Chap 116: NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA SHIKAMARU
Shikamaru
thấy trước mặt là một vầng sáng chói loà, cơ thể anh nhẹ hẫng đi và rồi chỉ sau
đó một giây, lực hút trái đất đang kéo anh từ không trung xuống đất. Cả người
Temari thì bỗng mềm oặt trong tay anh.
-Temari!
Cái quỷ gì thế? Này, Temari!
Anh
vừa gọi vừa liếc nhìn chung quanh để tìm chỗ hạ xuống. Kì lạ thay, sa mạc bằng
phẳng đã biến đâu mất, trước mắt anh là một rừng cây với những cành và nhánh
đang tủa tủa đâm ra chực chờ xiên lấy 2 thân người.
-Argg,
khỉ thật!
Shikamaru
khẽ rủa rồi quay lưng lại, giữ lấy cơ thể Temari ở phía trên mình và đưa lưng
ra che chắn cho cô. Anh nghe thấy một tiếng "Hự!" nặng nề trước khi
kịp nhận ra đó là tiếng kêu của chính bản thân mình khi rơi trúng một cành cây
lớn. Sức nặng của 2 cơ thể cộng lại với 1 đòn giáng ngang lưng khiến không khí
trong ngực anh như muốn vỡ bụng. Anh vội nén đau, một tay vẫn giữ lấy Temari,
một tay ôm choàng lấy cành cây mình vừa rơi trúng. Thật chẳng ngờ có ngày mà
anh, 1 Jounin hẳn hoi chứ chẳng vừa, lại lủng lẳng giữa rừng như thế này. Sức
nặng của cả 2 cơ thể đè lên tay anh khiến anh phải gồng thật mạnh. Temari ở 1
bên tay kéo cả người anh trĩu xuống.
-Cô
nên giảm cân đi Temari - Shikamaru vừa cằn nhằn vừa thở dốc, cố lấy lại nhịp
thở khi cả vùng cột sống và 1 bên xương sườn ê ẩm - giờ ai mới là cái đồ béo ục
ịch đây hả?
Temari
vẫn nhắm mắt, tựa như đang ngủ một giấc say nồng.
-Chết
tiệt thật!
Shikamaru
rủa thêm lần nữa rồi bắt đầu nhảy dần xuống dưới. Giờ đã xác định được hướng và
trọng tâm, anh nhẹ nhàng thoát khỏi tầng cây và đặt Temari xuống. Khi cơ thể
Temari, lúc này vẫn chưa tỉnh lại, vừa chạm vào vạt cỏ, tức thì 2 vạt áo của cô
liền bung ra, để lộ lớp váy lót mỏng mảnh bên trong. Khi nãy ôm sát cô vào
người nên Shikamaru không nhận thấy, nhưng giờ chứng kiến cảnh tượng trước mặt,
con ngươi anh gần như rơi lọt khỏi tròng.
-C...C...CÁI
GÌ THẾ NÀY?? Temari, sao lại thế hả, thắt lưng của cô đâu?! Mau... mau...!!
Vừa
hét toáng lên cứ như thể Temari có thể trả lời được, Shikamaru vừa lấy tay che
loạn xạ trước mắt mình. Cũng chính lúc đó, anh nhận ra tay áo của anh cũng mất
mất 1 phần, như vừa bị tay thợ may ẩu tả nào cắt mất. Anh sững lại một chút
nhìn đường vải tơi tả.
-Thì
ra là vậy, đưa cả 2 người qua kết giới là một việc rất nặng nhọc phải không,
chưa kể cả đống quần áo trang bị này nữa? Cô dốc hết toàn sức mới có thể bảo
toàn được cho cả 2 lành lặn, vậy nên giờ mới ngất đi thế kia.
Nếu ai
mà trông thấy cảnh hiện tại thực sẽ thấy thật nực cười và muốn gọi thật to lên:
này chàng trai kia, sao lại phải quay lưng lại như thế, cô gái chẳng phải đang
ngất sao? Và tại sao biết thế rồi mà anh vẫn còn nói như thể cô ta đang nghe
vậy?
Thực
vậy, Shikamaru dù ý thức được Temari đã lịm đi, vẫn phải mất rất lâu với toàn
bộ cơ thể gồng lên hết cỡ mới có thể chầm chậm quay lại. Anh biết rất rõ điều
nên làm hiện giờ là sửa lại trang phục cho cô, tìm nơi nghỉ ngơi và theo dõi
chung quanh. Nhưng mà cứ nghĩ sẽ nhìn lại thấy lớp váy lót trắng muốt ấy là anh
lại... anh lại...
