Feb 26, 2010

chap 7

...



Trần Phương bước chậm theo dòng sông, thấy tuyết dưới chân như mềm hẳn.


Châu Cấn tứ quý phi, vị quý phi danh chính cuối cùng của triều, người có 1 nụ cười hàm tiếu như đang thách thức mọi người, thách thức cả bản thân. Đó là vị quý phi khéo nói nhất, mọi lời buông ra đều nằm trong khuôn vàng thước ngọc, làm cảm động biết bao người. Châu Cấn, cánh bướm nhảy múa đẹp nhất trong số những người phụ nữ bên Nguyễn Ngọc. Khi bước chân của cô đã bắt đầu chuyển động theo tiếng nhạc, có cảm giác như đôi bàn chân ấy không hề chạm đất mà chỉ lướt trên gió.


Châu Cấn…

1 cánh bướm ra đi vì đã nhận mật ngọt của 1 bông hoa lạ…



Trần Phương ngẩng đầu lên, vì cô nghe thấy tiếng bước trên tuyết lạo xạo không phải của mình. Một bóng người quen thuộc mà cô không thể nào quên đã làm cô phải sững lại.

Cô thấy máu mình như đông cứng, mà hơi nóng lại tràn ngập khắp cơ thể. Đó có phải là cảm xúc của những gì đã qua bỗng nhiên ào ạt lao đến lần nữa trong những khoảng thời gian cách nhau quá ngắn? Hay đó là vì bao ký ức đã qua không chỉ được nhớ đến mà như còn được tái hiện lại bởi chính những con người thuở xưa?




Vua Nguyễn Ngọc.




Vua cũng đã nhìn thấy Trần Phương. Ngài đứng lại, trầm ngâm, không rõ đang nhìn cô hay đang nhìn vào 1 khoảng nào đó sâu xa hơn phía sau cô. Ngài mặc bộ y phục lấp lánh sắc sáng của ánh nắng và choàng tấm áo lung linh màu thanh của ánh trăng.


Nguyễn Ngọc, vị vua có đôi mắt luôn có vẻ trầm tư và mái tóc dài phủ xuống hai bên vầng trán.



-Trần Phương, đã lâu rồi huynh mới gặp muội.


Nghe Nguyễn Ngọc mở lời trước, Trần Phương mới đáp lại dù cô vẫn không có cách nào bắt bản thân nhìn thẳng vào đôi mắt sâu lắng kia lâu được.


-Vâng. Thưa, trên áo huynh…


Nguyễn Ngọc nhận ra trên ngực áo anh còn vương lại 1 cánh hoa hồng. Anh gạt nó xuống tuyết, mỉm cười:


-Huynh thật là bê bối phải không?


Trần Phương không nở bất cứ nụ cười nào. Ngược lại, cô chỉ muốn khóc òa lên. Cô nhìn xuống đôi tay đang nắm lại của mình để tìm cách giữ bình tĩnh. Sau giây lát, cô thở dài, nhìn Nguyễn Ngọc:


-Vì đó là hoa cài tóc của Phúc hoàng hậu vướng vào khi hoàng hậu ôm huynh nên dĩ nhiên câu trả lời của muội là “không”.


Lần này, đến lượt Nguyễn Ngọc không nhìn vào Trần Phương nữa. Anh quay ra nhìn dòng Vũ Trụ vần vũ uốn lượn.

-Làm sao…

-Đó là hoa hồng nhung – Trần Phương hiểu ý của Nguyễn Ngọc, cô trả lời thắc mắc của vua với chất giọng đều đều như đang giảng kinh – loài hoa đó là loài hoa cài tóc của hoàng hậu vì chỉ có mình Phúc hoàng hậu mới có sắc đẹp đủ để so sánh với chúng mà thôi.

-Trần Phương à, muội vẫn như xưa – Nguyễn Ngọc ngắt lời Trần Phương khá vội, nhìn từ trên xuống dưới thứ trang phục toàn màu đen tuyền của cô.

-Vâng thưa đức vua – Trần Phương nhún vai, bắt đầu nói với vẻ gì đó lạnh nhạt và chua chát - thần xưa nay không phải là kẻ-dễ-đổi-thay. Là 1 con quạ đen thì vẫn sẽ mãi là 1 con quạ màu đen và sống ở đầm lầy mà thôi. Nếu có được đến trú ngụ trong tổ phượng hoàng thì rồi cũng vẫn sẽ trở về đầm lầy, đó là lẽ thường.

-Muội…



Nguyễn Ngọc định nói gì nhưng lại thôi. Khuôn mặt anh thoáng chốc đã biến mất tất cả những gì có vẻ là giận dữ khi nghe câu nói của Trần Phương. Thay vì bực tức như đã định, Nguyễn Ngọc lại dịu xuống. Đôi mắt anh có cái gì đó sâu lắng hơn.

Rõ ràng bây giờ người anh nhìn không còn là Trần Phương của anh khi xưa nữa. Thời gian đã đào giữa 2 người 1 khoảng cách, tuy không quá sâu rộng song nó vẫn là 1 ranh giới mà cả 2 không thể xóa nhòa đi được. Cái duy nhất còn nối lại giữa 2 bên chỉ còn là những ký ức, những hoài niệm. Ký ức, Nguyễn Ngọc đang nhìn vào cái đó chứ không phải đang nhìn vào Trần Phương lúc này…



-Ta đang muốn đi dạo 1 lúc. Vả chăng cũng quá lâu rồi ta mới gặp muội, hi vọng muội đồng ý?


Nguyễn Ngọc chìa tay ra trước mặt Trần Phương. Cô mở to mắt, thấy mắt mình nhòe đi vì nước. Khẽ đưa ngón tay lên vuốt nhẹ mi, cô đáp lại Nguyễn Ngọc bằng chất giọng run run tràn đầy xúc cảm không thể kìm nén được:

-Vâng… đã là mấy năm trôi qua rồi… huynh ạ…


đặt bàn tay mình vào bàn tay Nguyễn Ngọc, Trần Phương chẳng hiểu tại sao tay Nguyễn Ngọc lại nóng đến vậy. Vì tay Nguyễn Ngọc thực sự nóng, hay vì tay cô đang quá lạnh? Cô không biết mình đã làm cách nào để đứng vững được giữa 1 không gian chao đảo như thế.

Hàng liễu bên sông khẽ đu đưa mình như 1 dấu hiệu cho biết nó sắp sửa ngã quỵ. Đã mấy năm trôi qua, kể từ cái ngày cuối cùng 2 người gặp nhau. Đã chia xa, nay bỗng hội ngộ trong phút chốc. Chẳng biết nên buồn thế nào, nên vui thế nào cho phải. Và nhất là chẳng biết làm cách nào để bản thân hiểu rõ được rằng đây không phải là mơ…


-Trần Phương muội – Nguyễn Ngọc bước đến bên chiếc cầu cong cong bắc ngang dòng sông xoáy màu hỗn độn – đây là nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau…






...

(còn tiếp)

No comments:

Post a Comment