Phần 30: TRỜI KHÔNG MƯA, NHƯNG…
-Phải,
đây là di ảnh của Mijung Hyuga, Mộng phu nhân.
Hinata
đón lấy tấm ảnh mà cô trân trọng từ tay Shikamaru. Nhưng sức nặng từ nó như
tăng lên, khi cô nhận ra cái nhìn đầy nghi hoặc được gửi đến Neji. Trong 1
khoảnh khắc, nhịp tim của Neji nhanh lên 1 cách bất thường.
-À –
Shikamaru nhún vai, hếch đầu về phía Temari – nếu muốn cảm ơn hãy cảm ơn người
này này, là cô ta tìm thấy nó đấy.
-Xin cảm
ơn nhiều, Temari-san – Hinata cúi người, ôm gọn tấm ảnh vào lòng.
-Đừng
khách sáo – Temari từ tốn – 1 vật quan trọng thế này mà không may lạc mất, hẳn
là cô đã lo lắng lắm. Giờ vật đã tìm được rồi, tụi này xin cáo từ trước, bảo
trọng.
Cắt đoạn
đối thoại bằng 1 đường thẳng gọn và sắc, Temari quay lưng bước đi. Bóng chiếc
quạt của cô ngả về sau, như đang níu lấy bóng Shikamaru kéo đi.
Neji vẫn
im lặng, dù nhịp tim đã bình thường trở lại. Có điều gì Neji và Shikamaru chia
sẻ mà Hinata không biết?
Cô đưa
mắt nhìn Neji. Ánh mắt của anh… vẫn mông lung 1 màu trắng. Nó không sáng, không
tối, mà nằm đâu đó lưng chừng, lẫn vào màn không khí nhẹ tênh lẫn những dải gió
se lạnh.
Điều gì
đã xảy ra khi có vắng nhà? Điều gì đã xảy ra vào cái ngày Neji trở về mình đầy
thương tích? Điều gì ám ảnh ánh mắt vốn luôn luôn hết sức cương nghị của
anh họ cô? Sao cô lại là người duy nhất không hề hay biết bất cứ điều gì?
-Neji-san….
– Hinata vẫn không rời mắt khỏi người con trai đứng cạnh cô – anh đưa em đến
đây… vì tấm ảnh này phải không?
Nhịp thở
chậm lại như đang tan biến, Neji cúi xuống nhìn Hinata. Ánh nhìn của anh phản
chiếu trong nắng rõ đến mức cô có thể nhìn thấy đồng tử của anh đang lay động,
như tâm hồn anh không hề tĩnh lặng.
Neji-san
mà cô luôn luôn ngưỡng mộ, người đã truyền cho cô biết bao nghị lực, ở bên cô
bao năm, người mà cô đã hãnh diện đối đầu…
...giờ
như đang run sợ…
Và trong
đôi mắt ấy, 1 lớp sương mờ mỏng vắt ngang qua. Cứ như chỉ cần 1 chút lay của
gió…
Hay 1
chút động của lá cây rời cành…
Hay 1
chút xúc cảm không kìm nén được…
…cũng có
thể khiến những giọt lệ trào ra khỏi khóe mắt…
Neji-san
mà cô ngưỡng mộ…
Giờ đứng
trước cô… là 1 Neji-san đau khổ.
Hinata
bất giác đưa 1 tay níu lấy tay áo Neji. Đây chẳng phải là lần đầu tiên cô níu
lấy áo anh… nhưng là lần đầu tiên cô không tìm kiếm sự chở che từ cánh tay ấy.
-Neji-san
– Hinata mỉm cười – cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa…
-Hi…
Hinata-sama…
-Để em
nói hết đã! – cô níu mạnh lấy vạt áo anh - … cho dù chuyện gì đã xảy ra, hay
đang xảy ra… tất cả… bất cứ chuyện gì đi chăng nữa… cho dù là em-không-biết hay
em biết rất rõ, xin anh, Neji-san…
Bản tay
nhỏ bé đang níu lấy Neji khẽ run lên.
-...xin
anh… đừng tự dằn vặt bản thân nữa.
1 giọt
nước nóng hổi rơi xuống. Trời không mưa, nhưng….
-Hinata-sama…
- có rất nhiều… rất nhiều chuyện…
-Em biết,
em biết có nhiều điều đã xảy ra – Hinata tiến sát gần hơn nữa đến Neji – em
không biết chính xác tất cả và thậm chí có những điều em không nên biết. Nhưng
em tin vào Neji-niisan, em biết Neji-niisan có những quyết định cho riêng mình
và cho em! Vì thế.. Neji-niisan, xin đừng tự làm anh đau khổ. Cho dù anh có làm
điều gì đi chăng nữa, em biết anh đang làm điều anh cho rằng đúng nhất. Xin
anh, Neji-niisan, đừng dằn vặt bản thân mình nữa!
Hinata
gục đầu vào ngực áo Neji, giống như khi anh đến tìm cô bên rừng.
Nhưng cô
biết… người đang cần sự sẻ chia giờ không phải cô, mà là anh. Trong khi là
người luôn luôn lo lắng cho cô và Hanabi, Neji chưa bao giờ có được sự quan tâm
mà đáng ra anh phải có.
-Trong
nhiệm vụ vừa qua, em đã nghĩ rất nhiều…rất nhiều – Hinata cố gắng kìm mình lại
dù những lời nói của cô vẫn tự động bung ra – em luôn luôn thật kém cỏi, luôn
là người yếu ớt, phải đợi đến sự ủng hộ của anh, của Naruto-kun. Em luôn nhìn vào
người khác và ngưỡng mộ họ. Nhưng vì em yếu kém nên mọi người luôn phải giúp
đỡ, bảo vệ em! Em muốn mạnh mẽ hơn nữa, em cần phải mạnh hơn, phải đứng trên
đôi chân của chính mình.
Hinata
ngẩng đầu, ánh mắt như đang nài nỉ.
-Xin anh đừng
lo lắng nhiều vì em nữa…. Em biết Neji-niisan luôn lo nghĩ cho em nhiều lắm.
nhưng dù có là điều gì, em biết anh luôn có lý do của riêng mình. Xin anh…
Phải… cô
vẫn nhớ ngày Neji khước từ lời đề nghị xóa dấu ấn Phân Gia.
Ngày anh
đến tìm cô trong rừng.
Và cả
chiếc áo khoác của cha anh cô vẫn giữ….
Tất cả..
chỉ vì Tông Gia… chỉ vì những người như cô…
Cô không
thể phủ nhận cô muốn biết tất cả những mắc mứu đã ập đến, những điều cô không
sao hiểu được.
Nhưng nếu
đó là Neji-san… chỉ cần đó là Neji-san, cô sẽ không bao giờ thắc mắc điều gì.
Cô biết…cô tin…
Bởi không
ai trên thế gian này… không 1 ai ở bên cô nhiều đến vậy, không ai đỡ lấy những
giọt nước mắt của cô nhiều như thế…
Cũng như
bây giờ…
Trời
không hề mưa
Nhưng
sao…. Những giọt nước…
Trời
không hề mưa mà….
---
Phụ chú:
*Neji
khước từ đề nghị xoá dấu ấn: Phần 1 – Trăng Đêm
*Neji
tìm Hinata trong rừng: phần 4 – Trong Rừng
*Áo
khoác: Phần 8 – Áo Khoác
No comments:
Post a Comment