía ngoài. Trời mênh mông nhưng không gợn lấy 1 chút buồn, còn lòng người nhỏ mà phải gánh quá nhiều nỗi niềm riêng.

-Đừng mỉa mai ta nữa! – Temari gằn lên, chính cô cũng không nhận ra mình đang mất bình tĩnh – Ngươi muốn có Hinata thì hãy đi theo cô ta đến cùng trời cuối đất đi!

Shikamaru, dù có dùng hết tất cả dây thần kinh, cũng không hiểu tại sao Temari lại nổi giận. Nhưng anh cảm nhận rõ qua giọng nói, qua dáng điệu, qua cách cô đang kháng cự lại jutsu của anh, rằng có điều gì đó bất ổn đang xảy ra ở đây. Một xúc cảm nào đó rất dữ dội, dữ dội đến nỗi nó nhấn chìm cả những thắc mắc về chiếc khăn, về Hinata mà anh muốn hỏi cô.

-Temari… Tôi đã làm gì sai sao?

---

Hiashi không dám tin vào mắt mình. Khi gia nhân báo lại, chính ông cũng phải cố lắm mới kìm không cho mình tỏ ra hấp tấp. Đến khi cánh cửa phòng trà mở ra thì quả thực những gì hiện ra khiến ông không thể nói thêm điều gì.

Không thể ngờ, nhân vật Kanmin bí ẩn đến nhà ông, không ai khác chính là…

Kankuro của Suna!

Kankuro đang ngồi uống trà, nhìn thấy Hiashi, anh cúi đầu chào lễ phép.

-Nhân vật quan trọng của Suna hóa ra lại là Kankuro-san – Hiashi nghiêm trang dù tiếng thở không nén được sự thư thả. Bao nhiêu lo lắng về thân thế của vị khách bí ẩn, cuối cùng lại là 1 người quen. Tại sao ông lại không nghĩ ra nhỉ? Đàn ông, thân cận bên Kazekage thì còn ai nữa?

-Xin lỗi Hiashi-sama vì đã phải giấu tung tích suốt những ngày qua – Kankuro nói – tình hình của cả Konoha lẫn Suna đều đang căng thẳng, chuyện riêng tư càng phải hết sức cẩn mật.

Hiashi gật đầu tỏ ý đồng thuận, ông đưa mắt liếc nhìn 2 người hầu cận đằng sau Kankuro. Họ có lẽ đóng vai trò là lính gác nhiều hơn. Hắng giọng 1 chút, Hiashi hỏi:

-Vậy còn… việc riêng tư?

-Hiashi-sama, Kankuro tôi thật lòng muốn kết thân với Hinata. Chỉ có điều… chuyện kết hôn với người ở làng khác vốn không phải là tiền lệ, nhất là khi lại là gia tộc hàng đầu của Konoha. Xin thứ lỗi cho tôi bạo gan. Ai dà, thật thất lễ…

Kankuro cười ngượng, đưa tay lên gãi đầu.

Hiashi hơi ngỡ ngàng khi nghe đến đây. Ông cũng biết Hinata càng lớn càng xinh đẹp, thừa hưởng nét đẹp của Mijung. Ngay cả Shikamaru Nara cũng có vẻ chú ý tới con bé. Nhưng để nghĩ đến việc con gái mình vụt mắt đã đến tuổi kết hôn, trở thành vợ của 1 người, trở thành mẹ…. Những thứ ấy, trước giờ vốn dĩ có vẻ thật xa vời…

Nhưng nhắc đến thì Hinata là con cả của Tông Gia Hyuuga, Kankuro là anh trai của Kazekage, cũng là người thân cận của Kazekage.

Chuyện này… đâu phải là không môn đăng hộ đối cơ chứ?

-Kankuro-san, xin đừng lo lắng – Hiashi mỉm cười – quả thực những ngày qua chúng tôi rất nghi hoặc về thân thế của “Kanmin” nên mới phải án binh bất động. Nếu biết sớm là cậu thì hẳn không có vấn đề gì.

