Feb 15, 2013

Hỏa Băng Tình Ký - chương 3


Chương 3

Tiểu hổ có thấu lời ta
Làm sao cho thấy lòng xa người gần?

Tiểu Minh Giáo không ngừng ve vuốt chăm bẵm chú hổ của mình. Càng đối phó với kẻ thù mạnh, chú ta càng yếu đi thấy rõ. Vạn vật nhân sinh tất thảy đều có giới hạn của mình, hổ cũng vậy. 

-Tiểu muội à, bỏ nó đi – Đại Tiêu Dao lắc nhẹ đầu – đường còn dài, vạn lý chông gai. Muội đâu thể lo cho nó mãi được. Nó đáng lẽ phải bảo vệ muội chứ không phải ngược lại.

Thiên Sơn vẫn lặng im như thường ngày, bỗng dưng mở miệng:

-Đại Tiêu Dao, ta cũng có 1 con hổ. Nếu sinh sản với 1 con hổ non nữa ắt sẽ ra loài hổ biến dị quý hiếm vô cùng. Sao không làm thế để cho Minh Giáo muội muội 1 con hổ mạnh hơn?

Đại Tiêu Dao gật nhẹ đầu ra chiều ưng thuận.

-Tiểu muội, đi sinh sản hổ con nào.

Nói đoạn, Thiên Sơn nắm lấy tay Tiểu Minh Giáo kéo đi trước khi nàng kịp nói gì. 

Hổ biến dị ư? Nàng nghe nói loài này không chỉ quý hiếm mà còn có màu lông khác lạ đặc biệt, thật tò mò. 

Hai người tiến tới Tô Châu. Liễu rủ hai hàng đung đưa trước gió, thật êm đềm trái ngược hẳn khỏi cảnh xô bồ đông đúc góc chợ. Tô Châu, thành thị thật lớn nhưng lòng người thật nhỏ. Có mấy ai biết dừng chân bên cầu chỉ để ngắm liễu reo tấu khúc nhạc chăng?

Vân Phiêu Phiêu chủ tiệm Trân Thú tại Tô Châu nhẹ nhàng đón lấy 2 con hổ non, khẽ khàng:

-Sinh sản hổ con ư, ta có thể lo, 1 thời gian ngắn sẽ có kết quả. Tiền phí sẽ là 10 đồng vàng thưa 2 vị. 

Thiên Sơn lo liệu chi phí, cắt đặt chỗ ở trước khi Tiểu Minh Giáo kịp hỏi nàng sẽ phải làm gì. Ít nhất Tiểu Minh Giáo cũng phải tin rằng hẳn thời gian bôn ba giang hồ của hắn phải trải dài lắm.

Không kể xiết bao nhiêu nôn nao Tiểu Minh Giáo nếm trải trong thời gian chờ đợi. Nàng thậm chí không chú tâm vào luyện tập, chốc chốc lại phải chạy đến Tô Châu xem xét tình hình. Cho dù đã bị nhắc nhở, nàng vẫn đứng ngồi không yên, liên tục quay ra nhìn Thiên Sơn xem hắn có ý định đi tới Tô Châu không, dù nhìn hắn có lẽ là hành động cuối cùng nàng muốn làm trong đời. Nói cho phải lẽ, chẳng ai muốn nhìn thấy 1 người đang đóng vai tượng đá suốt buổi cả.

Tâm tư của nàng cuối cùng cũng được đổi lại bằng sự hân hoan khi 1 ngày Thiên Sơn ngưng phe phẩy quạt và bảo:

-Tiểu muội, ta đi lấy hổ con.

Với Tiểu Minh Giáo lúc này, sự “nhàm chán” mà nàng thấy ở Thiên Sơn hay việc hắn cứ tự tiện nắm tay nàng kéo đi như dắt trẻ không phải là mối bận tâm nữa. Nàng muốn thấy hổ con! Nàng muốn bế hổ con! Nàng muốn được xem hổ con trông như thế nào!

Có lẽ không khó để đoán ra đây cũng là lần đầu nàng đem trân thú đi sinh sản. Nàng hân hoan như đứa trẻ lần đầu được xem pháo bông.

Tiểu Minh Giáo có 1 con ánh bạc như trăng và 1 con ánh xanh như ngọc. 2 con hổ con quả nhiên vô cùng mạnh, tuy còn bé nhưng tốc độ và những chiêu thức của chúng cao cấp hơn hổ cha mẹ nhiều. 

Khi Tiểu Minh Giáo mang hổ con về, tất cả trầm trồ vây quanh. Nhưng không phải vì con hổ của nàng mà vì hổ con mà Thiên Sơn mang về. Đó là loài hổ biến dị cực kì hiếm tuyệt một màu đen, khí chất toát ra mạnh mẽ thấy rõ.

