Sep 16, 2014

Phần 110: KONOHA CHẾT


Phần 110: KONOHA CHẾT

 -Neji-niisan!

Nghe tiếng gọi, Neji tỉnh dậy, cảm giác như mới trải qua 1 giấc mơ. Thân thể nặng trịch. Mùi tanh của máu bay lên trong không khí. Hơi cựa mình, Neji nhìn sang những vết đỏ loang lổ trên áo và nhận ra đó chính là mùi máu của mình, cũng là lúc anh cảm nhận được 1 cơn đau cứ gặm nhấm da thịt ở những nơi bị thương.

Trần nhà này…

Không phải chứ?

Là Hyuuga phủ mà.

Neji giật mình, vội vã nhỏm dậy, miệng anh bật ra trước cả khi mắt kịp nắm bắt hết khung cảnh xung quanh.

-Hinata-sama!

-Neji-niisan, em đây!

Một nụ cười nở ra trên đôi môi Hinata, cũng là lúc tay Neji cảm nhận sự mềm mại của bàn tay khác nắm lấy.


Chỉ là 1 giấc mơ thôi…


Hơi thở gấp gáp của Neji như được 1 thứ mềm mại nào đó làm dịu đi. Bất giác, anh đưa tay ra, muốn ôm lấy nụ cười ấy nhưng Hinata đưa tay ngăn lại.

-Neji-niisan, anh đang bị thương, đừng cử động nữa. Để em băng bó cho anh.

Trước khi Hinata đứng dậy, Neji vội vàng nắm lấy tay cô. Có quá nhiều cảm xúc trong anh dồn nén khiến anh không nói nên lời.

Đây là Hyuuga phủ?

Đây là 1 giấc mơ?

Anh không muốn để cô đi, không muốn…

Cơn ác mộng.

Không, đừng đi…

Không rõ tiểu thư nhà Hyuuga có thể đọc được suy nghĩ của anh, hay là thời gian ở bên anh khiến cô hiểu anh nhiều đến vậy, cô siết tay Neji để làm anh an tâm, và cất giọng với sự chắc chắn nhất có thể trong lời nói:

-Em không đi khỏi đây đâu, đây là phòng anh mà, chắc chắn phải có bông băng quanh đây.

Neji bấy giờ mới bắt đầu nhìn quanh, quả đúng đây là phòng anh, phòng cũ của anh. Nhưng không phải căn phòng anh chuyển đến ở cạnh Hinata, mà là căn phòng anh đã lớn lên.

Chuyện kì quái gì đang xảy ra ở đây?

-Hinata-sama, đừng vội, hãy để tôi kiểm tra đã.

Neji nói rồi dùng byakugan. Không có ai xung quanh, đồ đạc cũng có vẻ rất bình thường. Bấy giờ anh mới vươn người sang bên cạnh, kéo ngăn kéo tủ cuối cùng và chỉ cho Hinata thấy 1 đống băng trong đó.

Hinata không phải không biết chúng ở đâu, nhưng cô đoán anh muốn xem trước để chắc chắn mọi thứ an toàn. Riêng với cô, mặc dù cảm thấy rất an tâm, có lẽ vì khung cảnh quen thuộc xung quanh, cô cũng tự biết mình không dùng được jutsu nên chỉ im lặng hành động theo Neji.

Cô nhẹ nhàng giúp Neji cởi áo, cả chiếc áo khoác của cha anh giờ cũng đã bị rách và bết máu.

-Em sẽ giặt sạch và khâu lại.

Với những cử chỉ nhẹ nhàng và tiếng xuýt xoa như thể chính mình đang bị đau, Hinata băng lại những vết thương cho Neji. Cô đã băng bó cho anh như thế này bao lâu rồi? Hình như lần cuối cũng là cách đây khá lâu rồi… Lần anh bị thương gần nhất, khi tìm cô trong rừng, cô lại chẳng có ở đó để băng cho anh…

Trong khi Hinata miên man với những vết thương và sẹo của Neji, những đường dọc ngang mà mỗi đường là 1 kỉ niệm, 1 lần xót xa của cô thì Neji lại để thời gian quan sát chung quanh.

