CON ĐƯỜNG ĐI
XUỐNG
Author: thuyduongmm19@yahoo.com
(darknovaGGC.blogspot.com)
Genre:
tragedy
Rating:
none
Tôi đi dọc theo
con đường nhỏ tối tăm và vắng lặng. Mỗi bước, mỗi bước, tôi lại như thấy mình
càng lúc càng gần sự chua chát hơn. Ngang qua những rãnh nước bẩn thỉu mà nhiều
người vẫn sống nhờ vào nó, tôi nghe rõ cả tiếng xầm xì to nhỏ của những kẻ quần
áo bê bết, suốt ngày lần mò tìm miếng ăn trong đống rác nhưng khi chúng đã gầm
lên thì sức mạnh của cả thành phố này cũng không ngăn được chúng. Song lần này,
chúng sợ tôi. Tôi ẩn mình trong tấm áo choàng đen đúa. Ngay cả mái tóc thường
ngày được chải chuốt của tôi, tôi cũng hiểu rằng nó trở nên khô cứng và nhớp
nhúa ghê lắm. Em sẽ nói gì khi nhìn thấy mái tóc kinh khủng này của tôi đây?
Đôi chân tôi
dừng lại trước 1 cánh cổng mà không ít kẻ phải e sợ bước vào. Trên cao, cây
thập tự giá của Chúa đen xỉn đi vì mưa gió. Từng ô gạch bị lấn át bởi đám rong
rêu, nhuộm mình thành 1 màu xanh sượng sượng.
Im lặng. Cả gió
cũng chẳng dám lên tiếng ở nơi đây.
Tôi lén nhìn 1
chút về phía những khoảnh màu xám ở phía xa. Em ở đâu đây? Giật mình, như sợ ai
nhìn thấy, tôi quay đầu mình vòng vòng để chắc chắn là không có ai bám theo
tôi. Lạ thật, tôi lén lút như 1 tên đạo chích. Tôi sợ thực sự. Sợ cái gì thì
tôi không chắc, hẳn nhiên không phải là sợ cái khung cảnh này, nhưng tôi vẫn
sợ. Tôi đưa tay ra mở cổng, mà mắt vẫn liếc xéo về phía chung quanh. Lách mình
qua khe hở mà tôi đáng lẽ có thể mở rộng hơn, tôi lập cập bước đi.
Rêu trong con
đường chính ở đây còn lộng hành hơn cả những tên giết mướn. Chúng chẳng tha cho
thứ gì cả. Từng mảng gạch, từng bức tượng, từng cây thánh giá, cái gì cũng bám
màu rêu. Thật đáng sợ, dường như cả thiên nhiên cũng chẳng trị được chúng.
1 đám người tụ
tập quanh 1 khoảnh trống. Ở đó có cả vị mục sư làm lễ. Tôi tiến sát đến gần, cố
gắng cúi gằm xuống để không ai nhận ra tôi cả mặc dù đó là thừa bởi ngoài em
ra, chẳng ai hay biết về tôi. Mẹ em cầm 1 bó hồng đỏ cho em. Tôi thấy cả chồng
em đang đứng bên cạnh bà ấy, hai tay đút túi quần. Trong bộ lễ phục đen, anh ta
quả là xứng đáng với em, tôi thầm nghĩ. Nhưng chắc chắn anh ta không yêu em
nhiều bằng tôi, tôi đảm bảo điều đó. Chồng em hẳn là ghét bộ váy của em lắm,
tôi chắc chắn vậy. Anh ta không thích bộ váy em đang mặc lúc này. Dù chỉ nhìn
thấy được em xa xa, tôi vẫn thấy dù em có đang mặc gì thì em vẫn thật đẹp. Chỉ
cần là em, thì cho dù là những bộ quần áo tầm thường nhất vẫn toát lên vẻ đẹp
của nó, đủ đẹp để tôn vinh thêm cho em. Mẹ em sụt sịt lấy khăn chấm những giọt
nước mắt. Bà giống em, mau nước mắt lạ thường.
Tôi chỉ im
lặng.
Tôi cũng muốn
được chăm lo cho em.
Nhưng tôi không
thể.
Dù là theo bất
cứ luật nào, của Chúa hay của người, tôi vẫn không được phép có em. Tội lỗi
trừng phạt tôi? Hay chỉ là màn khép lại cho 1 tình yêu không được đặt đúng vị
trí của nó? Tôi cũng thoáng thấy mắt mình nhòe nước, và vội đưa ống tay áo lên
quệt mắt thật nhanh.