-Thật xuất chúng! – Tiểu Minh Giáo cũng phải thốt lên. Trong đời nàng chưa bao giờ thấy con hổ nào kiệt xuất đến vậy.

Thiên Sơn khẽ liếc qua đám tiểu hổ meo nheo và nhấc bổng lên 1 con màu đen, cũng là con có tư chất khá nhất, giọng không giấu nổi sự bực tức:

-Cái gì thế này? Cái con mạnh nhất, không đẻ ra gì lại ra con tính tình cẩn thận nhút nhát! 

Tiểu Minh Giáo khẽ bụm miệng cười. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy Thiên Sơn mất bình tĩnh, vậy mà lần này 1 con hổ con lại khiến vẻ trơ cứng thường ngày biến đâu mất. Có lẽ nàng thích thấy 1 Thiên Sơn thế này hơn? Hay chỉ đơn giản vì nàng thấy hắn quá kĩ tính khi xét nét 1 chú hổ con?

-Huynh hãy bình tĩnh – nàng đỡ lời – con hổ dẫu sao rất đẹp mà. 

Thiên Sơn nhắm mắt và lắc đầu. Đến lúc này cái lạnh như băng quay trở lại. Không chút khó chịu, không chút hậm hực, hắn nhún vai và thả chú hổ lại mặt đất. 

Tiểu Minh Giáo không nói sai, nàng không thực sự bận tâm nếu con hổ của nàng có mạnh hay không, nàng chỉ đơn giản thấy chúng rất dễ thương. Dưới mắt nàng chúng là những con mèo nhỏ tròn xoe đang nằm chồng lên nhau. 

-Tiểu muội, cho muội này – Thiên Sơn đặt 2 con hổ đen vào lòng Tiểu Minh Giáo. 

-Không… không phải chúng rất quý hiếm sao? Sao huynh không giữ lại? – Tiểu Minh Giáo cả lo. Cho dù không phát huy được hết chất dũng mãnh, hổ đen và mạnh như vậy vẫn là món hàng nhiều kẻ phải săn tìm.

-Ta không cần, muội cứ giữ đi.

-Muội không đủ sức để chăm nom hết đám tiểu hổ này đâu.

-Thế thì vứt con hổ hiện giờ đi – Tinh Túc nói.

-Nhưng…nhưng muội không muốn vứt! – Tiểu Minh Giáo lắc đầu nguầy nguậy – cho dù nó yếu, cho dù nó không còn mạnh, nhưng muội gắn bó với nó lâu rồi, muội không muốn vứt đi!

-Tiểu muội ngang thật, vứt nó đi – Đại Tiêu Dao chen vào.

-Không, muội không muốn! – Tiểu Minh Giáo ôm chầm lấy đám hổ.

-Tiểu muội!

Thiên Sơn bấy giờ bước ra, vỗ nhẹ đầu nàng, khiến nàng cảm giác mình đang bị đối xử như 1 đứa trẻ. 

-Nghe lời ta, bỏ nó đi. Sau này muội sẽ có những con thú khác nữa, giống ta vậy.

Tiểu Minh Giáo quệt nhẹ đôi mắt rơm rớm, lẳng lặng gật đầu. Dù vậy, thâm tâm nàng vẫn nghĩ nhất định sẽ gửi đám hổ cho bạn bè nàng. Tiểu Tiêu Dao phải an ủi:

-Muội đừng buồn, ta có 1 Thương Hội chăm sóc thú nuôi. Nếu muội không muốn vứt đi, muội có thể đem đến chỗ ta, ta sẽ phái người chăm nom chúng.

Nghe vậy, Tiểu Minh Giáo mới nguôi đi. Nàng ngước đôi mắt ướt 1 làn nước lên hỏi Thiên Sơn:

-Nếu huynh không cần chúng, sao huynh lại mất công đem chúng đi sinh sản làm gì?

-Cho vui thôi, vì muội thích mà.

-Quà cưới đấy, quà cưới đấy! – tiếng cười khúc khích của các sư tỉ lại vang lên.

Tiểu Minh Giáo mím môi, má ửng hồng. 

Đối phó với những câu chòng ghẹo, Thiên Sơn chỉ đơn giản rảo bước rời đi. 

Tiểu Minh Giáo vội liếc theo. Nhưng tất cả những gì tiểu cô nương thấy chỉ là tấm lưng của vị đại hiệp xa dần, đẩy trò đùa cượt nhi nữ vào mông lung. Hắn quả nhiên không quan tâm chút nào. 


Rõ ràng không chút bận tâm.


Cảm nhận sự lạnh lùng, Tiểu Minh Giáo trong thâm tâm bỗng thấy mình như đã bị đem ra làm trò cười vui ngày đó ở Tần Hoàng Địa Cung…


Thiên Sơn huynh, huynh có còn nhớ đến lời huynh hứa hay không? Sao với huynh, ta chỉ là cái bóng nhạt nhòa vậy?

No comments:

Post a Comment