Nov 26, 2009

Phần 34: VAI


Phần 34: VAI



Sau khi trở về, Hinata tiếp tục công việc thường ngày của mình: luyện tập, mua trà cho cha và lấy thuốc. 

Cha cô khó tính trong nhiều chuyện, và trà là 1 trong những thứ đó. Tuy mang danh đi chọn trà, Hinata có thể cảm nhận được ngầm ý của cha mình: từ trà nước, cô nghiễm nhiêm kiêm luôn nhiệm vụ quản trách các gia nhân. Phải chăng cha cô muốn cô thể hiện vị trí của mình hơn?

-Hinata-sama!

Tiếng gọi làm Hinata giật mình. Neji, như sợ ánh nắng làm cô lóa mắt, vừa lấy 1 tay che trước trán cô lại, vừa gọi.

-Neji-san…


-Sama không sao chứ? Đột nhiên sama dừng lại.


-Không có gì đâu Neji-san, em chỉ đang mải nghĩ thôi – Hinata ôm hộp trà trong tay, mỉm cười. 


2 người rẽ vào trạm xá. Sau lần làm nhiệm vụ cùng đội 7, Kiba càng lúc càng ép mình hơn trước làm lọ thuốc của Hinata vơi đi nhanh trông thấy. 


Có 1 câu nói vui rằng 1 người không thể trở thành 1 shinobi của Konoha nếu chưa “nằm giường” ít nhất 1 lần. Dù cái đùa ấy nghiệt ngã trong thực tế, đó là điều mà bất cứ ai cũng phải chấp nhận. Nhưng xét trên 1 khía cạnh khác thì trạm xá và hệ thống y tế của Konoha thuộc vào hàng tốt nhất so với các làng khác, 1 phần cũng phải cảm ơn Tsunade. 


Vị bác sĩ đẩy cặp mắt kình dày cộp lên sống mũi, chỉ 2 lọ đặt sẵn trên bàn, hoa tay múa chân:

-Đây, cô cứ thoái mải mà mang về, Hinata, không không cần lo lắng, đây đang là giai đoạn khó khăn, tôi không thể xả thân như các ninja trị thương thì từng này thuốc đáng gì, không tôi nói thật mà, đừng lo, à Neji-san, sức khỏe cậu thế nào, khá hơn chưa?


-Lần trước quả thật phiền bác sĩ – Neji cúi đầu.

-Lần trước? – Hinata ngoái đầu lại – đã có chuyện gì xảy ra trước nữa sao?

-Không có gì cả Hinata-sama – Neji trả lời – tôi hơi mệt và được đưa vào đây.

-Ngất xỉu và được đưa vào đây – bác sĩ nói lại. Rõ ràng anh phật ý khi bệnh nhân của mình tự tiện thay đổi “bệnh án”.

Hinata không nói gì thêm nữa và cô tiếp tục giữ im lặng cho đến khi về tận nhà. Neji tháp tùng và góp phần vào sự im lặng kéo dài đó. Anh biết cô không vui. 

Chỉ đến khi Hinata cầm cuộn băng trắng muốt lên, Neji mới dám mở miệng:


-Xin hãy cứ để tôi tự làm, Hinata-sama. 

Bấy giờ Hinata mới bật ra lời nói, dù câu nói vẫn trong nhưng ai cũng có thể nhận ra trong âm tiết rằng đã có gì làm nặng tâm trí cô:

-Xin anh ngồi xuống đây, Neji-san. 

Neji, ngoan ngoãn như 1 con thỏ, ngồi xuống không chút phản kháng. Mọi thứ sẽ còn trở nên tồi tệ hơn nếu anh không nghe lệnh “sama”. Cô giúp anh cởi áo khoác ra rồi thở dài, mở ngăn tủ lấy thêm cây kéo:

-Anh nên cẩn trọng hơn với bản thân Neji-san.

-Quả thực tôi không có ý giấu sama. 