Không có chút gì khác biệt cả, thực sự là Hyuuga phủ. Từ vị trí đồ đạc, cách anh xếp bàn viết chữ, tất cả thực sự giống hệt phòng anh, nếu không muốn nói rằng đây chính là phòng anh trước kia. Nhưng anh biết rằng đây không phải sự thực, bởi Hyuuga phủ đã bị Pain tấn công và xóa sạch, không còn chút gì tồn tại.

Đây là genjutsu? Nhưng nếu thế thật thì sao anh chẳng cảm thấy chút chakra nào, cả Byakugan cũng không thấy gì khác biệt.

Đây là 1 giấc mơ?

Không!

Neji vội vàng gạt đi suy nghĩ của mình.

Nếu nó là giấc mơ, thì hãy để nó là giấc mơ đẹp mà anh có, còn hơn là… còn hơn là cơn ác mộng kia.

Dù sao đi nữa, Byakugan và cả nỗi đau đớn trên cơ thể cho anh biết những gì mình cảm thấy là thật.

-Neji-niisan - tiếng gọi của Hinata cắt đứt suy nghĩ của anh - anh đừng quá căng thẳng. Hãy ngồi nghỉ 1 chút dưỡng sức, sau đó chúng ta ra ngoài xem xét.

Neji gật đầu, khẽ ra hiệu để 2 người đến dựa vào góc khuất nhất của căn phòng, ở vị trí này có thể biết ngay nếu có người tới.

Thật kỳ lạ, mọi thứ ở đây y hệt như Hyuuga phủ thật sự. Đến cả vết thương trên đồ đạc mà thời gian đã gây nên cũng vậy. Giống như trước khi Pain tấn công, người ta đã kịp di dời Hyuuga phủ đến đây.

Hinata không dựa vào anh. Cô cũng thủ sẵn vũ khí đề phòng. Cho dù là lúc nguy hiểm nhất, ở cô vẫn toát lên vẻ điềm đạm lạ kỳ. Bất giác, Neji cảm thấy mình nhỏ bé, giống như người đang được bảo vệ là anh chứ không phải cô.

Một tảng đá dù cứng rắn thế nào cũng không thể ngăn được dòng suối chảy qua, và rồi cũng chính dòng suối ấy sẽ chiến thắng bằng sự nhẫn nhịn và mềm mại, khẽ khàng biến đá thành những viên sỏi nhỏ, bất lực để suối chảy qua mình.

Cô hẳn là dòng suối của anh.

Ừ phải, không phải anh đã bị cô "đánh bại" nhiều lần rồi sao? Anh chỉ thắng cô có 1 lần, nhưng chiến thắng ấy lại có dư vị ê chề khôn tả.

Đó, hẳn là sức mạnh của cô.

Hinata nhận ra Neji đang nhìn mình, bất giác nở 1 nụ cười.

Một lúc nữa trôi qua, không có bất cứ động tĩnh gì khác ngoài tiếng lá cây xào xạc ngoài vườn. Neji gật đầu với Hinata rồi cùng cô bước ra ngoài.

Chính Neji cũng bị sửng sốt bởi những gì mình nhìn thấy. Không phải là Hyuuga phủ mà là cả Konoha, cả thế giới đã về đây! Khu vườn, khoảnh sân, trụ sở Hokage phía xa, những dãy núi ẩn nấp phía xa, tất cả vẫn còn nguyên vẹn!

-Chuyện gì thế này? - Hinata cũng sững người nhìn khung cảnh chung quanh. Đúng là Konoha, đúng là nó trước khi Pain đến.

Nhưng có điều gì đó không đúng...

-Yên lặng quá...

Neji lẩm bẩm.

