Phần 65: NARUTO XIN LỖI
Trận chiến với Pain đã thực
sự kết thúc nhưng dư âm thì vẫn còn nằm lại. Như dao khi đã cứa vào da, cho dù
máu đã đông vết thương đã lành thì sẹo vẫn còn, trong từng thớ thịt vẫn sẽ giữ mãi
khoảnh khắc đau đớn ấy. Konoha cũng đang vật lộn để xây dựng lại tất cả từ tro
tàn. Mọi chuyện thậm chí còn khó khăn hơn khi không có Tsunade. Nhưng sức sống
của con người là vô tận và khả năng tồn tại của giống loài này cũng vậy. Konoha,
giống cái tên của chính nó, như mầm cây đang nhú những lá non sau 1 trận bão lớn.
Trong trạm xá, Hinata cũng
dần tỉnh lại.
Tất cả những gì cô còn nhớ
được rõ là cô đã lao ra đứng chắn trước mặt Pain. Phải, cô đã làm thế. Cô nghe
tiếng gọi mình và cùng cả làng chào đón Naruto thắng trận trở về. Sau đó…sau
đó…
-Hinata-sama, sama tỉnh rồi
sao?
-Neji…không, Kou-san?
Kou ngồi cạnh giường cô,
nhìn cốc trà đã thôi ngưng bốc khói trên bàn cũng có thể đoán được anh đã ở đây
lâu lắm rồi.
-Thật phiền Kou-san và mọi
người đã phải lo cho em – Hinata hơi nghiêng đầu sang bên, tay xoắn vào lọn
tóc, thể hiện cái ngại ngùng của mình theo cách rất nhút nhát của riêng cô.
-Sama đừng ngại, chăm lo
cho sama là nhiệm vụ của chúng tôi. Mà nếu nói vậy thì có lẽ Neji mới là người
lo lắng nhiều nhất đấy. Lúc thấy sama bị thương cậu ta cứ điên tiết lên vậy, còn
cương quyết đòi theo Naruto để trả thù cho sama. May mà lúc đó Hinata-sama được
cứu kịp thời chứ nếu không chắc Neji đã cướp cả phần làm anh hùng của Naruto mất
rồi!
Hinata cười khúc khích trước
câu kết luận hài hước của Kou. Chợt cô nhận ra những dải băng bó chặt trên người
Kou.
-Kou-san, vết thương của
anh sao rồi?
Kou bất giác chạm nhẹ vào
vai, lắc đầu.
-Thế này đâu có sá gì với
sama.
-Là do anh đã bảo vệ em…
-K…thực ra không hẳn vậy,
Hinata-sama – Kou ngập ngừng.
Hinata nhìn thật thẳng vào
Kou, lời nói trở nên kiên định vô cùng.
-Vậy là những gì em suy
đoán là đúng phải không Kou-san? Em có cảm giác rằng Neji-san là người đã ở
Hyuuga phủ lúc đó chứ không phải anh.
-Neji…à.à… cậu ta vừa tiễn
Sakura trở về, chắc chút nữa sẽ quay lại.
-Trả lời em đi, Kou-san!
Bị dồn vào thế bí, Kou không
khỏi cảm thấy khó xử. Neji đã dặn anh không nên tiết lộ sự thật này cho ai. Mà
cho dù Neji có không nói điều đó thì bản tính Kou cũng là người kín miệng. Nếu
có 1 chuyện không thể kể hết cho tất cả mọi người thì cũng có lý do để nó trở
thành bí mật. Nhưng lần này lại là Hinata-sama…anh không thể nói dối cô được. Cô
là người hiền lành và chưa từng đối xử tệ với ai.
-Kou-san?
-Chuyện này…
Kou nhíu mày, không dám
nhìn thẳng vào Hinata. Vừa lúc đó, miếng bạt thay cho cửa của trạm xá được vén
sang 1 bên.
-Hinata, mình vào được không…?
Là Naruto!