Vị mục sư khẽ
đến bên chồng em, nói vài câu. Cả 2 cùng chỉnh lại trang phục rồi đến đứng sát
bên chỗ em. Tất cả im lặng, gần như nín thở. Buổi lễ không được phép diễn ra
trong nhà thờ, tôi có thể tạm hiểu. Tiếng cành cây xào xạc ngả vào nhau xen lẫn
với tiếng thút thít nhỏ xúc động của mẹ em làm tôi có cảm tưởng như không gian
chỉ còn tôi và em. Em ở đó, chỉ cách tôi có vài bước mà tôi lại không thể gọi
tên, không thể nhào đến ôm và thậm chí cũng sẽ chẳng còn được nhìn. Em không nở
1 nụ cười nào cả. Điều đó càng làm tôi cảm thấy đau xót hơn.
Tôi không thể
chịu để mất em như thế. Tôi không thể chịu đựng phải thấy em rời xa tôi như
thế. Tôi cắn chặt môi, quay ra ngoài, rẽ đám đông ra.
-Sao cô ấy lại
ở đây? Chuyện gì thế? - tiếng 1 người hỏi.
-Hôm qua, người
ta tìm thấy cô ấy trên sàn nhà tắm… - có ai đáp trả, giọng nhỏ nhưng nghe vẫn
rất rõ.
-Này, tự rạch
cổ tay đấy! - lại có thêm ai chen vào nhưng tôi chỉ còn thấy lùng bùng.
Tiếng mẹ em
khóc bị hất tung lên giữa trời, rồi tụt lại nhanh phía sau lưng tôi. Cả tiếng
hoa hồng rơi trên nắp quan tài bằng gỗ mun nhè nhẹ. Hoa hồng, loại hoa mà em
yêu thích nhất. Tất cả đều rơi lại phía sau lưng tôi. Tôi bước nhanh qua những
ngôi mộ mà không dám nhìn lại. Tôi biết nơi em ở chỉ ít phút nữa thôi cũng sẽ
như thế, 1 ngôi mộ bằng đá lạnh tanh. Tiếng gót giầy tôi nện lên nền đất nghe
rõ mồn một. Tôi giật mình lần nữa, thấy con đường trước mặt như đang chúc xuống
từ từ, đâm thẳng về phía địa ngục.
Con đường của
tôi…
Chân tôi đặt lên
tấm thảm do chính em mua tặng. Nhà tôi, mà sao tự dưng giờ đây tôi thấy sao quá
xa lạ. Có phải vì nó đã không còn hình bóng của em lui tới nữa chăng? Em ở đâu?
Hãy quay trở về với tôi đi!
Quay trở lại
đi, và đừng bỏ chạy nữa…
Tôi đứng trước
tấm gương trước kia em thường ở đó chải tóc. Nhìn gã đàn ông đầy nước mắt yếu
đuối phản chiếu trong đó, tôi chỉ muốn đập nát khuôn mặt kẻ đớn hèn đó ra. Liệu
đây có phải là 1 trò đùa của em không? Nếu quả thực nó vốn là như thế, thì thật
chẳng vui chút nào cả. Nếu em mở cửa bước vào, nhất định tôi sẽ bảo em đừng bao
giờ làm trò này nữa.
Tôi kéo nhẹ
ngăn tủ gỗ ra. Lớp vải nhung mịn lót bên trong có phải hãy còn vương mùi phấn
của em hay không? Tôi cầm chắc trong tay khẩu súng lục. Đạn đã nạp đầy, chốt gõ
đạn được lau sạch bóng không 1 vết bẩn. Tôi khẽ mở đôi môi tưởng chừng muốn dán
chặt vào nhau ra, khẽ hát lại bài hát em vẫn thường để nó lọt qua tai tôi.
Phải, tôi muốn đến bên cạnh em. Tôi muốn tiếp tục chết dần trong tay em, tôi
muốn tiếp tục nói dối với mọi người về em. Tôi muốn nó là mãi mãi, tôi không
muốn dừng lại ở đây…
Nếu là 1 trò
đùa, thì là 1 trò đùa không vui vẻ chút nào….
Hạ dần khẩu
súng xuống, tôi thấy rõ là mình đang khóc. Nước mắt…
Em đã sống gần
trọn 1 cuộc đời, và em đã nhận lại những gì? Tất cả chúng có xứng đáng với em
hay không, kể cả tôi?
Nước mắt,
Liệu đây có
phải là điều em luôn muốn tôi phải chịu? Đau lòng vì em? Khóc không ngừng vì
em? Không thể sống nổi nếu thiếu em? Có phải em muốn tôi như thế chăng? Có phải
thế chăng…
Con đường của
tôi, thực sự là con đường đi xuống, con đường thẳng hướng về phía địa ngục.
Tôi sẽ đi!
---
HCM – 29/12/2005
No comments:
Post a Comment