Phần 64: TRỞ VỀ KONOHA
-Không sai, chính là
Naruto – sau khi thử đến vài lần, Kou tin chắc rằng mình không thể nhầm lẫn được.
-Naruto-kun!
Theo phản xạ, Hinata cứ
lao về phía anh. Cô không cần biết xung quanh thế nào, chuyện tất cả đổ sập
cũng không còn là nỗi lo của cô nữa, chuyện ai bị thương cũng không còn là điều
phải quan tâm nữa. Thứ cô biết bây giờ là Naruto đang ở ngay trước mắt cô, và
anh đang 1 mình đấu lại Pain. Anh làm thế vì cả làng này, bao gồm cô nữa!
-Hinata-sama, đừng! – Kou
vội ngăn lại – đây là cuộc đấu của riêng cậu ấy. Chúng ta đến sẽ chỉ làm cản trở
cậu ấy mà thôi!
Hinata khựng lại, đặt tay
lên ngực. Cô cảm nhận rõ tim mình đập mạnh đến nhường nào. Cô đã chờ lâu như vậy,
đếm từng ngày từng khắc, để đến bây giờ được nhìn thấy anh. Cô đã cố gắng hết
mình, không ngừng phấn đấu bất cứ giây phút nào để hi vọng được chiến đấu cùng
anh. Vậy mà tất cả những gì cô có thể làm bây giờ là theo dõi từ xa bằng
Byakugan, thậm chí cô còn không đủ gần để nhìn anh cho rõ nữa.
-KHÔNG!!!
Hinata hét lên, lồng ngực
thắt lại khi thấy Naruto ngã xuống. Cô lao về phía trước, cảm thấy từng mạch
máu như đang bị cào cấu, từng thớ thịt như đang bị róc ra mỗi khi Naruto bị
Pain găm vào người 1 thanh chakra.
-Hinata-sama!
Kou lao lên, nhưng nửa
thân bị tê liệt khiến anh không thể với theo Hinata được. Trong thoáng chốc…Hinata
chỉ còn là 1 chấm nhỏ ở phía xa, ngay bên cạnh Naruto…
---
-Ngài bảo sao? Konoha?
-Đúng vậy, Akatsuki đã tấn
công Konoha. Tôi hiện giờ không thể cử động được, hãy nhanh lên! – Gamaken, con
cóc khổng lồ được triệu hồi bởi Naruto lắp bắp, toàn thân nó ngả rạp xuống bạt
cả 1 đoạn rừng.
Neji thậm chí không đợi
nghe cho hết câu, anh vội vã lao đi, đưa tay gạt đổ những thân cây chắn đường.
Gỗ gãy gục vào nhau càng nghiến lên không gian những âm thanh ồ ề chua chát. Mẹ
anh, Kire, đã yêu cầu anh rời làng, chắc chắn bà biết sẽ có chuyện xảy ra. Anh
đã thề, anh đã hứa, anh đã làm bộ như mình quan tâm, cuối cùng anh làm được gì
chứ? Hinata-sama!
-Neji!!! – Tenten chạy
theo, hốt hoảng – bình tĩnh lại đi!
Nhưng tiếng gọi của cô không
đánh động được Neji. Rừng cây bị cắt 1 đường thẳng dài, 2 tay anh rướm máu. Anh
vẫn tiếp tục, điên cuồng như loài chim đang xù lông, cất lên những tiếng rít
chói tai nhất để tìm kiếm thứ chúng cần.
1 viễn cảnh khủng khiếp không
thể ngừng vẽ lên trong tâm trí Neji. Ngay cả Gamaken cũng bị đánh xa đến thế
này, thì với sức vóc hạn hẹp, những người ở Konoha sẽ làm được gì? Hinata sẽ
làm được gì? Cho dù cô có can trường đến đâu, cho dù cô có kiên cường ra sao,
thì 1 cô gái như thế sẽ làm gì được trước lần tấn công khủng khiếp này?!!