Tất cả chìm vào im lặng
trong vài giây, đủ để nhìn thấy vẻ khó xử của Naruto và cũng đủ để sự ngỡ ngàng
in dấu trên khuôn mặt Hinata.
-Có lẽ tôi cần về xem
Hyuuga phủ thế nào – Kou nhanh chóng đứng dậy, cũng thầm thấy may mắn khi
Naruto xuất hiện đúng lúc.
Kou đã đi ra nhưng tĩnh lặng
vẫn tiếp tục kéo dài. Với Naruto mà nói, có lẽ hàng vạn lần xin lỗi hay cảm ơn
cũng không đủ. Anh cứ sống như vậy, đeo đuổi ước mơ của mình, lo lắng cho
Sasuke, cho Sakura, cho mọi người mà đã vô tình quên đi 1 bóng hình lặng lẽ ở
sau anh.
-Hinata, mình…mình thực sự
xin lỗi!
Dứt lời, Naruto quỳ ngay
xuống trước Hinata, đầu cúi rạp. Anh gần như gào lên.
-Là do mình không tốt, không
đủ mạnh nên đã khiến cậu ra nông nỗi này! Là do mình hết!
-Mau đứng lên đi
Naruto-kun! – Hinata hấp tấp đỡ lấy Naruto.
-Không! – Naruto cương quyết,
nắm tay đè xuống sàn – mình…mình phải xin lỗi cậu! Mình thực sự xin lỗi cậu!
Nhưng mình…mình không thể…
Nói đến đây, nước mắt bỗng
trào ra khỏi khoé mắt anh. Cả giọng nói cũng run lên từng chặp theo tiếng nấc.
-Mình xin lỗi, Hinata…mình
chỉ không thể…
Hinata ngồi trước Naruto,
đờ người ra. Cô biết mình đã làm gì. Và lý trí, không, trái tim cô cũng đủ hiểu
Naruto đang xin lỗi chuyện gì. Naruto giờ đây biết rõ tình cảm của cô hơn ai hết,
nhưng đồng thời, người anh thực sự yêu thương…
~~~
“…bởi vì hoa thủy tiên là duy nhất, và Sakura-chan cũng là
duy nhất với mình!”
~~~
-Naruto-kun, đừng thế nữa –
Hinata đặt tay lên vai người con trai mà cô đã thầm yêu bấy lâu. Không rõ vì
vai anh run mạnh đến độ truyền sang cô hay chính bản thân cô cũng đang run lên –
đây không phải là lỗi của cậu, Naruto-kun. Cậu đã làm rất nhiều cho mình và điều
đấy sự thực. Chỉ cần cậu hạnh phúc, chừng đó với mình là đủ, Naruto.
Rồi cô mỉm cười khi bắt gặp
đôi mắt xanh trong vắt của anh.
-Hứa với mình cậu sẽ thực
hiện được ước mơ trở thành Hokage!
Naruto đứng lên, lấy tay
áo quẹt đống nước mắt nước mũi lem nhem.
-Mình hứa với cậu, Hinata.
Mình hứa với cậu!
Nói rồi cái áo màu cam chạy
vụt ra ngoài. Hinata lặng yên nhìn lưng Naruto khuất đi. Anh là cái bóng rất lớn
trong cuộc đời cô. Anh là tiếng gọi đã vực dậy cô từ những đau thương và mất
mát.
1 tiếng gọi đến từ sâu thẳm
trong cô…
Anh là…
“Hinata! Hinata!...”
Kéo cô trở lại với ánh
sáng…
Giọng nói đã cứu lấy cô.
Giọng nói đã cứu lấy cô.
Nhen lên đốm lửa trong đêm
lạnh giá, thắp bừng lên bãi đất trống trong cô quạnh.
Giọng nói ấy.
---
*Naruto-Sakura-Hinata: đọc thêm Phần 3: Hoa Ở Nghĩa Trang
*Naruto-Sakura-Hinata: đọc thêm Phần 3: Hoa Ở Nghĩa Trang
Editor: Chicory