-Anh đã giấu rồi đấy. Thật là…

Hinata không nói hết câu, cô cau mày lại.

-Tạ lỗi, Hinata-sama – Neji không muốn nhắc lại lý do vì sao anh lại kết thúc nằm trong bệnh xá, tất cả anh có thể đưa cho cô giờ chỉ là lời xin lỗi. 

Mọi lời nói lại tan đi. Gian phòng chỉ còn lại tiếng những mảnh băng được tháo ra rơi xuống nền tatami sột soạt nhẹ. Không rõ chính xác từ bao giờ, chỉ nhớ là sau kì thi Chuunin và Konoha bị Orochimaru tấn công, Hinata là người giúp Neji thay băng. Ban đầu chỉ là mang thuốc, sau đó là băng bó vết thương. Neji bị thương gần như liên tục khiến sau vài năm việc này trở thành 1 thông lệ, 1 thói quen sinh hoạt trong gia đình, giống như bữa cơm sum họp mỗi lần 1 thành viên từ xa trở về vậy. 


Khi dải băng cuối cùng rơi xuống cũng là lúc Hinata nhìn thấy những vết cắt vẫn còn rỉ máu trên lưng Neji. Như lời Sakura, các vết thương ngoài da tuy không nghiêm trọng nhưng vì phát hiện và băng bó muộn nên chúng sẽ chậm lành. Đường cắt lại bén ngót, khiến mỗi cử động đều có thể khiến miệng vết thương rộng ra. 

Hinata thấm những giọt thuốc vào bông và chấm nhẹ chúng lên những đường chằng chịt đỏ lòm. Cô mím môi, cố gắng để không làm mạnh dù chỉ 1 chút rồi với chất giọng nhỏ như sợ nói to cũng sẽ khiến những vết máu lan ra thêm, cô nhíu mày:

-Vậy mà tối qua anh lại bảo không có gì.

-Thật sự là không có gì, Hinata-sama.

-Anh chỉ có thế giấu những thứ người khác không hiểu được thôi Neji-san. Với những điều nó đã quá rõ ràng thì càng giấu anh chỉ càng làm người khác đau buồn hơn đấy.

Neji cứng người lại trước lời “trách phạt” của Hinata. Lại 1 lời tạ lỗi nữa vang lên, cho dù với Neji, câu nói lần này nặng nề hơn trước rất nhiều. 

Hinata giận. Cô biết cho dù cô có nói bao nhiêu lần đi nữa, Neji vẫn sẽ tuôn ra những “không sao đâu Hinata-sama” , “không có gì cả Hinata-sama”. Ngay cả khi có việc bận tâm, anh cũng không bao giờ chia sẻ cho ai. Tất cả mọi lo lắng, mọi suy tư, phiền muộn, buồn bã, anh đều nhốt tất cả trong mình. 

-Neji-san, đưa tay cao lên 1 chút – Hinata vươn tay ra, băng bả vai Neji. 

Cũng từ góc độ này, luôn luôn cô nhìn thấy rõ đôi vai và lưng anh họ mình. Sẹo đè lên sẹo, tạo thành những đường chằng chịt không có mở đầu, cũng không có kết thúc. 

Hàng mì trùng xuống, cô vòng ra phía trước Neji. Đầu băng được thắt lại và cắt ngắn, nhưng tiếng thở của Hinata lại kéo dài ra. 

Neji có thể dễ dàng nhận ra điều ấy. Anh đặt 1 tay lên tóc Hinata và vuốt nhẹ 1 cái sau đầu cô.

Hinata định lên tiếng bảo Neji đừng xoa đầu cô như vậy nữa, cô đâu còn là trẻ con. 

Nhưng chẳng hiểu vì lý do nào, không lời nào bật ra. 

À phải rồi, trước giờ cô không để ý, rằng vai Neji đã rộng ra rất nhiều. 


Từ khi nào thế nhỉ?

No comments:

Post a Comment