Phần 62: SAU CHẤN ĐỘNG
Hinata mở mắt. Điều đầu
tiên cô cảm nhận được là cơ thể mình đang được bao phủ bởi 1 lớp mềm và ấm.
Chung quanh cô tĩnh lặng đến bất ngờ, đối lập hẳn với sự ồn ã với hàng ngàn âm
thanh va vào nhau mới 1 vài giây trước. Ánh nắng chói chang rọi thẳng xuống khiến
cô phải đưa tay che mắt lại. Katsuyu cựa mình rời khỏi người Hinata khiến những
mảnh vụn vữa trên mình nó rơi lả tả xuống đất. Tiếng lạo xạo như đánh động cả không
gian còn hỗn độn chưa rõ ràng. Hẳn nó đã che chở cho cô khi tất cả đổ sụp.
Cô nhỏm dậy, không thể tin
được vào những gì mình đang chứng kiến. Trước mắt cô không phải là những dãy
nhà, không phải là cánh cổng cao lớn của Hyuuga phủ, cũng không phải là những
tán cây ven đường. Tất cả những gì cô có thể nhìn thấy bây giờ chỉ là 1 màu xám
đục. Không có màu nâu cũ kĩ của cửa nhà, màu vàng tươi của bức tường mới sơn, màu
đen bóng của cột gỗ trăm năm, màu xanh úa của lá sắp lìa cành. Tất cả…đã biến mất!
-Hinata-sama… - 1 tiếng gọi
yếu ớt vang lên.
-Neji-san!
Hinata thốt lên, lao vội đến
cơ thể nằm cạnh mình, nửa người bị kẹt dưới 1 đống gạch đá.
-Tôi xin lỗi đã đến muộn –
1 Katsuyu khác bò ra từ phía dưới, cố sức kéo Kou ra – may nhờ anh ta đã kịp đẩy
cô ra khi cánh cổng bị sập.
Hinata nhìn thật sâu vào
ánh mắt tưởng như vô tận, cảm giác như cô chút nữa sẽ bị lạc mất trong đó. Người
duy nhất có thể nhấn chìm cô như thế….Cơ thể này, vẻ ngoài này là của Kou, nhưng
sự thân thuộc trong từng hành động, lời nói và tia mắt…. Bây giờ thì cô không
thể nhầm lẫn được!
-Neji-san…?
Kou, mà không, Hinata phải
gọi là Neji mới đúng, không đáp, tiếng thở khó nhọc hằn vào sự yên tĩnh. Đôi mắt
trắng từ từ khép lại, bất chấp những tiếng gọi dai dẳng vang lên:
-Neji-san? Neji-san!
Đột nhiên, cơ thể bất động
ấy rùng mình 1 cái. Cặp mắt vừa mới nhắm lại mở ra, nhìn thẳng vào Hinata.
-Hinata-sama?
-Ne…không…Kou-san..?
Hinata chớp mắt, cố gắng
tìm kiếm cảm giác mà cô đã nhận được khi nãy, thứ cảm giác thân quen vốn thuộc về
1 người cô biết rất rõ. Nhìn lại vào con ngươi màu trắng đối diện mình, để rồi
cô phải chấp nhận 1 sự thực: người đang ở trước cô là Kou-san.
-Hinata-sama, sama ổn chứ?
-V...vâng, nhưng ta phải
lo cho những vết thương của anh trước đã, Kou-san.
-Xin đừng lo cho tôi. Tôi
sẽ phải hối hận mãi mãi nếu có chuyện xảy ra với Hinata-sama khi Hiashi-sama và
Hanabi-sama không có mặt.
Kou đáp và yên lòng hơn
khi thấy Hinata chỉ bị xây xát nhẹ. Phía sau anh, những người khác ở Hyuuga phủ
cũng đang giũ lại quần áo và giúp nhau ngồi dậy. Nhờ Katsuyu, không có ai thiệt
mạng. Và Hinata cũng hoàn toàn bình an, là nhờ…
---
-Shikamaru-kun! Shikamaru-kun!