Mảnh bùa màu xanh nép vào
nếp áo như để tránh những cơn gió bạt tới khi anh lao đi với tốc độ như vậy. Thứ
bùa để cầu may mắn đến cho người mang nó.
Ác mộng…
~~~
-Neji-san, hãy nắm lấy tay
em và từ biệt em đi…– Hinata bắt đầu khóc, những giọt nước mắt rơi trên má cô –
hãy nói với cha em, nói với Hanabi là em yêu quý họ vô cùng!
~~~
Neji cắn mạnh môi. Bật
máu.
Tại sao kia chứ?!! Chẳng lẽ
lại chấp nhận để cô thực sự trôi đi như trong giấc mơ ngày nào? Tất cả chỉ vì
anh đã không ở bên cô như lời anh nói. Anh đã nghĩ điều ngu ngốc gì vậy chứ?
Anh đã có thể từ bỏ được lòng trung thành với Hyuuga, vậy mà cuối cùng lại chọn
1 nhiệm vụ không tên tuổi thay vì chọn ở lại với cô. Bao nhiêu lời bật ra, nói
rằng sẽ bảo vệ cô, giờ đây anh lại để cô ở Konoha, 1 mình! Điều mà anh cố gắng
tìm cách bù đắp cho cô thì chính anh lại để cô rơi vào: sự đơn độc.
Konoha thoáng chốc đã ở
trước mặt…nhưng tất cả những gì Neji có thể nhìn thấy giờ đây chỉ vỏn vẹn là 1
bãi đất không còn sức sống, không cây cỏ không nhà cửa…chẳng khác nào 1 bãi tha
ma.
Anh lao vội về hướng
Hyuuga phủ, nhưng 1 luồng chakra yếu ớt bỗng giật ngược anh lại.
Thứ chakra nhẹ nhàng và bền
bỉ…mỏng manh như 1 sợi chỉ của sự sống đang từ từ trườn đi. Tiếng nói yếu ớt
trong giấc mơ của anh vẫn còn dội lại. Hinata-sama, không thể nào! Anh không hề
nhầm lẫn, nguồn chakra của cô, có điều chúng như đang đông cứng lại.
-Hinata-sama!!
Neji gào lên, ôm lấy thân
người đang nằm sóng soài trên nền đất. Trong vũng máu. Cô mềm oặt, đầu ngả sang
1 bên.
-Không, Hinata-sama, không!
-Neji, bình tĩnh lại! – Tenten
lao tới xốc mạnh vai anh – cô ấy còn sống!
Lời của Tenten như cú tát
đánh thức Neji khỏi ác mộng. Anh để cô đỡ lấy Hinata và kiểm tra vết thương.
-Vết thương của cô ấy tạm
thời không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng sẽ không ổn nếu chúng ta không nhanh
lên!
-Tôi sẽ đi tìm ninja trị
thương!
Neji vội lao đi, mò mẫm bóng
của bất cứ người nào anh có thể thấy ở đó tia hi vọng. Quanh đây có bất kì ai không?
Ở hướng 2 giờ có 9 shinobi nhưng không có khả năng trị thương, góc 10 giờ có 6
người, đều là dân thường. Ở hướng 2 giờ…Sakura! Đúng rồi, anh không thể nhầm được,
chính là chakra mạnh mẽ của Sakura. Cô ta cũng đang chạy về hướng anh.
-Sakura! – Neji chồm tới,
thậm chí lời nói còn không rõ – Sakura, hãy cứu lấy Hinata-sama, cứu lấy cô ấy!
-Tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng
hết sức.
Sakura không dừng bước và
giọng nói của cô trầm tĩnh vô cùng. Điều đó đã giúp trấn an Neji phần nào. Anh
nghiến chặt tay, cố gắng kìm mình khỏi những xúc cảm đang cuộn trào trong lồng
ngực.
Hinata-sama…
---
Editor: Chicory
No comments:
Post a Comment