Anh cùng Hinata đi ra khu vực phía trước, đến sảnh chính của Tông Gia, sau đó họ tiến ra cổng.

Không 1 bóng người.

Phiên bản Konoha này như 1 thành phố ma.

Những người trong phủ, người ngoài đường. Tất cả đều biến đâu mất, chỉ còn lại những tán lá vẫn lay động.

Neji tung chưởng vào 1 cây cột điện gần đó. Cây cột xiêu vẹo ngả qua lại vì được níu bởi dây điện, sau đó đổ nhào xuống 1 mái nhà bên cạnh. Tiếng gạch và ngói tan thành mảnh vụn thổi lên không khí 1 đám bụi mù.

Tiếng gạch vụn, thậm chí cả tiếng bụi hạ xuống mặt đường cũng có thể nghe rõ ràng.

Neji thở thật nhẹ và nhảy lên cổng phủ để theo dõi chung quanh.

Không có sự xuất hiện của bất cứ ai hay bất cứ thứ gì khác, thậm chí còn có âm thanh dội lại. Ngay cả Byakugan cũng không thấy được bất cứ dấu hiệu của sự sống nào. Ngay cả một con chim, 1 con mèo hoang cũng không có.

Đây thực sự là 1 ngôi làng chết.

Hinata nhìn về phía cuối đường, nơi mặt trời lẻ loi đang dần lui bước. Thời gian không hề sai lệch. Chỉ có điều nơi này không có 1 người nào.

-Có thể vẫn tồn tại người ở đâu đó ngoài phạm vi của Byakugan, chúng ta chỉ cần kiên nhẫn và tìm kiếm – Hinata nói khi Neji nhảy xuống cạnh mình.

-Phải, Hinata, trước hết hãy xem xét và tìm nơi nghỉ ngơi qua đêm an toàn đã. Dù sao đây cũng là 1 nơi quá bất thường.

-Anh có vẻ mệt mỏi, Neji-niisan. Em đi nấu chút gì cho anh ăn nhé.

Neji tự biết không thể che đậy được hơi thở nặng nhọc nên chỉ biết im lặng và lẽo đẽo theo Hinata vào bếp. Hinata, như trước kia, nấu món duy nhất mà cô biết: mì soba. Là tiểu thư của gia tộc nên với cô, việc bếp núc chẳng khác nào như chuyện ở 1 thế giới khác. Luyện tập có lẽ cũng không căng thẳng bằng lúc thái rau củ. Neji thì chịu "an phận" ngồi 1 chỗ, vừa nghỉ ngơi vừa để thời gian canh phòng chung quanh.

Cuối cùng thì sản phẩm cũng hoàn thành. Hai bát nước dùng với những sợi mì và hành đang cùng bơi lội tung tăng, thêm những miếng thịt uốn éo đủ kiểu dáng. Hinata nở 1 nụ cười gượng khi bày chúng ra trước mặt Neji. Hình thức món ăn thật chẳng bắt mắt chút nào, nhưng hi vọng chất lượng sẽ bù đắp lại. Hinata thử trước 1 miếng và gần như ngay lập tức ngừng nhai. Mì thì bở, thịt thì quá mặn, nước cũng vậy. Cố gắng nuốt, cô ngước lên nhìn Neji với ánh mắt khổ sở.

Anh vẫn đang ăn, không hề ngưng đũa hay có biểu hiện gì khác lạ.

-Neji-niisan, anh không cần phải cố đến thế. Nếu 1 món quá khó nuốt, không nên ép bản thân.

Bấy giờ anh mới ngẩng lên, đáp lại 1 cách từ tốn:

-Hinata-sama, sama nói gì vậy, tôi đâu thấy nó khó ăn. Nó chỉ hơi nhạt 1 chút thôi.

Neji chắc sẽ không nói dối cô, Hinata nghĩ. Anh có thể gắng gượng nhưng sẽ không nói dối cô. Lẽ nào cô đã nhầm?

