Phần 63: NARUTO TRỞ VỀ
Việc nhận lại 1 lượng
chakra lớn với bất kì ai cũng gây ra 1 cú sốc nhỏ cho cơ thể. Nhưng nhận lại
bunshin của mình với 1 kí ức khủng khiếp thì còn tạo ra cú sốc lớn hơn thế. Neji
cảm thấy như có 1 luồng điện chạy dọc sống lưng, sau đó trước mắt anh tất cả bỗng
tối sầm. Những bức tường sụp xuống, cây cối bật gốc bay ra tứ tán.
Và Hinata-sama, thân thể bị
bao trùm trong đám hỗn độn, rơi vào dòng xoáy…mất hút…
-Chuyện gì vậy Neji? – Tenten
là người đầu tiên nhận ra Neji bỗng dưng ngừng di chuyển, cơ thể như bị đóng
băng.
Neji cứng người, không thể
nhận ra những gì xung quanh được nữa. Tâm trí anh giờ chỉ có vẻ hoảng hốt của
Hinata. Trước khi bunshin của anh biến mất, anh đã nghe thấy tiếng cô, yếu ớt
chìm dần vào bóng tối. Anh đã cố lao tới bảo vệ cô…nhưng…chuyện gì xảy ra kế tiếp?
Gai tiến sát lại gần. Có
cho vàng ông cũng không thể đoán nổi hành động của cậu học trò giỏi nhất. Bình
thường cậu vốn rất vững vàng mà, có chuyện gì xảy ra vậy?
Im lặng, tất cả mọi ánh mắt
dồn vào Neji, chờ đợi 1 câu trả lời rõ ràng từ anh.
Neji nuốt nước bọt, thấy
rõ từng giọt mồ hôi lạnh của chính mình rơi xuống đất. Anh quay lại nhìn về hướng
Konoha, hi vọng lóe lên rằng tất cả chỉ là tưởng tượng. Nhưng từ phía đó bỗng vang
lên tiếng kêu hoảng loạn của bầy chim. Những tiếng vỗ cánh không ăn nhịp đủ để
anh hiểu rằng đây chính là sự thật. Những gì anh đã đều là thật!
-Dường như có chuyện gì đó
không ổn – Gai cũng nhận ra sự hỗn loạn trong không gian.
-Chúng ta phải quay về.
Neji nói rồi lao đi, không
đợi người khác đáp lại. Mà cho dù có bất kì ai lên tiếng ngăn cản anh lúc này, anh
cũng không thể nghe được gì nữa. Những gì còn đọng lại trong tai anh chỉ là tiếng
gọi dần tan biến của Hinata.
-Không phải chứ? Đã đến tận
đây rồi…? – Tenten phân vân, bởi bỏ nhiệm vụ có thể sẽ bị phạt rất nặng.
-Không, chúng ta về! – Gai
ra lệnh. Nhìn bộ dạng Neji, chắc chắn cậu ta cảm nhận được điều gì nghiêm trọng
đang xảy ra.
“Hinata-sama” – Neji cố gắng
chạy với tốc độ nhanh nhất có thể - “cầu mong sama bình an vô sự!”
---
-Cha…mẹ sao rồi?
Shikaku lắc đầu.
-Ta không biết mẹ con hiện
giờ đang ở đâu. Nhưng bà ấy chắc ổn thôi.
-Sao cha có thể nói thế được?
– Shikamaru nhíu mày – mẹ không có ở nhà…
Nói rồi anh cắn môi, ngăn không
cho bản thân mình động đến những chữ nặng nề nhất. Anh cứ nghĩ cha mẹ anh đi
cùng nhau. Giờ thì cả Konoha chỉ còn lại là đống đổ nát, biết bao thứ đã bị
chôn vùi. Nếu…nếu như có chuyện gì xảy ra…anh sẽ không thể tha thứ cho mình được!
Anh đã cố gắng hết sức để bảo vệ người khác, nguyện hi sinh cho người khác.
Nhưng chính gia đình mình, những người thân thiết nhất với mình thì anh lại không
bảo vệ được.
-Shikamaru! – Shikaku gần
như hét lên khi thấy con trai mình bắt đầu trở nên mất bình tĩnh – nếu đó là
người con yêu, con phải đặt niềm tin vào người đó!
Nói rồi ông ngồi xuống cạnh
Shikamaru.
-Con trai, phụ nữ là sinh
vật mạnh mẽ. Con hãy nhìn cô bạn của con xem. Cô ấy có hoảng hốt không? Có. Nhưng
nhìn vào mắt cô ấy, con có thấy sự sợ hãi và muốn trốn chạy hay không? Cô ấy
can đảm hơn con nghĩ, và mẹ con cũng vậy. Nếu cha không tin tưởng vào mẹ con, không
tin vào sức mạnh cũng như ý chí của bà ấy thì chẳng khác nào cha đã coi thường
người phụ nữ mà cha yêu nhất! Con cũng vậy, con không được quyền coi thường mẹ
của con.
Shikamaru cố gắng lấy lại
nhịp thở. Anh cười nhẹ, cố xua đi nét lo âu:
-Có lẽ cha nói đúng. Con
hi vọng…mẹ vẫn an toàn.
Vừa lúc đó, Katsuya cựa
mình, ra dấu về phía xa:
-Naruto đã trở lại làng.
-Thật sao?
Shikamaru nghe tin vội đứng
dậy để nhìn cho rõ, quên cả thương tích của mình. Hậu quả là anh mất đà, ngã
chúi về phía trước. Biết Naruto trở về, lòng anh vừa phấn khích vừa lo lắng. Akatsuki
đang săn đuổi cậu ta ráo riết, giờ cậu ta quay về chẳng khác nào đưa mồi vào miệng
hổ. Nhưng anh cũng không thể che dấu niềm hứng khởi khi thấy Naruto. Bởi Naruto
là chiến hữu, là đồng đội, là bạn của anh!
-Chết tiệt, chân mình đang
bị đau…phải tìm cách để hỗ trợ cậu ta.
-Naruto đang chiến đấu với
Pain, không ai được can dự vào trận đấu – Katsuya tiếp tục cập nhật tình hình.
-Cái gì? Sao cậu ta cứ
thích làm anh hùng như vậy?! Nhìn cả làng xem, nếu cậu ta đấu với Pain 1 mình
thì…
-Shikamaru, nếu như Naruto
đã thành thạo Sage thì giờ cậu ta ở đẳng cấp hoàn toàn khác. Chúng ta can dự
vào sẽ chỉ làm vướng chân cậu ta thôi. Tốt nhất nên ở đây và chờ đợi – Shikaku nghiêm
nghị.
-Chết tiệt!
Shikamaru thở bật ra, không
buồn giấu sự thất vọng. Nhưng lại 1 lần nữa, cha anh nói đúng. Naruto giờ đã không
còn là Naruto mà anh từng biết nữa. Cái thời mà Naruto còn ngang hàng với tất cả
chúng bạn giờ đã qua lâu rồi.
Nhưng Naruto, cậu đã trở về!
Cho dù mới trải qua giây phút hiểm nghèo, cho dù Konoha không còn dấu tích gì của
chính nó thì việc Naruto xuất hiện bỗng làm cho mọi thứ trở nên tươi sáng và ngập
tràn hi vọng. Naruto, bí quyết của cậu là gì vậy?
---
Editor: Chicory
No comments:
Post a Comment