Người
cứng đờ như 1 con robot di chuyển theo tốc độ chậm nhất có thể, Shikamaru ngồi
xuống bên cạnh Temari. Anh quay mặt đi cố không nhìn, tay lần lần theo mép áo
cô. Bất thần, anh chạm phải 1 vùng thân thể khác hẳn những nơi khác.
Mềm.
Mềm
mềm.
Đầu
anh như bị điện xẹt ngang qua, hàng tỷ công thức và chiến thuật anh cất công
học tập trong thoáng chốc bay ngang qua não với tốc độ chóng mặt. Đừng... đừng
đùa chứ? Xin hãy nói đây là thứ anh đang nghĩ đến đi? À không, xin hãy đừng là
thứ anh đang nghĩ đến! Có phải là "nó" không? Là "nó" thật
sao?!!
Ngay
lúc đó, Temari hơi cựa mình và Shikamaru chắc chắn rằng anh vừa nghe thấy 1
tiếng rên khẽ.
"Ngày
tàn của đời mình rồiiiiii" - bộ óc thông minh nhất Konoha lập tức nhắm
chặt mắt lại và đưa tay lên thủ thế, chờ đợi những cái tát và đá ném vào đến
khi mình nhừ xương.
Nhưng
1 giây, 2 giây, 3 và 4 giây trôi qua, tất cả vẫn lặng im.
Shikamaru
hé mắt nhìn và thấy gương mặt cô gái tóc vàng hơi xám đi, từ khoé miệng hé mở
của cô rỉ ra 1 dòng máu tươi.
-TEMARI!!!
Temari! Temari!
Shikamaru
nhoài tới nắm lấy vai cô. Giờ anh chẳng thể làm gì khác ngoài gọi tên cô không
ngừng. Nhưng cơ thể cô lại bất động lần nữa, đầu nghoẹo sang bên.
Tim
Shikamaru như muốn ngưng lại cùng lúc. Anh lay mạnh Temari, chỉ để cảm nhận
người cô trĩu xuống không chút sức sống.
-Temari!
Khỉ thật, đừng như thế! Temari, ở lại với tôi đi! Temari!
Anh
vội vã đặt tai lên tìm kiếm nhịp tim của cô. Trong cơn tuyệt vọng xen lẫn điên
cuồng tìm kiếm hy vọng, anh cũng nghe được tiếng đập vọng lại từ xa xăm theo
từng nhịp, từng nhịp đều đặn. Có vẻ cô bị ảnh hưởng không ít sau khi dùng ấn
thuật, nhưng quan trọng nhất là cô vẫn ở đây.
Shikamaru
thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như mình vừa bị nhét vào lọ và cái lọ bị lắc mạnh
lên xuống như trẻ con lắc món đồ chơi lục lạc vậy, để mọi thứ trong thế giới
cảm xúc của anh bị đảo lộn đến điên cuồng.
Tốt
rồi, ít nhất cô không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Mà...
Khoan
đã.
Anh
vừa nghe thấy nhịp tim đập của cô phải không?
Là
nhịp tim đấy.
Tim
thì nằm trong ngực phải không?
Anh
nghe thấy nhịp tim Temari ở đâu vậy?
Mềm
mềm...
Toàn
bộ máu ở tim Shikamaru như dồn hết cả lên mặt để tạo được sắc độ đỏ đến thế khi
anh nhận ra tình thế của mình. Anh sững lại vài giây với tư thế đầu đặt ở...
trước khi ngồi bật dậy, thở hồng hộc như vừa trải qua một bài thi tuyển nào gắt
gao lắm.
Bàn
tay anh đáp ngay 1 cú tát lên mặt để giúp anh giữ sự tỉnh táo.
Tuy
hơi bạo lực nhưng cách này có vẻ hữu hiệu bởi ngay sau đó máu nóng trên mặt
Shikamaru dường như đã được gửi trả lại đúng chỗ, dù vẫn còn những vết sót lại.