-Chết, thành thật… – Kankuro lúng túng – thành thật tạ lỗi với Hiashi-sama. Ngài biết đấy, giữa lúc này mà đi cầu thân thì thật là…. Vả lại, tôi cũng không muốn Hinata biết là mình ngay…

-Vì thế nên cậu đợi Hinata đi rồi mới lộ mặt?

Kankuro đỏ mặt trước câu hỏi xuyên tâm này.

-Chuyện này là do lão già… ý tôi là Ichizou-jiisama bày ra, cứ ép tôi phải đến Konoha thưa gửi. Còn tôi thực ra, cũng… không biết sẽ phải làm gì…

Hiashi lại cười.

-Có lẽ cậu phải nhọc công lần này rồi, Hinata đã đến Suna.

-Thiếu gia nhút nhát quá – người đeo chữ số 1 bên vai lên tiếng – Ichizou-jiisama không bắt ép thì còn lâu mới dám nói ra.

-Ichi, ngươi thật là! – Kankuro quát, mặt đỏ bừng lên.

Cuộc nói chuyện tiếp diễn 1 lúc nữa trong không khí vui vẻ. Xem ý Hiashi thì rõ ràng ông không hề phật ý khi biết Kanmin-san là Kankuro, thậm chí còn có phần vui.

-Thiếu gia – Ichi hỏi khi hộ tống Kankuro về phòng – đến giờ mới lộ mặt, quả là kiên nhẫn đó!

Kankuro dừng lại, quay nhìn Ichi bằng ánh mắt sắc lém. Không 1 nụ cười. Giọng nói rít khẽ qua khe răng như đe dọa:

-Ichi, không phải việc của ngươi thì đừng nói nhiều. Việc chính của chúng ta vẫn còn ở Suna đấy.

Rồi Kankuro lại bước đi, mỉm cười ngô nghê như chưa từng nói gì với người tên Ichi đó cả.

Phải rồi, gió vẫn thổi, thời gian vẫn trôi qua…

Làm sao có ai biết được cơ chứ?

---

-Neji-niisan!

Nghe tiếng gọi, Neji tỉnh dậy, cảm giác như anh mới trải qua 1 giấc mơ. Thân thể nhẹ nhàng, sảng khoái, những vết thương đã biến đâu mất.

Anh đứng dậy, dần dần định hình cảnh vật xung quanh.

Anh đang ở đâu?

Là… Hyuuga phủ. Đúng rồi, là Hyuuga phủ.

Nhưng không phải Hyuuga phủ mới vừa xây dựng lại, mà là Hyuuga phủ trước kia, với những cột kèo và sàn nhà mà anh đã quen thuộc từ khi còn nhỏ. Với mùi gỗ quen thuộc, những đám cỏ, từng phiến đá anh đã thuộc đến nằm lòng.

Anh trở về đây từ lúc nào?

Và tiếng gọi vừa rồi, gọi anh, là của ai?

Ai…?

Hinata?

Neji giật mình, nhìn quanh quất tìm kiếm người vừa cất tiếng. Hinata ở quanh đây.

Quả đúng vậy, sau cột trụ lớn, một mái đầu rụt rè hơi ló ra. Bao nhiêu năm trôi qua, chỉ có điều này là vẫn mãi không thay đổi.

-Hinata-sama, hãy lại đây.

Neji gọi, và cũng tiến đến bên cô. Bước chân nhẹ như đang chạm vào mây.

Thực sự mặt sàn mềm mại như vậy? Hay là người anh đang nhẹ như cơn gió?

Neji đưa tay ra, chạm vào vai Hinata.

-Neji, đừng làm thế - Hinata lùi ra xa, hốt hoảng – đừng làm thế, Neji!

-Hinata-sama?

Neji không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nhưng anh vẫn cố vươn đến cô. Hinata càng dần lùi xa, anh càng cố đuổi theo. Bước chân mới khi nãy nhẹ nhàng như đi trong không khí, giờ nặng nề đến lạ kì.

