Nov 16, 2009

chap 3

Trần Phương mỉm cười chua chát, tiến đến sát gần cửa sổ:

-Ừ, có lẽ vì ta đã khác trước kia. Cái ngày đó ta chưa nhìn thấy những thứ ta đã thấy hiện tại. Khi đó ta thấy ta có đủ dũng khí để dám đương đầu với tất cả. Khi ấy ta cảm thấy sẽ có ngày ta tìm lại được thứ ta cần có. Nhưng… hiện tại thì ta lại hiểu rằng ta đã sai lầm, rất sai lầm. Ta biết… là ta không thể nào quay ngược thời gian được nữa – Trần Phương quay lại, đưa ánh nhìn đến Anh Quân rồi lại hướng mắt xuống sàn – Anh Quân, ngươi có thấy tiếc khi đã trở thành người hầu của ta không?

-Chủ nhân…

-Người có thấy tiếc không? Chỉ vì ta mà ngươi cũng phải đến cái nơi buồn tẻ này, suốt ngày chỉ còn biết quanh quẩn ở đây. Ngươi là 1 người tài, ta hiểu rõ điều đó. Thật đáng tội cho ngươi, vì lẽ ra ngươi đã có thể thăng quan tiến chức, có nhà cao cửa rộng chứ đâu còn phải sống với cái kiếp nạn chỉ biết cúi đầu khom lưng trước mọi người.

-Chủ nhân! – Anh Quân vội quỳ xuống - hạ thần có lỡ phạm lỗi gì, mong chủ nhân tha tội!

-Ngươi làm gì vậy? Đứng lên đi. Ta chỉ hỏi ngươi thôi chứ đâu có ý trách phạt gì ngươi đâu.

Nhưng Anh Quân vẫn chỉ dám ngẩng đầu lên:

-Chủ nhân! Xin chủ nhân hiểu cho hạ thần. Kể từ ngày vua Nguyễn giao trọng trách hầu hạ chủ nhân cho thần, thần không dám có gì là bất mãn cả. Trước kia thần trung với vua Nguyễn, thì kể từ hôm đó thần trung với chủ nhân. Chủ nhân nói gì thần xin nghe nấy, dù có là cái chết thì thần cũng xin nhận.

-Được rồi, đứng lên đi – Trần Phương ngồi xuống ghế, nhẹ chống tay lên cằm - ừ, ta còn nhớ ngày vua Nguyễn Ngọc đưa ngươi tới chỗ ta. Trước đó, ngươi là cận thần của vua còn ta khi ấy vẫn còn ở trong Chính cung.

-Thưa, vâng.

-Việc đầu tiên ta bắt ngươi làm chẳng phải là vẽ cho ta 1 bức tranh sao?

-Dạ vâng.

-Ta nhớ vua Nguyễn Ngọc nói ngươi là 1 nhân tài. Buồn cười thật, khi đó ta chỉ nghĩ ta cần 1 bức tranh đẹp, thế là ta bắt ngươi phải vẽ cho ta.

-Hạ thần không dám.

Trần Phương quay lại, và nhận ra Anh Quân vẫn chưa dám đứng dậy. Cô nghiêm nét mặt:

-Ta bảo ngươi đứng, ngươi không đứng. Ngươi muốn cãi lời ta sao?

Lúc này Anh Quân mới dám thẳng người, nhưng xem có vẻ như hắn ta còn lo sợ chủ nhân sẽ làm thêm điều gì. Trần Phương ký nốt tên mình ở cuối lá thư rồi gấp nhẹ nó lại, mắt khẽ liếc nhìn Anh Quân vẫn im lặng bên cạnh, sẵn sàng đợi lệnh. Hắn đã theo cô nhiều năm rồi, và cũng thường im lặng như thế. Nhưng có lẽ trong cung Xa Cách này chẳng ai thân cận với cô và trung thành với cô bằng hắn.

-Anh Quân, bây giờ ngươi hãy về quê của ta, chuyển lá thư này cho quận chúa Lê Thảo. Ngươi biết chỗ đó mà, phải không?

-Đi ngay sao ạ? Chủ nhân, đi xa như vậy sẽ lâu lắm đấy. Ít nhất cũng hơn 2 ngày… - Anh Quân đưa hai tay nhận lá thư, chần chừ.

-Đi đi, đừng có ngây ra nữa. Và ngươi phải nhớ, đối xử với ta ngươi tốt thế nào thì đối xử với quận chúa phải hơn thế ngàn lần.

-Chủ nhân, nhưng lâu như vậy mà không có hạ thần…

-Ngươi có đi hay không hả?! – Trần Phương đập bàn, lớn tiếng quát.

Anh Quân đành vâng lệnh, xuống chuồng ngựa thắng yên cương, thu vén ít đồ đạc, lòng không khỏi lo nghĩ. Xưa nay chưa bao giờ hắn rời xa chủ nhân quá trăm bước, vậy mà lần này chính Trần Phương lại sai hắn đến nơi cách đây hàng ngàn dặm đường. Nghĩ mãi, hắn cũng không tài nào hiểu cho vẹn toàn cho được. Sau khi đã căn dặn kĩ đám nữ hầu phải hầu hạ Trần Phương chu đáo, Anh Quân leo lên lưng ngựa, tay cầm ấn hiệu bằng bạc của Trần Phương - thứ vé thông hành qua cổng thành Vi Quân.

Ngoái lại lần cuối cùng, hắn thấy Trần Phương đang đứng nhìn về hắn, vẫn trong bộ váy áo màu đen. Cô không động, và hắn cũng vậy. Từng khắc, từng khắc trôi qua. Gió và tuyết thổi hắt từ trước ra sau rồi lại oằn mình từ sau ra trước. Có khí lạnh của đông, nhưng cả 2 người vẫn không ai thấy có điều đó hiện diện. Trần Phương không dám thở mạnh, cứ bất động nhìn còn Anh Quân cũng như không chớp mắt. Gió đã biến luồng khí ở đây trở thành những hiện tượng khác thường. Nó luồn tay vào tóc Trần Phương, thổi những nhành tóc và tấm voan của cô bay nhẹ trong khi với Anh Quân thì ngay cả đầu ngọn lá cũng không hề dao động.

Bất chợt Trần Phương nghiêng đầu hất mái tóc dài của mình ra sau lưng rồi khẽ nhắm mắt lại. Anh Quân cũng nhẹ quay lưng đi rồi thúc ngựa, lao thẳng ra bên ngoài – 1 biển tuyết trắng. Gió xô nhau mạnh bạo, hất những lọn tóc của hắn dạt về phía sau. Hắn phóng nhanh đến mức thoáng chốc hắn chỉ còn là 1 chấm màu xanh thẫm giữa khung nền trắng gợn. Để lại trên nền tuyết những vết móng ngựa không đủ tròn trịa để so sánh với một vầng trăng.







..


(còn tiếp)

No comments:

Post a Comment