Anh nheo nheo mắt, kéo lại vạt áo cho Temari và xé ống tay áo còn lại dùng tạm
để thắt lại áo cho cô. Vậy là câu chuyện về quần áo của 2 người trong kết giới
đã xong, có lẽ hiện giờ những người ở Suna sẽ ngạc nhiên lắm khi phát hiện thắt
lưng của Temari kèm theo ống tay áo của anh chàng đến từ Konoha nằm trơ trọi
giữa cát.
Shikamaru
dùng tay lau vết máu ở miệng Temari và khẽ thở dài trước khi xốc cô lên vai.
Xem
nào, họ cần tìm 1 nguồn nước và 1 nơi khô ráo thuận tiện. Nhưng quang cảnh này…
thật lạ, chẳng phải ban nãy trước khi anh rơi xuống, thứ anh nhìn thấy xa xa
ngoài cây cối còn có cả những khuôn mặt các Hokage chạm vào vách núi sao?
"Đây
có thể là Konoha, có thể không. Dù sao mình cũng cần cẩn trọng"
Tuy
tìm được đường đi dễ dàng vì mọi thứ với anh thật quen thuộc, Shikamaru vẫn
chắc chắn không để bản thân lơ là cảnh giác. Khi đêm xuống cũng là lúc anh sắp
xếp được chỗ nghỉ, giăng bẫy khu vực xung quanh và che dấu vết của mình bằng
những cành cây.
Vấn đề
duy nhất chỉ còn là Temari. Cô vẫn chưa tỉnh lại. Sương giăng xuống đem cái
lạnh núi rừng phủ lên tất cả nhưng Shikamaru không thể đốt lửa vì ánh sáng và
khói có thể chỉ đích danh vị trí của cả 2. Anh lại chẳng có thứ gì khả dụng cho
trường hợp này.
Máu
nóng lại dồn lên mặt Shikamaru. Nhưng lần này anh không cần tự tặng cho mình
cái tát nào nữa bởi trách nhiệm lẫn sự hối hận cũng đồng thời dâng lên trong
anh. Phải, nếu anh không khăng khăng đòi bám theo thì đã không đến nỗi cô bị
hao hụt sức lực như thế.
Nhưng
làm sao mà anh không theo cô được?
Shikamaru
ngồi xuống, dựa vào thân cây. Anh kéo Temari sát vào người và ôm cô trong tay,
mong hơi ấm từ mình sẽ làm tan đi những lớp sương lạnh lẽo. Dù qua làn áo, sự
mềm mại của cơ thể vẫn khiến những tiếng thình thịch đánh mạnh hơn vào ngực
Shikamaru.
Một
mùi hương quen thuộc len lỏi vào anh.
Anh đã
từng biết đến nó, mùi của chiếc khăn cũ kĩ cô đưa anh.
Lần
đầu tiên ở gần cô đến thế này.
Cũng
là lần đầu anh cảm nhận được mùi hương này rõ thế.
-Thì
ra... thứ hương này là của cô sao? - Shikamaru thì thầm.
Đôi
tay anh bất giác siết chặt thêm 1 chút, nhờ thế anh cảm nhận rõ những đường
cong mật ngọt mà lũ con trai hay bàn tán bấy lâu ẩn giấu dưới áo và vũ khí.
Má và
tai lại đỏ bừng. Anh lắc nhẹ đầu để xua đi màu đỏ hồng đang dần chiếm lấy gương
mặt mình.
Shikamaru
cúi gằm mặt xuống dù chẳng có ai ở đây trêu chọc anh. Mà không, có chứ, chỉ là
người đó hiện đang lịm đi thôi.
-Thật
là... – anh áp nhẹ môi mình vào làn tóc vàng hãy còn vương hơi cát nóng đâu
đây, thì thầm thật khẽ với chút tiếc nuối và chua chát thoáng qua – Temari…
trước khi tôi kịp nhận ra, cô đã vội trở thành phụ nữ mất rồi.
Và
anh cũng chẳng kịp nhận ra, trái tim anh đã đánh những tiếng trống ngực thổn
thức dìm anh vào mùi hương lan toả tự lúc nào.
Thực
ra, tâm trí anh luôn xao động như vậy khi ở gần nơi toả ra hương thơm này.
Nụ
cười, ánh mắt.
Tất
cả vẫn luôn ở đó, nơi vang lên những nhịp đập ngày này qua tháng nọ.
Đã
kịp ghi khắc ở đó.
Trước
khi anh kịp nhận ra.