Hinata tiếp tục quay lưng chạy. Neji lại càng cố đuổi theo. Nhưng mỗi bước của anh đầy khó nhọc, anh cảm thấy dưới mặt đất là sắt, là thép, là hàng ngàn phiến đá đang níu mình lại.

Hinata-sama, đừng chạy trốn khỏi Neji.

Đừng chạy…

Sama

…không thể chạy được đâu.

Bàn tay vươn ra, tóm lấy tay Hinata. Anh kéo giật cô lại, khiến cô ngã nhoài vào người anh.

Hinata cố giãy dụa nhưng Neji càng ghì chặt, 2 cánh tay ôm cô thật sát, giữ chặt lấy cô. Anh cảm nhận thấy rõ cả hơi thở gấp chạy qua trong lồng ngực của cô. Mùi hương trên tóc, trên cổ, trên quần áo cô như cũng đang lan sang anh. Mùi hương này, quả thực không thể nhầm lẫn được.

Neji gục mặt xuống, kề sát vào má, vào cổ Hinata, cảm nhận làn da của cô chạm vào da anh.

Hinata dần đuối sức, cô không giãy dụa nữa, mà nhìn Neji bằng ánh mắt nửa như van lơn, nửa kia thì anh thật sự không thể diễn tả thành lời bởi chính anh cũng không rõ nó ẩn chứa những gì.

1 cánh tay vẫn ôm ghì lấy vòng eo thon nhỏ, Neji đưa tay còn lại lên vuốt má cô, luồn những ngón tay vào cổ áo, vào những lọn tóc.

-Hinata-sama – Neji thì thầm – sama sẽ theo tôi mãi chứ?

Hinata ngập ngừng một chút, rồi vẫn với ánh mắt khó hiểu ấy, cô đưa tay choàng lấy vai anh.

-Tốt lắm – Neji mỉm cười.

Hai bàn tay anh đỡ lấy má cô.

Gương mặt thiếu nữ nhà Hyuuga không cười, cũng không khóc. Nhưng 2 dòng lệ bỗng tuôn ra. Neji đưa ngón tay vuốt nhẹ nhàng, cảm nhận làn da cô ấm nóng, nghe cả hơi thở của cô sát ngay mình. Anh lại vùi mặt xuống tóc Hinata, hít hà cho thỏa mùi hương kì lạ ấy.

Rồi với sự bạo gan mà có lẽ cả đời anh cũng không có được, Neji đưa lưỡi chạm nhẹ vào vành tai Hinata, thích thú khi thấy cô thoáng rùng mình. Anh thì thầm vào tai Hinata, bằng chất giọng như muốn lôi kéo, mời mọc.

-Hinata-sama, sama đã trở nên xinh đẹp tự lúc nào – Neji mỉm cười, ve vuốt chiếc cổ mịn màng, cảm nhận thân người nhỏ bé run lên nhẹ theo từng ngón tay của anh - thật đáng tiếc…

Nói đến đây, 2 bàn tay của anh đột ngột thít lại trên cổ Hinata. Chính cô cũng bất ngờ, nhưng dường như cô cũng biết mình không thể làm gì khác. Đôi tay nhỏ choàng lấy vai Neji co quắp trong cơn đau.

Mạch đập yếu dần.

Từng ngón tay của Neji ấn mạnh vào vòm cổ trắng ngần, càng lúc càng ấn thật sâu. Anh mím chặt môi, dồn hết sức mạnh vào đó.

Hinata lả hẳn đi, và từ từ rũ xuống như 1 cành liễu mềm yếu trong tay anh. Duy chỉ đôi mắt, vẫn nhìn vào Neji, bằng cái nhìn không thể diễn tả bằng lời.

Neji mỉm cười, rồi sau đó nhận ra mình đang cười thành tiếng.

Hinata phải chết!
Hinata phải chết!