Nghe tên mình, chàng trai
trẻ lồm cồm bò dậy. Shiho vẫn ở cạnh anh, ánh mắt đầy lo lắng.
-Mình không sao đâu.
Shikamaru trấn an cô, lấy
tay tì vào 1 mảng tường lớn bên cạnh làm điểm tựa. Nhưng không như những gì anh
dự định, thay vì đứng dậy, anh lại ngã chúi xuống. 1 cơn đau đột ngột xé thẳng lên
não khiến anh nhận ra chân phải không còn nghe theo sự điều khiển của anh nữa.
-Shika…!
Shiho vội đỡ lấy anh, giọng
như sắp khóc.
-Tại mình… cậu đã che cho
mình…
-Không sao. Cậu ổn chứ?
Shikamaru hỏi, thầm cầu
trong bụng rằng Shiho sẽ không khóc. Tất cả những gì anh còn kịp nhớ là mọi thứ
như đang bị 1 cơn lốc quét qua. Anh tóm lấy Shiho, khi ấy đang ở gần anh nhất, và
giữ thật chặt để cô không bị cuốn đi, và rồi anh thấy 1 thân cây lao tới. Theo
phản xạ, anh đưa lưng mình ra…. Sau đó là bóng tối bao trùm.
-Tại mình…
Và đúng như những gì Shikamaru
sợ nhất: Shiho bật khóc. Trong đời cô chưa bao giờ phải chứng kiến giao tranh
chứ đừng nói là tấn công. Khi Orochimaru tập kích Konoha cô cũng được đưa đến
nơi an toàn và không hay biết gì về sự tình. Vậy mà lần này…tất cả những gì từng
tồn-tại trong thế giới nhỏ bé của cô đã đổ sụp. Thậm chí ngay cả Shikamaru-kun cũng
bị thương vì cô nữa…
Shikamaru như đông cứng
người, anh nên biết phải làm gì cho phải. Tuy chẳng bị vùi chết nhưng giờ thì
ngay bên cạnh là nước mắt con gái ào ạt rơi, chẳng khác nào tránh được góc kẹt
này lại lao góc kẹt khác. Thật là…không phải đã bình an hết rồi sao?
-Mình…xin lỗi…
Shiho sụt sịt, tháo kính ra
để lau nước mắt. Nếu như khi nãy cô vừa làm Shikamaru khó xử thì giờ cô lại khiến
anh ngạc nhiên vì đã nín khóc rất nhanh. Không những rắc rối, con gái còn khó
hiểu. Shiho mỉm cười, môi hãy còn run, mắt đỏ hoe nhìn người vừa cứu cô.
-Cảm ơn cậu…vì đã giúp 1 đứa
vô dụng, xấu xí như mình.
-Không đâu… - Shikamaru ngước
lên, hơi bất ngờ trước thứ anh nhìn thấy – Shiho, cậu không xấu xí cũng không
vô dụng. Mắt cậu rất đẹp.
Anh nói thật những gì anh
cảm nhận. Dù đã làm việc với nhau 1 thời gian nhưng anh không để ý rằng mắt cô
lại trông như vậy. Có lẽ vì cặp kính to đùng luôn che lấp khuôn mặt khiến không
ai nhận ra Shiho của đội giải mã thật ra có 1 đôi mắt màu tro, u buồn và sâu thẳm,
1 màu mắt hiếm gặp. Và bản thân anh cũng không nhận ra rằng lời nói của mình
làm má Shiho bừng đỏ, khiến cô vội vã đeo kính lại.
Shikamaru giữ chặt ống
chân, nhăn mặt khi cơn đau lại dấy lên.
-Mà…chính xác là chuyện
quái gì vừa xảy ra chứ?
Ngay lúc đó, cha anh chạy
tới.
-Shikamaru, con không sao
chứ?
-Con bị gãy chân, còn lại
đều ổn.
Shikaku gật nhẹ đầu.
-Cha?– Shikamaru nhìn
quanh - Mẹ đâu rồi?
---
Editor: Chicory
No comments:
Post a Comment