Phần
85: TIẾT LỘ VỀ KIM
Căn
phòng cũ kĩ như càng trống trải hơn khi bị dồn nén trong im lặng. 2 người phụ nữ
ngồi đối diện nhau, tĩnh như những pho tượng. Kẻ không muốn bắt đầu, người chưa
biết mở đầu từ đâu. Có lẽ thứ duy nhất còn lay động trong không khí nghẹt đặc ấy
là làn khói mờ toả ra từ chén trà. Nó bay lên, ôm ấp lấy chính mình trong cô độc
rồi tan biến trước khi kịp định hình. Chẳng ai biết được nó có tiếc khi ra đi
quá sớm hay không.
-Kire…-
người phụ nữ cắn môi, giọng run lên như muốn bật ra vô vàn cảm xúc từ cuống họng
cháy bỏng – cô muốn gì?!
Kire hớp
1 ngụm trà, hơi thở điềm tĩnh. Giống như bà đã có thể đoán trước được thái độ của
Mijung.
-Neesan,
hãy bình tình lại. Hôm nay tôi đến đây là để bàn 1 chuyện rất quan trọng.
-Cô…cô
muốn nói gì nữa?!
-Về lý
do mà Mijung-neesan phải chạy trốn bấy lâu.
Nghe
đến đây, Mijung rùng mình.
-Tôi đã
nghi ngờ từ lâu – Kire tiếp – 1 ca kỹ về nhan sắc, đàn hát hơn người có thể tạm
hiểu được, nhưng thậm chí còn giỏi thơ hay chữ, phong thái khác thường thì ko
thể có xuất thân thấp kém. Hiashi-san vì quá yêu mến Mijung-nee nên không bận
tâm đến nhưng người ngoài như tôi không thể bỏ qua việc đó.
-Nhất
là khi ta mang cái tên như vậy, đúng không?
-Không
sai – Kire gật đầu – tôi đã cho tìm hiểu và biết “Mijung” là cái tên có xuất xứ
từ nơi khác, không chỉ đơn giản là từ làng khác mà thậm chí còn có thể là từ miền
đất khác.
Mijung
hất nhẹ đầu, ra chiều khinh khị:
-Đây
là chuyện bất cứ ai cũng có thể đoán được, nếu cô không có gì khác để nói thì
xin mời cô đi cho.
Người
phụ nữ lấy ngón tay xua đi lớp khói mỏng trên miệng trà, nửa như muốn đùa giỡn
với nó, nửa như muốn sự tồn tại của nó chấm dứt nhanh hơn. Bà thở dài rồi tiếp:
-Mijung-neesan,
xin hãy nghe tôi. Tôi đã biết vì sao neesan bỏ đi sau khi sinh Hanabi.
-Vì
ta đã mất Hizashi, ta không còn lý do gì để ở lại nhà đó cả.
-Nhưng
lúc đó anh ấy chưa mất…
Mijung
cúi gằm xuống khi nghe đến đây, những lọn tóc trên vai bà lơ đãng buông như 1 tấm
mành muốn che giấu đi những gì ẩn sau nó.
-Tôi không
sai, đúng không? – Kire nhíu mày – neesan có khả năng nhìn thấy được tương lai.
Và người duy nhất nhận ra điều đó là Hizashi-nii.
Câu
nói của Kire còn mạnh hơn bất cứ jutsu hay dây trói nào. Nó khiến Mijung cứng đờ
người lại và cho dù phong thái có giúp che giấu đi bớt thì những nét ngạc nhiên
trộn lẫn với 1 phần hoảng sợ khi những gì chôn chặt của quá khứ lại bị quật lên
vẫn hiện rõ ràng.
Đến
khi cảm xúc đã tạm lắng cuống, Mijung mới dần lấy lại được nhịp thở của mình.
Khoé miệng lại mở ra, dù nó hãy còn run:
-Không…không
phải anh ấy đoán ra – Mijung ngả đầu sang 1 bên như 1 cây liễu muốn rũ hết băng
giá xuống dòng sông – mà là… tôi nói cho anh ấy biết. Tôi đã nhìn thấy trước
chuyện Hinata bị bắt cóc và đã khuyên cản, nhưng anh ấy…
Nỏi rồi
1 tiếng động nhỏ và thanh nhưng chứa trong đó bao nhiêu nặng nề vang lên.
Giọt
nước mắt rơi xuống mặt bàn, vẽ lên nó 1 chấm tròn méo mó.