Cô thử thêm 1 miếng nữa. Không, rõ ràng là món soba này quá dở. Nhưng Neji vẫn ăn ngon lành.

Hinata giật mình.

Lẽ nào...

Thật không ngờ.

Cô ở bên anh mấy lâu mà không nhận ra.

Không ngờ...

...không ngờ anh có khẩu vị quái đản như vậy!

-Neji-niisan...

Hinata quyết định cũng sẽ tiếp tục "chiến đấu" với thành quả của mình. Có
điều chắc chắn là từ nay trở đi việc bếp núc sẽ do anh đảm nhiệm.

-Neji, anh lại gọi em là "sama" rồi...

----

Nghe câu hỏi của Shikamaru, Temari gần như chết đứng. Nếu hắn ta giả vờ ngây thơ thì sự bỡn cợt này là điều sỉ nhục chưa từng có. Nếu hắn thực sự chẳng hiểu gì cả, thì việc cô đã kì vọng vào điều chẳng thể xảy ra là quá sức ê chề.

Temari bất giác cúi đầu xuống. Cô chợt nhận ra Shikamaru đã thu jutsu của anh lại từ lúc nào. Ấy vậy mà chân cô chẳng thể nhấc nổi 1 bước.

-Shikamaru... - mái đầu vàng óng lắc chậm rãi - thế cũng tốt. Những gì ta đã nói, những gì ta... chúng ta đã trải qua, cứ quên tất đi. Thế lại tốt...

Cho dù là IQ cao khủng khiếp, IQ trong tình cảm của cậu trai nhà Nara lại là con số âm to đùng. Dù anh chẳng hiểu được chính sự ngơ ngẩn đến độ vô tâm của mình vừa đẩy cô gái trước mặt vào đau đớn đến nhường nào, may thay anh vẫn hiểu được những lời "quên đi" nghĩa là gì.

-Temari! Cô nói gì vậy!

Shikamaru bước tới cạnh Temari, gần như có phần ép buộc khi đưa tay xoay cô sang, để cô đứng trực diện với anh.

-Cô đang nói cái quỷ gì vậy Temari! Cô đùa tôi sao? Những điều cô đã nói, những thứ ta đã trải qua. Làm sao...

Nhắc đến đây, Shikamaru thấy má mình nóng hẳn. Anh quay sang 1 bên để che lại, cảm tưởng như trên đó là 1 dấu mộc to đùng in bằng mực không xóa được. Rồi trong khi bắt người ta phải nhìn mình còn bản thân thì lại quay sang chỗ khác, Shikamaru cũng hoàn thiện được nốt câu nói của mình:

-...làm sao... làm sao tôi có thể quên được chứ.

Những lời của chàng trai trước mặt như 1 lưỡi kiếm sắc rạch toạc đám mây u ám phủ trong tâm trí Temari. Cô không nhầm phải không? Là hắn nói thế đúng không?

Shikamaru vẫn quay đi, 2 má đỏ bừng và tay vẫn giữ chắc lấy vai Temari.

-Shika, cậu... với tôi...?

Temari không phát âm hết được câu hỏi nhưng cô cũng nhận ra người Shikamaru như cứng lại, anh gần như nín thở, từng ngón tay càng giữ chặt lấy vai cô. Anh đang chờ, đang chờ cô nói nốt.

-Cậu... thật lòng...

Ầm!

Tiếng động ì ùng vang lên như sấm phía bên kia bức tường, đẩy cả 2 con người trong căn phòng ra khỏi thế giới riêng ấm áp mà họ chuẩn bị bước tới.

---
Phụ chú:
*Lần cuối Hinata băng bó cho Neji: phần34 – “Vai”
*Lần Neji tìm Hinata trong rừng: phần87–“Neji Nổi Giận”phần 88-“Khoảng Lặng”.
*Shikamaru được Temari hôn lên má: phần81 –“Trên Má”

Danh sách các chap cũ ở đây: http://bit.ly/ZnMYR5