Bà đã
kể cho Hizashi với mong muốn cứu người mình yêu thương, để rồi phải chấp nhận sự
thật rằng điều đau khổ nhất đời bà cũng xảy đến. Bà cũng đã nói rằng bà sẽ đợi,
nhưng sự thật thì bà hiểu rõ hơn ai hết, rằng sẽ không bao giờ có giây phút hội
ngộ lần thứ 2. Để tránh cho đau thương rơi vào cùng cực, Hyuuga phu nhân đã bỏ
đi biệt tích trong đêm, để lại tiếc thương cho những người nghĩ rằng 1 mất mát
thực sự đã tồn tại.
Đó là
câu chuyện đã xảy ra. Và Kire đã biết được điều đó.
Kire
thể hiện đau buồn của bà theo cách khác. Bà chỉ nắm chặt lấy cốc trà trước mặt.
Có lẽ bà mang 1 hi vọng mỏng manh rằng hơi ấm đang sắp lụi đi của nó sẽ truyền
vào cho bà những nghị lực cần có, không cần nhiều, chỉ cần đủ để làm dịu lại những
giông tố của quá khứ, nhất là khi nó lại là 1 quá khứ không vui vẻ gì, để tiếp
tục câu chuyện mà bà đã mất bao năm, bao công sức mới có thể nói được.
-Hizashi-nii
nói rằng anh ấy đã cứu neesan khỏi 1 đám người ngoại quốc. Đó chính là lý do
neesan đã chạy trốn sang tận đây, đúng không? Chúng muốn có năng lực đó.
Mijung
lẳng lặng gật đầu. Tự thân bà đã lường trước rằng sẽ có ngày này, khi những gì
bà muốn dìm xuống tận cùng của đáy biển bỗng ào ạt nổi sóng ùa về, đánh tan những
căn nhà nhỏ bé mang tên “yên bình”. Và khi giây phút đó đến, cũng chẳng còn lý
do gì để cố gắng che đậy nữa. Hãy để những gì cần xảy ra xảy ra.
-Ở đất
nước của ta chỉ có duy nhất dòng tộc ta có khả năng này. Chúng ta gọi nó là
“Kim”.
-“Kim”?
Vàng ư? Cũng chẳng thể trách được – Kire viền ngón tay quanh miệng cốc sứ đang
lạnh dần đi – 1 thứ như vậy còn đáng giá hơn cả vàng nữa. Vậy là… neesan đã tự
huỷ hoại mắt mình để trốn tránh sự truy lùng?
-Không,
ta đã nói với cô rồi. Ta bỏ đi vì đã mất Hizashi. Sự thực là ta không còn Kim nữa.
Nó là 1 sức mạnh sống, nó có ý chí của riêng mình. Kim là 1 thực thể duy nhất. Nó
chỉ tồn tại trong 1 cơ thể duy nhất.
Kire
nhướng mày, tự hỏi điều gì đã thực sự xảy ra cho ánh sáng đã bị mất đi? Như hiểu
được điều đó, Mijung tiếp:
-Hiện
giờ tất cả ta có thể làm là cảm nhận được về 1 điều gì đó trong tương lai khi
chạm vào người khác, nhưng cũng chỉ là những xung động rất nhỏ, khác với sức mạnh
của Kim. Khi Kim rời bỏ cơ thể chủ cũ, nó sẽ khiến cho người đó dần mất đi khả
năng nhìn sau năm tháng, đó là cái giá phải trả để có thể nhìn thấy tương lai…
Kire
giật mình. Cốc trà trong tay bà sóng sánh.
-Nghĩa
là Kim trên thực tế giống với Byakugan? Nó chính là…đôi mắt? Kim nằm trong mắt
của người mang nó?!
Mijung
thở dài như 1 câu trả lời chắc chắn nhất. Bà vẫn không hề ngẩng lên.
-Kim
truyền từ cha mẹ sang con cái khi đứa trẻ ra đời. Giờ thì Hanabi là người có nó.
Con gái ta… đang bị đe doạ nhiều nhất. Khi người khác biết được nó có Kim, có lẽ…
Hai
bàn tay Mijung ghì chặt lấy lớp kimono. Giọng bà nhỏ dần, như đang bị những suy
nghĩ khác đè lên. Bà cố gắng không nghĩ đến, không thốt ra 1 lời nào về những
lo sợ khủng khiếp tràn vào trí não.
Kire im
lặng. Bà cũng có thắc mắc tại sao 1 gã vô danh tiểu tốt của Kumo lại gan cùng
mình và cũng phải mất quá nhiều công sức để bắt cóc Hinata. Rất có thể cái đích
của hắn không phải Byakugan…mà là Kim.
---
Phụ chú:
* Hizashi – Mijung: phần 24